THUẦN SINH 2 - Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền và Thế Huân đi len phòng của anh, một phần vì muốn anh bất ngờ nên họ không báo cho anh biét trước, cứ đi từ từ, len lén tới trước của phòng anh. Đột nhiên hai người nghe thấy tiếng nói của một người phụ nữ trong đó.


“Chanyeol à, đừng quên em mà, em đã rất cực khổ mới có thể trốn ba về đây tìm anh đó. Đừng quên em, có được không?” – Cô gái bên trong giọng điệu nói chuyện vô cùng ủy khuất.


Cô gái này là La Thanh  – bạn gái cũ của Chanyeol, ngày xưa vì bị ba cô ép sang nước ngoài sống, không cho cô yêu Phác Xán Liệt nữa nên hai người phải chia tay, cô đi không để lại cho Xán Liệt lời nào, lúc đó, Xán Liệt như điên dại mà tìm kếm có, hỏi thăm một người bạn mới biết cô sang nước ngoài sinh sống. Không có một lời chia tay chính thức nào từ hai người cả, có lẽ thời gian đã thay lời chia tay cho hai người. Nói một cách đúng hơn, tình cảm của Xán Liệt đối với Bạch Hiền mới chính là lời chia tay chính thức mà Xán Liệt dành cho La Thanh.
Đứng bên ngoài, Bạch Hiền lo sợ, cô ta chính là người yêu cũ của Xán Liệt, cô ta sao lại về đây tìm Xán Liệt, chẳng lẽ đỉnh cướp lại anh từ tay cậu hay sao?
Bạch Hiền nảy giờ vẫn chờ câu trả lời của Xán Liệt, nhưng anh ấy không nói gì, sau đó La Thanh lại tiếp tục nói.


“Xán Liệt à, chẳng phải anh yêu em sao? Ngày xưa anh đã hứa cả đời này chỉ yêu mình em mà, bây giờ em vì tình yêu mà quay về đây tìm anh bất chấp ba em biết được sẽ nổi giận, anh đã quên em rồi hay sao?”


“Thanh” – tiếng gọi của Xán Liệt mang theo nỗi nhớ nhung, tiếc nuối, anh bây giờ chẳng biết phải làm gì nữa. Chẳng phải anh đã có Bạch Hiền rồi hay sao? Nhưng cớ gì anh không thể từ chối La Thanh vào lúc này? Từ nảy giờ cô cẫn luôn ngồi trên đùi ôm lấy mặt anh, nhưng chưa bao giờ anh có ý định xua đuổi cô xuống cả.


Ở bên ngoài, Bạch Hiền như chết lặng khi nghe cuộc đối thoại của hai người, cách Xán Liệt gọi tên La Thanh giống như bao nhiêu nhung nhớ đổ dồn vào nó, anh sẽ bỏ rơi cậu mà quay lại với cô ấy hay không?


Thế Huân cũng đứng đơ ra đó, tại sao La Thanh lại về đây? Nhưng anh cũng cố giữ bình tĩnh khẽ gọi Bạch Hiền nên trở về đi thôi, Thế Huân sợ cậu chịu không nổi lại ảnh hưởng đến bản thân và đứa bé trong bụng.


“Bạch Hiền, ta về thôi”


“Tớ không về đâu, tớ muốn nghe tiếp, đừng cản tớ” – giọng điệu của cậu mang một chút nức nở.


“Không được, mau về thôi, chuyện này sẽ tính sau.’


“Tính sau? Còn gì để tính? Chẳng phải đã quá rõ rồi sao, Xán Liệt yêu La Thanh hơn yêu tớ, đó là sự thật.”


Bạch Hiền hít một hơi thật sâu, mở rộng cửa phòng, bên trong là cảnh tượng không nghĩ tới, San Ni ngồi trên đùi Xán Liệt, họ đang sắp hôn nhau, chỉ cần chút nữa đã chạm môi những vì cậu mở cửa nên đã ngăn cản hành động này của họ.


Xán Liệt nhìn ra cửa, là Bạch Hiền, sao cậu lại ở đây? Xán Liệt như một pho tượng nhìn chầm chầm Bạch Hiền đang đứng ở cửa, mắt đã đỏ ửng lên.


Xán Liệt vội đẩy La Thanh, nhanh chóng đứng dậy chạy tới chỗ Bạch Hiền.


Nhưng lúc này, cậu không muốn anh đến gần cậu, anh tiến một bước, cậu lùi một bước, Thế Huân phía sau sợ cậu ngã nên vịn hai vai đỡ lấy cậu.


“Bạch Hiền, em nghe anh giải thích đã, anh...anh xin lỗi, Bạch Hiền, em bình tĩnh.” – giọng nói anh mang rất nhiếu sự lo lắng, run rẫy.


“Còn gì để giải thích sao? Trước mắt tôi mọi chuyện chưa đủ rõ ràng hay sao mà cần anh giải thích?” – Bạch Hiền không cảm giác nói, mắt vẫn nhìn đau thương về phía anh.


“Anh xin lỗi, Bạch Hiền, anh xin lỗi” – Xán Liệt tiến nhanh tới ôm chầm lấy cậu, lúc này cả hai có thể nghe rõ nhịp tim của nhau, đập nhanh như muốn văng ra khỏi lòng ngực.


“Bạch Hiền, cậu cũng biết về tôi sao? Thì ra xán Liệt vẫn không quên được tôi, anh ấy còn kể về tôi trước mặt cậu à? Nảy giờ đứng ở ngoài chắc đã nghe hết, thêm cả cảnh tượng lúc nảy nữa, cậu hiểu ra chuyện rồi chứ? Xán Liệt không từ chối tôi.” – La Thanh không gấp gáp, nhẹ nhàng, bình tĩnh nói với cậu, không để lộ ra nhưng ai cũng biết câu nói này của La Thanh mang theo ý châm chọc, thách thức.


Bạch Hiền vẫn để cho Xán Liệt ôm, nói đúng hơn là cậu không còn khả năng điều khiển cơ thể mình nữa, tứ chi của cậu gần như không hoạt động được.


“Em mau im đi, không được nói nữa.” – Xán Liệt quát lớn, kêu cô im miẹng, sợ nếu cô nói nhiều hơn nữa, sẽ gây ra chuyện lớn giữa anh và Bạch Hiền, với lại lúc này, Bạch Hiền đang mang thai, không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy.


Đột nhiên cậu đẩy anh ra, chống tay vào tường, ôm bụng thở dốc. Xán Liệt thấy vậy lo lắng, nhanh chóng đến bên cậu.


“Bạch Hiền, em làm sao vậy? Em có sao không? Bình tĩnh đi mà bạch Hiền, anh xin em.”


“Anh ấy bị chảy máu kìa, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện, nhanh lên.” – Thế đột nhiên thấy một màu đỏ dưới mắt từ dưới quần cậu chảy ra, nhanh chóng hét lớn.


Xán Liệt sửng sốt nhìn xuống chân cậu sau đó không nói thêm lời nào nhanh chóng bế cậu lên đưa cậu đến bệnh viện. Trên đường ra xe anh không ngừng xin lỗi và gọi tên cậu. Bạch Hiền từ sớm đã ngất trong vòng tay anh.



...........




Xán Liệt ngòi ngoài phòng cấp cứu đan hai tay vào nhau, âm thầm cầu nguyện cậu không xảy ra chuyện gì, Thế Huân nảy giờ bên cạnh thấy anh đau khổ nên cũng không nói gì, cùng anh chờ thông báo của bác sĩ. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, anh sẽ tự giết chết mình mất.


Cửa phòng cấp cứu mở ra, cả hai vội vàng đứng lên, gấp gáp hỏi bác sĩ về tình trạng của cậu.


“Cậu ấy tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng vì động thai nên cậu ấy sẽ sinh con sớm hơn dự định, chúng tôi không thể mổ vì cậu ấy mất máu quá nhiều, chỉ có thể sinh thường và liên tục truyền máu cho cậu ấy, ai là chồng của cậu ấy, mau theo y tá đi thay đồ sát trùng, vào trong động viên tiếp sức cho cậu ấy.” – vị bác sĩ không vì sự gấp gáp của hai người mà rối, vẫn rành mạch giải thích cho hai người hiểu rõ tình trạng của cậu.


....


Lát sau, Chanyeol đã thay đồ xong, vừa vào trong đã thấy cảnh tượng thảm thương của câu, phía dưới hai chân đang dang rộng toàn là máu, cậu nằm trên giường liên tục thở dốc, mặt mày trắng bệch, tóc mái lòa xòa trước trán. Thấy vậy anh liền nhanh chóng chạy đến bên giường sinh bắt lấy tay cậu nắm chặt.


“Bạch Hiền, nghe anh nói, anh sai, anh lúc đó không biết làm gì cả, đáng lẽ ra anh nên xua cô ta ra khỏi anh, anh biết anh sai rồi, Bạch Hiền à, anh chỉ yêu mình em thôi, anh không yêu cố ấy,  em đừng tin những lời nói đó của La Thanh, có thể lúc trước Phác Xán Liệt yêu La Thanh, nhưng đó đã là quá khứ, bây giờ và mãi mãi về sau, Phác Xán Liệt chỉ có một mình Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt chỉ yêu một mình Biện Bạch Hiền, tuyệt đối không yêu ai khác, nếu thay lòng đổi dạ, Phác Xán Liệt nhất định sẽ chết.” – anh cố gắng bình tĩnh, nói từng câu từng chữ thật rõ ràng cho cậu nghe.
Bạch Hiền nảy giờ đau đến muốn chết đi, cậu thật sự đã muốn ngã gục, muốn buông tay rồi, những sau khi nghe những lời này của anh, cậu yên tâm và có thêm một chút nghị lực. Cậu cố gắng ổn định hơi thở.

“Xán...anh....aaaaaaaa....aaaaaaa” – vừa định mở miệng nói một câu, cơn đau kéo tới khiến cậu đau đớn hét lớn.

“Bạch Hiền, em không cần nói gì hết, em chỉ cần tin anh là được, cả một đời này, anh chỉ yêu em.”


Trong suốt quá trình sinh, anh luôn an ủi, động viên cậu.


“Aaaa..aaaaa.....đau quá.....đau...Xán Liệt....em..đau...”


“Hiền Nhi, em không được bỏ cuộc, cố lên em.”


“Nhưng mà....Xán...đau quá....em đau quá....”


“Bạch Hiền, em không được nản chí, em phải vì anh, vì con, và vì em nữa.”
“Aaaa.....nhưng mà....đau quá....aaaa....đau....thực đau...’



2 tiếng trôi qua, cuối cùng đầu em bé cũng đã cố định ở sản huyệt, cậu có thể nghĩ ngơi một chút, cả cơ thể cậu giờ mềm nhũn, không còn miếng sức lực nào, thân thể ướt đẫm bết dính vào người, để lộ phần bụng cao trụy xuống hình trái lê.


“Chàng trai trẻ, lần này rặn thật mạnh, không được dừng lại, hít thở thật sâu, khi tôi đếm 1 2 3 là bắt đầu rặn.”


“Aaaaaaaaaaaaaa.........” – Cậu hét lớn, vang vọng cả hành lang bệnh viện, Ngô Thế Huân đứng bên ngoàivoo cùng hoảng sợ, chấp tay cầu nguyện cho cậu.


‘Rất tốt, dừng lại và hít thở sâu sau đó nhanh chóng tiếp tục rặn, cậu sắp được gặp con mình rồi.”


“Hiền nhi, một lần nữa thôi, Hiền nhi.’
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa..............aaaaaaa” – Cậu đâu đớn hét một tiếng dài, theo sau đó là tiếng khóc vang vọng vọng của trẻ em. CẬU LÀM ĐƯỢC RỒI!!!!!!!!

_________

END?????




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net