CHƯƠNG 22: TIỂU XÁN, ĐỪNG BUỒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Xán vốn có ông nội là Giám đốc công ty chuyên sản xuất thép xây dựng đa quốc gia, sau này ba cậu kế nghiệp, phát triển lên thành một tập đoàn, hiện ba cậu chính là Chủ tịch. Tập đoàn có chi nhánh ở Mỹ, ngày trước ba cậu cho sang Mỹ học, vốn là để cậu phát triển bên đó, đợi cứng cáp rồi sẽ cho cậu tiếp quản chi nhánh. Sau ba cậu có về hưu thì cũng giao lại tập đoàn cho cậu quản lý.

Thế nhưng Tiểu Xán học hành thế nào thì ai cũng biết. Cậu không thích học, chỉ thích đàn, thích thể thao, thích các môn nghệ thuật. Cậu biết sứ mệnh ba mình đã giao, nhưng trong lòng luôn gào thét sau này sẽ phải trở thành nghệ sỹ.

Năm nay là năm cuối cấp, ông Phác muốn thuyết phục con phải tâm phục khẩu phục mà theo con đường ông chọn cho, nên đã mở lời:

- Tiểu Xán, ba rất yêu thương con. Chị con sang Mỹ từ nhỏ với ông nội, cũng đã trưởng thành hơn ba mong đợi. Nhưng còn con, ba luôn phải lo lắng. Ba cũng chưa ép con phải từ bỏ những thứ con thích như học đàn, chơi thể thao, trái lại còn tạo điều kiện cho con học. Nhưng giờ con cũng đã lớn, nên có kế hoạch cho tương lai của mình. Con đường nghệ thuật không phải dễ dàng. Mà điều kiện ba tạo ra cho con, tuy có thể không hoàn toàn là điều con mong, nhưng ba chắc chắn nó sẽ là điều kiện tốt nhất để con phát triển.

- Nhưng ba à…

- Con yên tâm. Ba cũng đã nghĩ, nếu con thực sự muốn theo con đường nghệ thuật và hạnh phúc với nó, ba sẽ không ép con. Nhưng nếu ba đúng, thì con nhất định phải làm theo. Ba không thể để con trai ba lãng phí những cơ hội tốt. Ba vừa tìm hiểu, công ty giải trí của bạn ba sắp có đợt tuyển thực tập sinh, ba sẽ gửi thông tin cho con, còn con chuẩn bị cho tốt, đây là cơ hội cuối của con.

Nói xong, ông Phác lập tức đứng dậy trở về phòng, không cho Tiểu Xán phản bác thêm điều gì nữa.

Tiểu Xán bắt buộc phải theo sắp đặt của ba cậu sao? Bình thường cậu không để ý những chuyện đau đầu này, vô tư mà trốn tránh. Nhưng xem ra bây giờ muốn tránh cũng không được. Nếu không trở thành thực tập sinh, thì cậu chỉ còn nước sang Mỹ học như ba cậu nói. Vậy lần này, cậu phải dốc toàn sức lực ra mà cố gắng.

Mấy tháng gần đây, Tiểu Xán không chỉ học đàn, mà còn luyện giọng. Chính vì nghe Tiểu Bạch hát thường xuyên mà cậu cảm thấy thích thú, muốn hát được hay như Tiểu Bạch.

Lên mạng tìm hiểu về công ty giải trí kia, Tiểu Xán ngày một nóng lòng và hồi hộp. Cậu nhắn tin cho Tiểu Bạch:

- “Tháng 12, tôi sẽ đi thi tuyển để có thể trở thành thực tập sinh công ty giải trí. Nếu không thành, tôi sẽ phải sang Mỹ, học và tiếp quản công ty…”

- “Cậu lo lắng phải không? Đừng lo quá, cứ cố gắng hết mình là được.”

- “Lo chứ, đây là cơ hội cuối cùng quyết định tôi sẽ trở thành nghệ sỹ hay doanh nhân. Đôi khi thấy cậu được ba cậu ủng hộ, tôi lại có chút ganh tỵ.”

- “Đừng nói vậy, cậu cũng đang rất tốt mà. Có nhiều người muốn như cậu không được.”

Tiểu Xán không vui lắm khi thấy bạn mình nhắn lại như vậy. Buông bỏ điện thoại một lúc, cậu lại quay số gọi cho Tiểu Bạch.

- Sao vậy? - Tiểu Bạch hỏi.

- Hôm nay cậu không đi dạy sao?

- Ừ, không, tôi đang ở phòng làm bài tập.

- Có cậu ở đây thì tốt. Tôi muốn nghe cậu hát.

- Vậy để cuối tuần.

- Không, bây giờ, cậu hát cho tôi nghe bây giờ... Tôi thực sự đang buồn...

Thấy giọng bên kia trùng xuống, nhỏ đi, Tiểu Bạch cũng biết tình hình với Tiểu Xán khá nghiêm trọng. Cậu bảo Tiểu Xán đợi một lát, rồi mở cửa ra ban công, không để ảnh hưởng tới bạn cùng phòng.

Tiểu Xán đầu bên kia đeo tai nghe, bật loa mức to, ngồi xuống bên cạnh đàn.

Khi Tiểu Bạch bắt đầu cất giọng, Tiểu Xán cũng chạm nhẹ vào đàn.
Đó là “I have a dream”.

Tiểu Bạch nghe thấy tiếng đàn, như có thêm động lực mà thả hồn vào bài hát. Nhưng đến khi cậu đã kết thúc bài hát, thì bên kia tiếng đàn vẫn chưa dứt.

Âm thanh từ đàn sau đó chậm lại, lắng xuống, mỗi một nốt trầm như nói lên tâm trạng của Tiểu Xán lúc này đây, sợ rằng không có người hiểu mình, quan tâm tới mong muốn của mình, sợ bị bỏ rơi mà đem tất cả trút lên khúc nhạc.

Khoảng năm phút sau, tiếng đàn nhỏ đi, dừng lại, Tiểu Xán vẫn chưa nói gì.

- Tiểu Xán, cậu đừng buồn. Cho dù cậu làm gì, ở đâu, thì tôi vẫn nghe cậu đàn như bây giờ. Ai nói nếu không đi theo con đường nghệ thuật thì sẽ không thể trở thành nghệ sỹ!? Chỉ cần cậu có niềm tin, có đam mê, thì bất cứ lúc nào cậu cũng vẫn là nghệ sỹ như mình muốn. Hơn nữa, có tôi luôn là khán giả của cậu.

- …  - Tiểu Xán lặng thinh.

- Cậu không sao chứ? - Tiểu Bạch lo lắng.

- Không, tôi vẫn đang nghe, chỉ là không biết nói gì..

- Vậy hay cậu nghỉ sớm đi, có thể sau khi ngủ dậy sẽ tốt hơn…

- Tiểu Bạch, cảm ơn cậu… Ngủ ngon!

Tiểu Xán gác máy, “Thật không thể nghĩ tới người luôn tôn trọng mơ ước của mình, không phải là ba mẹ, người thân của mình, mà là Tiểu Bạch. Hơn nữa, cậu ấy còn luôn coi mình là nghệ sỹ… Tiểu Bạch, cậu thật tốt với tôi… Có cậu động viên, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình!”

Ngày thi tuyển đã tới. Tiểu Bạch nhắn tin: “Cậu sẽ làm được. Cố lên!”

Tiểu Xán có thêm sức mạnh, trong 10 phút được cho phép của mình, cậu đã hoàn thành bài thi bằng việc vừa đàn vừa hát.

Suốt 4 ngày chờ hồi hộp chờ đợi kết quả, Tiểu Xán luôn nhận được những lời trấn an từ Tiểu Bạch. Hôm nay đã là thứ sáu. Tan học, Tiểu Bạch được ba tới đón về nhà.

Vừa về tới nhà, Tiểu Bạch đang lấy chìa khóa mở cổng, thì từ phía sau Tiểu Xán chạy ra, ôm chầm lấy cậu, nhấc bổng lên xoay đến mấy vòng, chìa khóa rơi xuống đất kêu lẻng kẻng.

Tiểu Bạch quá bất ngờ, lại bị quay đến chóng mặt, muốn cầu cứu ba nhưng không được, chỉ biết la hét:

- Aaa! Cậu làm gì vậy!!! Bỏ tôi xuống!!! Bỏ xuống!!!

- Tiểu Bạch ơi, Tiểu Bạch yêu quý!!!! Tôi đỗ rổi!!!!

Tiểu Xán vừa thả Tiểu Bạch xuống, đã lại ôm chầm lấy từ đằng trước. Tiểu Bạch còn chóng mặt, chân tay đang bủn rủn, đầu óc quay cuồng, mơ hồ dính chặt vào Tiểu Xán. Mất một lúc định thần lại, mới mừng rỡ hỏi:

- Thật sao? Thật đó hả? Tôi tin cậu làm được mà!!

- Thật, tôi đã vượt qua gần năm mươi người, là năm mươi người đó!

- Chúc mừng chúc mừng!! Tối nay liên hoan đi! Giờ thì buông tôi ra đã… khụ..

Tiểu Xán thả lỏng tay một chút, nhưng vẫn không buông.

- Tiểu Bạch, nhờ có cậu, cảm ơn cậu.

Tiểu Bạch đưa tay lên vỗ vỗ vai bạn, rồi cố xoay người kéo Tiểu Xán theo ba vào nhà.

- Chú Phác phản ứng thế nào?

- Ông ấy bảo tôi tốt nghiệp đã rồi hẵng mừng! - Tiểu Xán cười giả lả.

Tối nay Tiểu Xán đóng cọc bên nhà Tiểu Bạch không về. Đến lúc đi ngủ vẫn coi giường Tiểu Bạch là giường của mình. Trời tháng 12, lạnh thấu. Trong vô thức, Tiểu Xán quàng tay ôm Tiểu Bạch, ngủ ngon tới sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net