CHƯƠNG 24: BỐI RỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Bạch lặng lẽ tiến ra cổng. Tuyết bắt đầu rơi.
Khi bóng người kia toan quay đi, thì cậu đã đứng ở sau mà gọi vào:
Tiểu Xán?!

Tiểu Xán chậm rãi quay lại, nhưng chân kia đã lảo đảo một vòng rồi mới bước ra.

- Là cậu?? - Tiểu Xán đến thật gần mới nhận ra Tiểu Bạch. Trên người còn nồng nặc mùi bia rượu.

- Cậu say sao?

- Phải! Phải! Tôi đang say!

- Cậu uống nhiều đến nỗi tôi nhắn tin đều không trả lời hả?

Tiểu Bạch vừa hỏi, vừa đỡ lấy người kia đang đứng không nổi mà muốn lao ra khỏi cổng.

- Cậu… nhắn tin?

- Phải! Nhưng trời đang có tuyết đó, cậu mặc thế này sẽ lạnh, cậu nên vào nhà đã!

Tiểu Xán khó nhọc hất tay Tiểu Bạch đang đỡ mình ra, tiếp tục lảo đảo.

- Cậu.. Cậu nhắn tin.. cái gì? Cậu… cậu… chẳng phải… bận học sao????

Tiểu Bạch lúc này vừa khó hiểu vì câu nói và hành động kia của Tiểu Xán, vừa không biết tự nhiên Tiểu Xán hỏi như thế này là có ý gì.

Lúc này, Tiểu Xán bỗng giơ tay, chỉ thẳng về phía cậu:

- Cậu!... Cậu lại …. giấu tôi, gạt tôi!.!... hự...

Vừa dứt lời, Tiểu Xán đã chạy ra dựa vào cổng, trượt người theo đó mà ngồi thụp xuống, thổ ra một tràng. Tiểu Bạch thấy không ổn, trời thì lạnh mà kéo Tiểu Xán thì không được. Cậu chạy vào trong nhà nhờ mọi người giúp, tiếc là hôm nay ba mẹ Tiểu Xán đều không có nhà, chị Mẫn giúp việc cũng đã về. Cậu chạy lên phòng Tiểu Xán tìm đại một cái áo dày đem xuống.

Người kia vì thổ ra xong, cũng đỡ khó chịu một chút. Thấy Tiểu Bạch khoác áo lên người mình, Tiểu Xán lại đẩy ra.

- Cậu chưa trả lời tôi!- Tiểu Xán hai mắt hơi lờ đờ, chỉ có người đã đứng vững hơn, nhìn Tiểu Bạch.

- Cậu nói vậy là ý gì? Tôi gạt cậu điều gì?

Tiểu Bạch tròn mắt, không hiểu và cũng không biết Tiểu Xán chỉ vì thấy cậu ngoài phố mà nghĩ như vậy.

- Cậu.. không coi tôi là bạn đúng không?.. Cậu… không chơi với tôi.. nhưng lại đi gặp người khác..!

- Tôi không có, cậu nghĩ gì vậy?!

- Cậu còn... không thừa nhận!??

- Tôi không có gạt cậu, sao phải thừa nhận. Cậu vào nhà đi đã, cậu say quá rồi..

- Tôi không có vào! Tôi cũng không có say! Cậu giải thích đi! Sáng nay cậu bảo cậu học bài, kết quả thì sao? Cậu đi gặp người khác ở phố!

À… thì ra là như vậy.. Lúc này Tiểu Bạch mới hiểu ra. Cậu tiến lại gần Tiểu Xán, không định kéo Tiểu Xán vào nhà nữa, mà muốn dẫn sang nhà mình.

- Cậu hiểu nhầm tôi rồi. Trước hết, mặc áo này vào, rồi sang nhà tôi, tôi đã chờ cậu cả một buổi tối..

- Chờ? Tôi hiểu nhầm? Cậu cũng có biết là tôi chờ đợi cậu mỗi tuần hay không??

Tiểu Bạch khựng lại, hoàn toàn hiểu những lời kia của Tiểu Xán, nhưng không biết nói gì.

Tuyết đã rơi dày hơn.
Một lúc sau, Tiểu Bạch nhẹ giọng:

- Tôi xin lỗi, là tôi không tốt, không nghĩ đến cảm xúc của cậu.. Cậu có thể theo tôi một chút không?

Nghe thấy lời xin lỗi kia, Tiểu Xán không dễ chịu hơn, trái lại còn không muốn Tiểu Bạch nói lời xin lỗi. Cậu vẫn cố chấp:

- Biện Bạch Hiền! cậu cứ nghĩ cứ làm ra chuyện rồi nói xin lỗi là được sao?

- Tiểu Xán, tôi biết cậu giận. Nhưng Tiểu Bạch tôi không từng nghĩ đến việc không coi cậu là bạn, càng không nghĩ đến việc lừa gạt cậu. Cậu luôn là bạn của tôi, bạn tốt nhất của tôi, mãi mãi là như vậy.

Ánh mắt của Tiểu Bạch có chút cầu khẩn, có chút muộn phiền. Dưới ánh đèn kia bỗng thấy mắt cậu sáng long lanh. Tiểu Xán chợt thấy cậu cũng đang chỉ mặc áo len và áo khoác mỏng mà run lên dưới tuyết, bỗng chốc khó xử. Cậu bước đến cạnh Tiểu Bạch, lấy áo khoác trên tay Tiểu Bạch nhưng lại không mặc cho mình là trùm cho Tiểu Bạch.
Tiểu Xán dịu giọng:

Ừm, cậu định dẫn tôi đi đâu?

Tiểu Bạch mơ hồ vì hành động này của Tiểu Xán, nhưng vẫn nhận ra được tình hình chuyển biến tốt, liền kéo cánh tay Tiểu Xán về phía nhà mình.

Căn nhà không bật điện, tối om. Tiểu Xán không nhìn thấy đường, không bước tiếp.
Tiểu Bạch khẽ giọng: - Đứng đợi tôi, tôi bật đèn.

Tiểu Bạch đương nhiên nhớ từng ngóc ngách trong nhà mình, thoáng cái chộp lấy bật lửa trên bàn, sau đó châm lên ngọn nến kia. Cậu bưng bánh lên, xoay người lại. Bóng tối dần dần giãn ra, thay vào đó là một nụ cười ấm áp của người đang bưng khay bánh rất cẩn thận, hướng về người đứng trước cửa, hát:

Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, Phác Xán Liệt,
Happy birthday to you

Một cỗ cảm xúc dâng trào.

Một lời cũng không thể thốt ra.

Sự kìm nén suốt một ngày đến giờ phút này đã vỡ òa.

Tuyết trên mặt hai người tan ra, hai cặp má cũng hồng lên trước ánh nến.

- Tiểu Xán, mau thổi nến!

Tiểu Xán run run tiến đến, đỡ chiếc bánh kem, để nó lên bàn rồi thổi tắt nến.
Ngay sau đó, căn phòng tối bưng.

Người này ôm chầm lấy người kia thật chặt, như không muốn để lọt mất một kẽ nào.

- Chúc mừng sinh nhật cậu, Tiểu Xán! Xin lỗi vì đã muộn… - Tiểu Bạch từ trong vòng tay lớn, khẽ nói.

- Đừng... đừng nói lời xin lỗi…

Tiểu Xán ghé sát tai Tiểu Bạch, thì thầm.

- Cậu, Tiểu Bạch, là người tốt nhất với tôi trên đời này.. Cậu…

Tiểu Xán giãn ra, tay chuyển lên ôm hai bên tai của Tiểu Bạch, cố gắng cảm nhận khuôn mặt Tiểu Bạch trong bóng tối. Nó thật nhỏ và đáng yêu.

- ...cậu rất dễ thương, cậu có biết không? - Tiểu Xán thì thào.

- Tiểu Xán, cậu nói gì vậy?

Tiểu Bạch lúng túng, nghĩ rằng Tiểu Xán chưa tỉnh rượu, cố ý tách ra thì lại bị chặn không nhúc nhích được.

- Cậu có biết, rất nhiều lần… tôi đã ngắm gương mặt này của cậu… và thấy rất đẹp không…?

- Cậu… Chưa tỉnh rượu… để tôi đi lấy nước cho cậu…

Tiểu Bạch không quen nghe những lời này, viện cớ tách ra, toan giơ tay bật đèn.
Cánh tay to lớn của Tiểu Xán kịp thời ngăn lại một lần nữa.

- Tiểu Bạch, nghe tôi nói… Tôi rất vui vì cậu coi tôi là bạn, nhưng… thật tâm, tôi muốn chúng ta thân thiết hơn…

- Được… được… tôi sẽ nói chuyện với cậu nhiều… ưm….

Câu nói chưa ra khỏi miệng được nửa đã bị ngăn lại. Trong bóng tối, cậu chỉ cảm nhận được sự nóng ran từ làn môi đang dán chặt vào môi mình. Tiểu Bạch bất động, sững sờ, nín thở. Cái lạnh mùa đông được thay thế bằng sức nóng tỏa ra từ hai tai, hai gò má, tim cũng đập mạnh dần.

- Ưm….. cái đó…..

Tiểu Bạch đơ mất gần mười giây thì dứt ra, luống cuống lấy tay che miệng lại.
Tiểu Xán cũng thanh tỉnh.

- … xin lỗi, ... có vẻ tôi vẫn hơi say…

Tiểu Xán cố gắng thanh minh. Rồi cả hai không nói gì. Một lát sau điện bật lên.
Sự lúng túng, ngượng ngùng vẫn lan tỏa cả căn phòng.

Tiểu Bạch kéo ghế, chỉ Tiểu Xán ngồi xuống, lấy áo đưa cho Tiểu Xán, chủ động để một chiếc muỗng nhỏ sang bên đối diện.

Lúc này Tiểu Bạch mới mở lời:

- Bánh này… tôi… tôi vẽ…

- Thật… thật hả…?

- Ừm.. nếu không chê…

- Không! Rất đẹp!

Nãy Tiểu Xán đã thổ hết ra, coi như giờ không có gì trong bụng. Cậu cầm thìa lên, múc một thìa to bỏ vào miệng.

- Cậu.. uống rượu nhiều… hay là tôi nấu canh cho cậu?

- Hả?... tôi ăn bánh cũng được rồi..

- Nếu ăn canh sẽ giải được rượu mà không bị khó chịu..

- Vậy… được.. phiền cậu…

Lúc này, Tiểu Bạch mới nhẹ nhõm đứng lên, lấy từ tủ lạnh ra giá đỗ, cà rốt và một ít rong biển khô. Cậu vốn rất thành thục nấu nướng, nhưng không hiểu sao chân tay hôm nay có chút gượng gạo. Vất vả một hồi mới làm xong một nồi canh, múc ra bát bưng đến.

- Cho cậu. Sau này đừng uống nhiều rượu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net