Chap 23 Thật không lãng mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 23 Tht không lãng mn

Bảy giờ sáng tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi, Biên Bá Hiền thò tay ra từ trong chăn mò mẫm trên bàn tìm đồng hồ, tay cậu chưa tìm được thì tiếng chuông đã tắt ngúm, sau đó một ngọn núi gần chín mươi kilogram đè lên ụ chăn của cậu, suýt nữa làm Biên Bá Hiền tắt thở.

"Ngủ thêm một lát" Phác Xán Liệt ôm lấy Biên Bá Hiền lẫn tấm chăn phủ trên người cậu, vừa nhắm mắt vừa thì thào.

"Sẽ muộn..."

"Không muộn, anh đã nấu xong bữa sáng rồi, một lát nữa em ăn nhanh một chút"

Không nghe tiếng đáp lại từ trong chăn, hiển nhiên là Biên Bá Hiền lại lần nữa chìm vào trong mộng đẹp. Dù sao tiết học ở lớp bắt đầu từ tám giờ rưỡi sáng, từ đây đến đó có hơn một tiếng để chuẩn bị, không vội.

Tối thứ Sáu Biên Khôi An đã dọn quần áo nhỏ của nó sang nhà bác Hai Phác Thôi Xán ngủ cùng với anh Kỳ Kỳ của nó, không màng đến hai người ba của nó quạnh quẽ nhớ nó ra sao. Hình như sáng nay hai anh em sẽ được đi xem kinh thiên văn thì phải, háo hức nhắc suốt một tuần rồi.

Ánh nắng sáng bắt đầu rọi sâu vào trong ngôi nhà nhỏ yên tĩnh, lúc nãy thức dậy Phác Xán Liệt đã mở hé cửa sổ nên lúc này gió thổi vào mát rượi, thổi mãi thổi mãi thổi tỉnh Biên Bá Hiền.

Cậu giật mình bật dậy, hất cái tay nặng trịch của Phác Xán Liệt ra khỏi người mình, tóc trên đầu rối tung như tổ quạ dựng đứng sừng sững, tìm điện thoại trong đống chăn gối trên giường.

Đã bảy giờ bốn lăm.

Biên Bá Hiền nỏng nẩy nhảy xuống giường, không quên nhấc chân đạp Phác Xán Liệt một cái thật mạnh vào đùi anh. Tên chết tiệt này! Hôm nay không có tiết dạy trên trường nên kéo cậu ngủ nướng, hại cậu suýt nữa trễ học!

Trên bàn bếp đã bày sẵn một đĩa bánh sandwich đậy dưới lồng bàn và một chai nước ép. Biên Bá Hiền vội ngậm bánh mì trong miệng, nhét nước ép vào túi chạy nhanh ra ngoài.

Đến lớp vừa đúng tám giờ hai mươi bảy, còn kịp thời gian mở chai nước ra uống một ngụm, rồi bắt đầu một ngày lên lớp cuối tuần.

Ở lớp học lên Thạc sĩ có rất nhiều người ở những giai cấp địa vị khác nhau, chẳng hạn như có một chú bốn mươi tuổi làm ở phòng Thanh tra, như có một em gái học nhảy lớp Đại học chỉ vừa hai mươi tuổi, Biên Bá Hiền không quen thân với ai chỉ nói chuyện xã giao vài câu, cậu cũng thường ngồi ở bàn đầu nên không chủ ý quan sát mọi người.

Lớp học sáng của Biên Bá Hiền kết thúc lúc mười hai giờ kém, không chỉ mệt rã rời bụng còn đói meo. May là ngày hôm nay chỉ học buổi sáng, buổi chiều thư thả nên mọi người cũng không quá khó chịu.

Biên Bá Hiền gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt trong khi đang đi ra khỏi lớp, không đợi anh nhấc mấy đã thấy cả đôi chân dài biếng nhác dựa vào cửa xe chờ cậu. Biên Bá Hiền không khỏi cảm thán một câu, lúc mặc quần áo chân Phác Xán Liệt nhìn thon gầy và dài ngoằng, nhưng lúc để trần lại là một đôi chân vòng kiềng nhiều lông, hình ảnh đối lập này thật đáng quan ngại a.

"Ngủ đã chưa?" Biên Bá Hiền quăng túi sách cho Phác Xán Liệt, vẫn còn đang giận chuyện lúc sáng.

"Haha" Phác Xán Liệt kéo tay Biên Bá Hiền, hôn lên trán cậu tỏ ý hối lỗi, "Đưa em đi ăn lẩu Thái được không?"

Biên Bá Hiền hơi suy nghĩ, đáp "Không muốn, đi ăn mỳ vịt tiềm"

"Được"

Quán mỳ vịt tiềm yêu thích của Biên Bá Hiền rất xa trường học, vì vậy dọc đường đi Phác Xán Liệt phải mua bánh bao nhỏ cho cậu lót dạ.

"Chừng nào thằng nhóc đó mới chịu về?" Biên Bá Hiền vừa ăn bánh bao vừa hỏi.

"Sáng thứ Hai anh Thôi Xán sẽ đưa nó đi học luôn, em muốn gặp con chắc là chiều thứ Hai đi?"

"Hay anh nói nó dọn đồ qua đó ở luôn đi, đỡ mất công đưa qua đưa lại tốn thời gian" Biên Bá Hiền ghét bỏ nói, dăm bữa nửa tháng là chạy sang nhà người ta, ở trường mẫu giáo chơi với nhau chưa đã hay sao mà hai nhóc thối đó còn quấn nhau tới nhà vậy hả.

Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền lắc nhè nhẹ an ủi, cười nói với cậu "Lần đầu Khôi An có anh trai mà, có anh em chơi cùng thì vui hơn chơi một mình chứ"

Được rồi, đây là chuyện mà con một trong gia đình như cậu không hiểu đâu. Cậu ở nhà chơi một mình hai mươi năm không thấy nhàm chán gì mà.

"Có một cách"

"Cách gì?" Biên Bá Hiền nhàm chán hỏi, mặt cũng không thèm xoay về phía Phác Xán Liệt.

"Ta sinh cho Khôi An một đứa em, bảo đảm nó quên anh Kỳ Kỳ của nó ngay"

Mãi không nghe động tĩnh từ ghế ngồi bên cạnh, Phác Xán Liệt liếc mắt sang, bật cười. Biên Bá Hiền nhắm mắt ngủ cũng giả trân thật đó.

Biên Bá Hiền hơi hé mắt, tưởng Phác Xán Liệt giận mình nên không tiếp tục nói chuyện. Cậu đỏ mặt, hắng hắng giọng.

"Anh muốn có thêm đứa nữa sao? Để vài năm nữa đi..."

Thân là một người đàn ông vác bụng bự suốt chín tháng Biên Bá Hiền cũng ngại lắm, người không biết chuyện đôi khi chỉ trỏ cậu, người biết chuyện nhưng không thấu hiểu lại khinh miệt cậu, rất ít người vừa hiểu vừa thông cảm.

Trước đây ở bệnh viện Khôi An chào đời từng có tiền lệ có hai sản phu là nam nên y tá và bác sĩ ở đó không còn lạ gì với tình huống của Biên Bá Hiền, ngược lại rất quan tâm chăm sóc cậu, viện trưởng bệnh viện là một bác sĩ có thâm niên ba mươi năm ở khoa sản đích thân thăm hỏi cậu, giúp cậu miễn một nửa tiền viện phí. Nếu không có họ Biên Bá Hiền thật sự không biết phải làm sao.

Phác Xán Liệt vỗ đầu Biên Bá Hiền, cười cậu "Muốn chứ, nhưng quyết định là ở em. Khi nào em muốn anh cũng sẵn sàng. Không muốn anh cũng không nói nhiều một câu"

"Ừm" Biên Bá Hiền gật đầu, hài lòng với câu trả lời của Phác Xán Liệt.

Xe đang rẽ vào một con đường nhỏ hơn tách khỏi đường lớn, con đường này rợp bóng cây mát rượi giữa cơn nóng đỉnh điểm giữa trưa mùa hè. Rời khỏi cái nắng nóng bức làm tâm tình Biên Bá Hiền cũng dịu nhẹ theo, mắt thấy biển hiệu quán vịt tiềm cách không xa cậu chuẩn bị xuống xe. Đói bụng quá a.

Bất chợt tay cậu bị Phác Xán Liệt nắm lấy, bàn tay anh siết làm tay cậu hơi đau. Biên Bá Hiền khó hiểu quay đầu, đụng vào ánh mắt thâm tình của Phác Xán Liệt.

"Bá Hiền, chúng ta tổ chức lễ cưới đi"

Cái gì?

Biên Bá Hiền hoảng hốt đến nỗi nhất thời mất tiếng, giữa trưa nắng muốn cháy tóc, trước quán vịt tiềm mà cậu hôn cậu á?

"Nhẫn đâu?" Sau khi lấy lại được giọng nói, Biên Bá Hiền tò mò hỏi.

"..."

Cái gì? Còn không có nhẫn luôn?

"Anh không có nhẫn không có bữa tối lãng mạn mà cầu hôn em? Anh đi du học hai năm không học được chút xíu lãng mạn nào của người phương Tây hả?"

"..."

Cái này là do Phác Xán Liệt bất thình lình nghĩ đến muốn nói ngay với Biên Bá Hiền, anh không định cầu hôn gì đâu...

"Không được! Em không đồng ý, khi nào anh mang hoa mang nhẫn đến rồi em sẽ suy xét lại"

"..."

Biên Bá Hiền giật tay mình ra, mở cửa xuống xe bỏ lại một câu "Ông đây đang đói lắm, anh không ăn thì ngồi đó đợi đi"

Chuyện hôn nhân đại sự không bằng một tô mì vịt tiềm ư? Phác Xán Liệt vuốt mặt, bất cười không ngừng, bạn nhỏ nhà anh từ khi nào chú trọng hình thức như vậy nhỉ? Không đáng ghét mà còn vô cùng vô cùng đáng yêu.

Phác Xán Liệt tạm gác chuyện hôn nhân sang một bên, đuổi theo chú vịt Biên Bá Hiền vào trong quán ăn trưa.

Lấp đầy cái bụng trước đã, cầu hôn gì đó từ từ tính sau vậy.

---
<3 lò vé u

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek