Chap 18 Bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18 Bi l

Kì nghỉ Tết Dương lịch tới sau khi kết thúc học kì đầu tiên của năm học. Biên Bá Hiền cuối cùng đã hoàn tất tất cả các môn học trong chương trình đào tạo, điểm số học kì này vô cùng ấn tượng, vượt mức điểm chuẩn của loại xuất sắc. Chuyện vui vẻ như vậy khiến cậu hoàn toàn quẳng Kim Chung Đại gì gì ra sau đầu, sửa soạn hành lí cùng Phác Xán Liệt và Biên Khôi An về nhà ăn Tết.

Kì nghỉ chỉ kéo dài bốn ngày, từ 31 tháng Mười hai đến 3 tháng Một năm sau. Biên Bá Hiền không cần phải đến trường nữa nhưng Phác Xán Liệt vẫn còn việc ở đó. Anh đang hướng dẫn hai sinh viên làm đề tài khoa học và sẽ tổ chức buổi tọa đàm vào tháng Hai, nên không thể ở lại Lương Thì chơi lâu hơn được.

Vì chỉ ở lại ít ngày và mục đích là ăn Tết với gia đình cho nên họ không về căn hộ mà đến nhà của Phác Thôi Xán. Đây không phải là dịp Tết quan trọng nhất trong năm, mọi người không sắm sửa gì nhiều, gói gọn vài bộ quần áo rồi lên đường.

Để tiết kiệm thời gian xế giờ chiều ngày 29 đã xuất phát, khoảng thời gian này trong năm trời tối rất nhanh, cả ba về đến Ngư Trì thì trời đã giăng tắm lưới đen khắp nơi, mà chỉ vừa mới qua bảy giờ tối.

Biên Khôi An được cố định ngồi trên ghế trẻ em ở phía sau ngủ khò khò, làm cho bác Hai của nó tức chết. Cố tình đứng ở cửa trông mong bé con về vậy mà không thèm nhìn mặt người ta một cái.

Biên Bá Hiền tháo dây an toàn cho bé con, đánh thức thằng bé rồi ôm vào nhà trong khi Phác Xán Liệt khệ nệ xách hai ba túi đồ. Phác Thôi Xán cũng đi sát theo sau Biên Bá Hiền chọc cho cháu trai tỉnh ngủ, mặc kệ em trai đứng trong gió lạnh.

"..."

Phác Xán Liệt đặt hai túi quần áo và một túi thực phẩm xuống sàn nhà, thở dài lên tiếng, "Sao cậu lại đến đây nữa rồi? Không có nhà à?"

Tất nhiên là Phác Xán Liệt đang nói chuyện với ai mọi người cũng không cần phải đoán,  Ngô Thế Huân bưng tách trà dựa vào khung cửa cười hì hì, hai mắt hệt như mặt trăng khuyết.

Phác Thôi Xán sắp xếp cho gia đình Phác Xán Liệt ở phòng ngủ trên lầu hai, cạnh bên phòng ngủ chính. Sắp xếp sơ lượt một chút rồi cả nhà cùng nhau ngồi xuống bàn dùng cơm tối, bác Hai của Biên Khôi An còn đặc biệt mua cho nó cái ghế trẻ em kê vào bàn ăn.

Bé con trên xe đã uống một bình sữa nhưng vẫn còn bụng ăn một tô cháo sò huyết, nửa trái lê đường ngon lành. Ngủ một giấc nên bây giờ tinh thần của thằng bé rất phấn chấn, vừa ăn vừa cười đùa với Phác Thôi Xán và Ngô Thế Huân không ngừng.

Đây là lần đầu tiên Biên Bá Hiền đến ngôi nhà này, ngoại trừ lúc vừa mới vào còn cảm thấy rất mởi mẻ và xa lạ thì cũng không quá mất tự nhiên. Ngôi nhà được lót ván gỗ và bày trí cổ điển khiến người ta bước vào cảm thấy rất ấm áp, mà hơn hết là do có người thân trong gia đình cười cười nói nói xua tan đi cái lạnh và sự cô quạnh bên ngoài. Cậu chợt nhân ra rằng mình rất thích.

Rất thích Phác Xán Liệt, rất thích gia đình anh. Rất thích cảm giác mọi người xem cậu như một thành viên trong nhà. Rất thích sự yêu quý của mọi người đối với con trai của cậu.

Đây thực sự là một điều quá tuyệt vời trong cuộc đời Biên Bá Hiền.

---

Phác Xán Liệt vẫn có thói quen thức dậy sớm nấu bữa sáng. Sáng nay muốn nấu một nồi mỳ ý sốt thịt bò bằm. Anh hôn Biên Bá Hiền một cái lên gò má cậu, rời giường xuống bếp chuẩn bị nguyên liệu. Trong lúc chờ thịt bò xay ra đông, Phác Xán Liệt sực nghĩ tới không biết Ngô Thế Huân có còn ở đây không.

Hôm qua anh và Bá Hiền rất mệt nên đi ngủ sớm, hình như lúc đó cậu ta vẫn còn ngồi ở phòng khách xem tivi.

Suy nghĩ một chốc anh cất bước lên lầu, không rõ là vì lí do gì mà anh đi thẳng đến phòng ngủ chính, hoàn toàn bỏ qua hai chiếc phòng ngủ cho khách dưới tầng dưới và bên cạnh phòng mình. Có lẽ buổi sáng sớm trí óc vẫn chưa được kích hoạt toàn bộ mà anh chỉ gõ cửa hai cái cho có lệ, sau đó đẩy thẳng cửa vào.

"Anh hai..."

Ngô Thế Huân mặc quần áo ngủ, đầu tóc rối như tổ quạ, tay cầm chiếc bàn chải chưa bôi kem đánh răng, nhắm mắt nhắm mũi đứng giữa phòng ngủ hôn môi với Phác Thôi Xán. Phác Xán Liệt lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác chết đứng như trời trồng. Tiếng gọi làm người bên trong giật bắn mình, họ hơi tách nhau ra một chút quay đầu lại.

"..."

"..."

"..."

Ba người đàn ông trợn mắt nhìn nhau. Phác Xán Liệt tự trách mình sao lúc nãy không đợi bên trong đáp lại rồi hẵn mở cửa ra chứ. Cái tình cảnh xấu hổ này...

Đúng lúc này Biên Bá Hiền mở cửa ở phòng bên cạnh bước ra, nhìn thấy bóng lưng Phác Xán Liệt đứng im bất động như pho tượng. Cậu vỗ vai anh, giọng khàn khàn hỏi.

"Sao vậy?"

Phác Xán Liệt đóng sầm cửa phòng ngủ chính lại, xoay người kéo Biên Bá Hiền xuống bếp. Công tắt trên ấm đun siêu tốc bật ngược trở lại báo hiệu nước đã được đun sôi, kêu 'tách' một tiếng. Biên Bá Hiền khó hiểu nhìn Phác Xán Liệt, giơ tay dụi mắt.

"Có chuyện gì?"

"Anh trai anh" Phác Xán Liệt hoàn hồn, sợ hãi nhìn Biên Bá Hiền, "Anh trai anh và Ngô Thế Huân hôn môi"

Biên Bá Hiền làm bộ mặt hết hồn, hai mắt và miệng mở to ra hết sức đáng yêu, cho Phác Xán Liệt bật cười. Cậu nhích sát gần ông già nhà mình, thì thào.

"Em đã nghi mà, lần trước anh Thôi Xán đến Ngư Trì em còn hỏi anh ấy đang theo đuổi Ngô Thế Huân sao, vậy mà anh ấy nói không"

"..."

Hai người xì xà xì xầm trong bếp một thôi một hồi, mãi đến lúc Khôi An thức dậy không nhìn thấy hai ba của nó đâu khóc lên, Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt bảo anh đi nấu ăn, còn mình chạy lên lầu dỗ con trai.

Này, người ta đã chính thức ở bên nhau rồi. Không phải đang theo đuổi được không? Tại vì Biên Bá Hiền hỏi không trúng vấn đề nên người ta chỉ đành nói không thôi.

Bữa sáng này bốn người lớn ăn trong sự kì diệu hiếm có, y như rằng đã phát giác ra một bí mật rất lớn. Sau khi bị phanh khui mối quan hệ, Phác Thôi Xán cũng không ngần ngại hạn chế sự quan tâm của mình dành cho Ngô Thế Huân nữa, ân cần chăm sóc cậu ta dùng bữa.

Chỉ có bé con Khôi An ngây ngốc vui vẻ ăn mỳ ý cắt nhỏ của ba ba, miệng dính sốt cà chua lem luốt không khác mèo con.

"Anh trai" Phác Xán Liệt ngẩn đầu, nhìn Phác Thôi Xán "Anh và Thế Huân yêu đương phải không?"

Lúc này đây mà chối thì thật sự quá điêu, Phác Thôi Xán gật đầu, "Ừ"

Ngô Thế Huân lặng lẽ cúi đầu ăn mỳ, buồn phiền trong lòng không nói câu nào. Phác Xán Liệt năm lần bảy lượt hỏi họ có phải ở bên nhau không, nếu như lúc đó thừa nhận thì bây giờ đã tránh được thảm cảnh khốc liệt này. Cũng vì ngại chuyện mình và anh trai của bạn có quan hệ không trong sáng, không thể mở toạc miệng ra nói được.

"Vậy..." Phác Xán Liệt hơi chần chừ, nhưng anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng, dù sao mọi người cũng là đàn ông với nhau hỏi ra miệng sẽ không mang ý mạo phạm "Anh ở trên?"

Ngô Thế Huân sặc mỳ, vội vàng chộp lấy cốc nước uống một hớp. Sắc mặt Phác Thôi Xán tối lại, em trai mình sao có thể hỏi một câu hỏi kì quái như vậy?

"Không phải" Ngô Thế Huân đáp, chột dạ nhìn Phác Xán Liệt.

"..." Sự thật có hơi chối tai, Phác Xán Liệt ngập ngừng, "Anh nằm dưới sao?"
Gia đình Phác Xán Liệt có gen rất tốt, thế hệ này qua thế hệ khác ai nấy đều cao to khỏe khoắn. Một đại gia đình toàn đàn ông đứng bên cạnh nhau sẽ trông như một đám khổng lồ. Phác Thôi Xán và Phác Xán Liệt có chiều cao bằng nhau, đều nhỉnh hơn Ngô Thế Huân một hai centimet. Việc anh trai mình bị người bạn của mình đè, có chút...

"Không phải" Phác Thôi Xán đáp nhanh.

"Chẳng lẽ..."

Biên Bá Hiền ngồi ở bên cạnh Phác Xán Liệt ăn từng sợi mì, nhưng hai tai cậu đã đỏ ửng hết cả lên.

Được rồi, giường nhà ai nấy quản đi. Không nên đào quá sâu, hỏi quá kĩ.

---

Lò vé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek