Chap 20 Những nỗi buồn riêng tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 20 Nhng ni bun riêng tư

Ngày 10 tháng Một là ngày sinh nhật của Biên Khôi An, đánh dấu bé con chính thức tròn hai tuổi. Vì còn quá nhỏ nên chưa hiểu sinh nhật có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc đời mình, Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt chỉ mua một chiếc bánh kem cho Khôi An thổi nến mà không tổ chức tiệc.

Phác Thôi Xán và Ngô Thế Huân đã mua xong quà mừng sinh nhật Khôi An, đợi đến Tết Nguyên Đán về sẽ được trao tận tay cho bé con. Mua cái gì thì hai ông bác không tiết lộ, nhất định phải để cho bé yêu biết được đầu tiên.

Biên Bá Hiền chụp cho con heo ngốc nhà cậu một bộ ảnh kỉ niệm sinh nhật, cài đặt máy ảnh ở chế độ hẹn giờ sau đó ba người cùng nhau mặc áo thun cọc tay và quần đùi, đầu đội mũ happy birthday chụp theo phong cách ngày xưa.

Chiếc bánh kem được đặt ở một nhà hàng bánh ngọt rất nổi tiếng, Biên Khôi An rất ít khi được cho ăn đồ ngọt nên lần này ăn rất khoái chí, liếm sạch cả dĩa.

Biên Bá Hiền mua cho con trai một chiếc lắc tay mắc xích trông rất đỏm dáng, chiếc lắc màu bạc quấn quanh cổ tay trắng ngần nhìn đáng yêu không thôi. Món quà sinh nhật của Phác Xán Liệt lại là mô hình xe đồ chơi, để bé con có thể bổ sung vào bộ sưu tầm xe nhựa nho nhỏ của nó. Quà sinh nhật không thể thiếu một tấm thư viết tay, nhưng sau này sẽ để con trai tự mình đọc nó, tạm thời cất vào ngăn tủ đã.

Cuối tuần Độ Khánh Thù có ghé sang chơi, mang tặng Khôi An một thú nhồi bông sư tử. Biên Bá Hiền mang bánh kem tối hôm trước trong tủ lạnh cắt một miếng cho Độ Khánh Thù, pha thêm một ấm trà ngon.

"Luận văn của cậu thế nào? Nếu cần gì có thể gọi tôi, dù sao tôi cũng từng làm rồi"

"Vẫn đang viết nội dung, sau khi viết xong tôi gửi cậu đọc giúp tôi" Biên Bá Hiền biết Độ Khánh Thù là một người rất giỏi, cậu đã từng xem qua luận văn cậu ta viết trên thư viện Khoa, viết rất đạt.

"Nhờ tôi kiểm tra chính tả à?" Độ Khánh Thù cười, "Tiến sĩ Phó chọn cậu hướng dẫn luận văn tức là công nhận năng lực của cậu, không cần lo lắng quá đâu"

Biên Khôi An ngồi trên bộ bàn ghế nhỏ của nó ăn dâu tây, miệng ngốn hai quả dâu tây đầy ứ làm nước dâu chảy khắp chiếc cằm, trên tay còn cằm sẵn một quả vừa ăn vừa cười ngây ngô.

Biên Bá Hiền ghét bỏ nhìn con trai, dùng khăn tay lau sạch miệng cho nó.

"Cuối tháng Ba có đợt báo cáo sớm, tôi định sẽ đăng ký đợt đó"

"Sao gấp vậy?" Độ Khánh Thù buông tách trà, ngẩn đầu hỏi.

"Xong sớm một chút, chúng tôi sẽ chuyển về thành phố Lương Thì"

Cảnh tượng trong tương lai sắp tới hiện lên trước mắt, Biên Bá Hiền không hỏi vui trong lòng. Trở về đó, bỏ quên những chuyện không vui lại đây.

Độ Khánh Thù hơi ngạc nhiên, không chắc chắn hỏi "Vậy là Phác Xán Liệt từ chối dự án nghiên cứu kinh tế của trường hợp tác với Chính phủ sao?"

Dự án nghiên cứu kinh tế của trường hợp tác với Chính phủ?

Độ Khánh Thù cúi đầu ăn bánh nên không quan sát được biểu cảm của Biên Bá Hiền, tiếp tục nói, "Vì trường chúng ta thuộc top đầu cả nước nên được kêu gọi đóng góp nhân lực lần này. Nếu dự án thành công sẽ đóng góp không ít cho sự nghiệp của Phác Xán Liệt, chắc là sẽ giúp anh ta sớm trở thành Giáo sư"

Nụ cười của Biên Bá Hiền nhợt nhạt, Phác Xán Liệt chưa từng nói chuyện này với cậu, có lẽ do anh chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói, hoặc có thể ngay từ đầu anh định sẽ không nói, vì anh ấy đã từ chối nó rồi. Không nói là do sợ cậu sẽ bận tâm ư?

Biên Bá Hiền buồn phiền nói, "Anh ấy chưa nói chuyện đó với tôi"

"..."

Đột nhiên Độ Khánh Thù cảm thấy mình thật nhiều chuyện. Lời đã nói ra không thể rút lại được, áy náy nhìn Biên Bá Hiền.

"Không có gì đâu"

Độ Khánh Thù khẽ thở phào, may là Biên Bá Hiền không hỏi tới chuyện vì sao cậu ta biết được dự án này của Phác Xán Liệt. Nếu lại lòi ra thêm một Kim Chung Đại nhờ nghe quen nghe ngóng thì Biên Bá Hiền thật sự sẽ giận lên.

"Trưa nay cậu có bận gì không? Chúng ta ăn lẩu đi, hôm nay chỉ có tôi với thằng nhóc này ở nhà"

"Không bận. Ăn lẩu Thái đi, tôi bỗng thấy thèm"

Từ sáng sớm Phác Xán Liệt đã bôn ba bên ngoài, thời gian cuối tuần bên gia đình cũng bị anh ấy dành hết cho mấy cô cậu sinh viên của anh ấy rồi. Biên Bá Hiền nén tiếng thở dài, lòng ngực nặng trĩu.

Hai người gọi một phần lẩu Thái chua cay đặt biệt về nhà, rửa thêm ít con tôm và mực có sẵn trong tủ lạnh, đánh chén một bữa trưa tuyệt vời.

---

Buổi chiều Phác Xán Liệt về nhà lúc Biên Bá Hiền và Biên Khôi An đang xem chương trình hoạt hình trên tivi, ánh nắng hắt vào từ cửa kính phòng bếp lan tỏa đến sofa trong phòng khách, phủ lên nửa người của Biên Bá Hiền.

"Anh về rồi" Phác Xán Liệt cúi người hôn lên má Biên Bá Hiền, muốn hôn lên môi nhưng cậu đã tránh đi.

"Rửa tay ăn cơm"

Biên Bá Hiền đem Khôi An bỏ vào chiếc khung đồ chơi của nó, vào bếp dọn thức ăn ra bàn, những món cậu biết nấu không nhiều lắm, thường ngày nếu Phác Xán Liệt quá bận không nấu nướng được thì cậu sẽ làm hai món mặn một món canh, gọt thêm ít trái cây để tráng miệng.

Trên bàn bày một đĩa trứng cuộn, một tô thịt kho nhỏ cùng với một tô canh khoai mỡ nấu thịt, chuối và dâu tây. Bữa cơm này thật sự rất đơn giản, đơn giản đến mức làm Biên Bá Hiền khó chịu với bản thân mình.

Phác Xán Liệt rửa tay với xà phòng, sau đó kéo chiếc ghế ngồi xuống, lẳng lặng hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Biên Bá Hiền ngẩn đầu, rất buồn hỏi "Anh có chuyện gì không muốn nói với em sao?"

"..."

Cảm xúc trong ánh mắt đó quá mãnh liệt, sự buồn bã đánh thẳng vào mắt Phác Xán Liệt. Anh nắm lấy tay Biên Bá Hiền, nhất thời anh vẫn chưa mở miệng đáp lại cậu.

"Dự án phát triển kinh tế ở trường là như thế nào?"

Con ngươi Phác Xán Liệt co lại trong khi mắt anh lại mở to ra, đầy kinh ngạc trước câu nói của Biên Bá Hiền.

"Không có gì cả. Anh không muốn tham gia vào dự án đó nên đã từ chối ngay từ khi lập danh sách" Anh nhìn sâu vào mắt Biên Bá Hiền, muốn cho cậu nhìn thấy sự bình tĩnh của mình, "Dự án đó kéo dài rất lâu, anh không thể đi cùng nó đến khi nó hoàn thành được"

"Nếu đó là công việc của anh thì chúng ta có thể cân nhấc ở lại đây, anh không cần phải vì chuyện chuyển nhà mà từ bỏ cái gì hết"

Một ngôi trường trọng điểm, một công việc danh giá, vô số cơ hội lớn thành công. Biên Bá Hiền không muốn Phác Xán Liệt vì cậu từ chối những điều đó, năng lực của anh, khả năng của anh hoàn toàn có thể có được những điều xứng đáng.

"Công việc của anh anh có thể lựa chọn, nhưng gia đình của anh chỉ có một. Em đừng cảm thấy có lỗi, anh không tham gia chỉ là không tham gia thôi"

Biên Bá Hiền mím chặt môi, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt. Cậu rút tay ra khỏi tay Phác Xán Liệt, tức giận, buồn bực, không cam lòng, tất cả những cảm xúc đang hỗn loạn trong người. Giọng trở nên nức nở nghèn nghẹn, nhưng cậu không khóc.

"Nhưng đó là cơ hội quý giá của anh"

Phác Xán Liệt nhích lại gần Biên Bá Hiền, tựa đầu lên vai cậu, lại nắm lấy những ngón tay thon dài bên dưới, mân mê, "Bá Hiền, dạo gần đây anh rất mệt mỏi. Ngay cả thời gian nghỉ ngơi anh cũng không thể sự dụng theo ý muốn của anh, điện thoại liên tục đổ chuông, công việc không ngừng đổ ập tới. Anh chỉ muốn sau khi kết thúc giờ dạy ở trường, trở về nhà với em và Khôi An"

"..."

"Từ trước khi ra nước ngoài anh đã luôn bận rộn như vậy, anh viết rất nhiều bài báo, làm rất nhiều chương trình, tư vấn cho công ty lớn nhỏ, sang nước ngoài anh học chạy chương trình nghiên cứu để trở về tìm em thật nhanh. Anh đã chạy không ngừng nghỉ suốt mười năm rồi"

Biên Bá Hiền siết chặt ngón tay của Phác Xán Liệt, ngón tay của anh thô và dày hơn so với tay cậu, lòng bàn tay tuy ấm nhưng thô ráp, chà sát vào tim Biên Bá Hiền. Cậu không lên tiếng.

Phác Xán Liệt khẽ cười, vui đầu vào cổ Biên Bá Hiền, "Em cảm thấy anh không có chí tiến thủ sao?"

"Không, em không cảm thấy như vậy. Anh đừng nghĩ như vậy"

Áp lực công việc của Phác Xán Liệt, cạnh tranh nơi công sở là điều không ai có thể cảm nhận thay anh. Anh không nói ra nhưng không có nghĩa nó không tồn tại và anh không quan tâm đến nó. Chỉ là không có thói quen kể lể những khó khăn trong cuộc sống.

"Xin lỗi" Biên Bá Hiền nhỏ giọng thì thầm, hôn vào trán Phác Xán Liệt.

"Anh cũng xin lỗi em, lần sau sẽ không giấu em chuyện gì nữa" Phác Xán Liệt xoa xoa má cậu an ủi, lại nói "Dự án nghiên cứu đó phải hơn mười năm, đợi nó hoàn thành anh đã thành một ông già rồi. Vả lại anh nghĩ mình chưa đủ kinh nghiệm thực tế để làm tốt"

"Ừm, em biết rồi. Nhưng nếu anh đổi ý anh phải nói với em, em và Khôi An sẽ đồng hành với anh"

"Ừ, đừng lo" Phác Xán Liệt cười, vỗ vỗ đầu cậu, "Ăn cơm đi"

"Đồ ăn không ngon lắm, hay là anh nấu thêm một món đi"

Biên Bá Hiền nhìn đồ ăn của mình đã ngán tận óc, còn đòi hỏi người khác ăn nữa thì quá độc ác rồi. Huống chi Phác Xán Liệt còn đang trong trạng thái thể xác và tinh thần mệt rã rời.

"Ừ, không ngon lắm. Nhưng anh thích ăn"

"Đồ dẻo miệng"

"Haha"

---
Huhu do này không ai vote cho mình hết, quá cu đơn rii :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek