CHƯƠNG 11: RẤT NGỌT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi bộ đã được một lúc lâu, đang rẽ vào một lối nhỏ. Đi chừng 50 mét thì dừng lại trước một khu vườn. Tiểu Xán gọi vào:

- Bác Vu, bác có ở nhà không?

Có người trong nhà đi ra, vừa đi vừa nói:

- Tiểu Xán hả, bác ở nhà, con tới chơi sao?

- Bác ơi con dẫn Mật Mật tới nè, Tô Tô, Măng Măng đâu rồi bác?

Người đàn ông lớn tuổi đi ra, bên cạnh là hai con chó nhỏ, một con corgi màu vàng trắng, một con poodle đen xì lông xoăn tít. Cả ba phía trong mừng rỡ đón cả ba phía ngoài. Tiểu Bạch lúc này mới thả lỏng. Tiểu Xán tháo dây để Mật Mật chạy đi chơi cùng hai bạn nhỏ của nó, rồi quay sang nói với ông bác:

- Bác Vu, con dẫn bạn con tới chơi, bác cho con ra vườn nhé!

- Được, ăn bao nhiêu cũng được! Hai đứa cứ tự nhiên.

Ông bác đưa cho hai cậu một cái giỏ mây nhỏ, chỉ tay ra phía cửa vườn.

- Tiểu Bạch à, dâu tây tôi hay cho cậu đều là ở đây đó!

Tiểu Bạch mắt O miệng A nhận lấy giỏ, hào hứng chạy theo Tiểu Xán.

Cả hai men theo mép vườn, cúi đầu vượt qua giàn nho lúc lỉu quả đang chín. Tiểu Xán thì lách đã quen, giơ tay mình che phía trên đầu cho Tiểu Bạch, thấy quả nho chín nào là vặt xuống thả luôn vào miệng, không quên cậu bạn bên cạnh để đến lúc đi qua giàn nho, miệng Tiểu Bạch cũng đã phồng lên vì không nuốt kịp.

- Oaaaaa~ cậu nói là vườn dâu tây này sao?

Tiểu Bạch mắt lấp lánh, vui sướng nhiều cỡ nào cũng đã thu lại hết trên khuôn mặt kia, không tự chủ được mà nắm tay áo Tiểu Xán giật liên hồi. Cái áo thun rộng thùng thình trên người Tiểu Xán chẳng mấy chốc mà bị kéo lệch, làm lộ ra hẳn một bên vai cơ bắp.

- Cậu có định ăn dâu không, hay định ăn thịt tôi đây??

Tiểu Bạch ngó sang thấy tác phẩm do cái tay hư đốn của mình tạo ra thì vội rụt tay lại, ngượng ngùng hạ mình xuống gần một gốc dâu tây có hai quả chín mọng. Tung tẩy một vòng, như đã thỏa mãn một bụng thèm khát, Tiểu Bạch còn hái thêm cho vào giỏ, chợt nghĩ điều gì bèn quay sang cậu bạn đi theo từ nãy giờ không nói lời nào.

- Nhưng Tiểu Xán, chỗ dâu này...

- Yên tâm, tôi lôi cậu đi thì coi như là có qua có lại. Cậu muốn lấy thêm giỏ nữa cũng được. - Tiểu Xán ngắt lời - Bên kia có chỗ hay, cậu lấy xong dâu chúng ta đi.

Đã 11 rưỡi, quả nhiên mẹ Tiểu Xán gọi. Tiểu Xán nghe điện thoại một hồi, chối đẩy các kiểu, tỏ vẻ rất vất vả, thi thoảng lại đưa tay lau mồ hôi, cuối cùng hét lên:
- Mẹ!!! Con mới mười- bảy- tuổi!!!

Rồi cúp máy.
Kéo Tiểu Bạch ngồi xuống gốc cây khi nắng đã lên đỉnh đầu, Tiểu Xán thở gấp, sự bực bội vẫn hằn rõ trên cặp lông mày muốn xé gió bay đi.

- Cậu ổn chứ?

- Mẹ tôi đã chọc tức tôi thành công. Chẳng hiểu bà nghĩ gì mà bảo tôi cuối tháng này nhà tôi đi đảo Maui với nhà con bé kia. Có chết cũng không đi!

Tiểu Bạch còn tưởng chuyện gì to tát:

- Chẳng bù tôi không được đi. Mà vậy thì liên quan gì đến việc cậu 17 tuổi?

- Ờ... loanh quanh nói đến chuyện thông gia... Bỏ đi, cậu không phải tôi, không hiểu. Nóng thế nhỉ?

Tiểu Xán kéo áo lên ngang ngực, nhặt một quả dâu tây lên giơ trước mặt, rồi lại đưa qua trước mặt Tiểu Bạch. Nắng hắt qua tán lá cây dã hương đã hơn hai mươi năm tuổi, ngưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Bạch thành những đốm vàng li ti. Bất giác thấy Tiểu Bạch đang nhìn lại mình, cậu khẽ mấp máy môi:

- Ngon không?

Bên cạnh Tiểu Bạch cười rõ hiền, thích thú trả lời:

- Rất ngọt.

"Như cậu vậy"- Tiểu Xán mơ hồ thầm đáp lại.

Cậu đặt nhẹ quả dâu lên môi Tiểu Bạch, miệng chữ A đợi Tiểu Bạch làm theo.

- Tiểu Bạch, chẳng phải cuối tháng này cậu họp club sao, cho tôi đi theo với nhé!

- Đừng nói cậu trốn đi chơi hai bên gia đình mà đòi đi với tôi đó??

- ... Chứ còn sao được nữa...

- Aaa, không được! Tôi không muốn là tội đồ!

- Tôi cứ theo cậu đấy, làm sao nào?

- ...

Dưới tán cây, hai cái đầu chụm lại, người ngả trên cỏ nhung. Gió mát òa tới từng đợt. Tiểu Xán cảm thấy ở bên cậu bạn nhỏ này rất yên bình, lúc nhỏ cũng vậy, chơi cùng nhau luôn hòa thuận, đầu nảy ra ý nghĩ muốn giấu Tiểu Bạch đi làm của riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net