CHƯƠNG 28: CẬU LÀ NỖI LO CỦA TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chưa đầy 30 giây sau, điện thoại Thế Huân reo chuông.

- Alo, Tiểu Bạch sao? Cậu bị làm sao? Sao lại sự cố???

Tiểu Xán hỏi dồn dập, giọng vô cùng khẩn trương và lo lắng.

Thế Huân nghe máy, nhìn Tiểu Bạch rồi trả lời:

- Alo, anh Tiểu Bạch đang không nghe điện thoại được nên em trả lời giùm anh ấy. Anh ấy cũng không sao lắm…

- Cậu… là ai??? Tiểu Bạch đâu??? Tại sao lại không nghe được điện thoại????

- Anh bình tĩnh. Anh ấy đang ở đây, có điều…

Tiểu Bạch nhíu mày, ra hiệu cho Thế Huân đừng nói.

- À… có điều anh ấy đang bị sặc nước, khi nào ổn sẽ gọi lại cho anh nha! Em bận rồi em cúp máy đây!

Thế Huân từ trước đến giờ đùa có, cợt nhả có, ba hoa chích chòe có, nhưng nói dối thì chưa từng. Cậu luống cuống trả lời như vậy lại càng khiến Tiểu Xán thêm nghi ngờ.

“Chẳng nhẽ cậu ấy lại định cho mình bất ngờ gì? Không đúng, thế cũng phải nhắn tin từ sớm chứ. Lại còn mượn điện thoại người khác?”

Lúc này, ba Tiểu Bạch trên đường mua cháo về, xuống xe mở điện thoại thấy có cuộc gọi nhỡ số lạ, bèn bấm gọi lại.

- Chú Biện! Chú đang ở đâu đó ạ? Tiểu Bạch nói có sự cố là sao ạ? Hai người vẫn ổn chứ ạ?

- Tiểu Xán hả con? Chú đang ở bệnh viện với Tiểu Bạch, đúng là có chút sự cố nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Con đừng lo..

- Dạ?? Gì cơ ạ? Nguy hiểm tính mạng?? Chú, chú đang ở bệnh viện nào?

- Chú đang ở bệnh viện đa khoa thành phố, gần trường Tiểu Bạch. Muộn rồi, con nghỉ đi mai đến thăm Tiểu Bạch cũng được, đêm lạnh lắm, cũng không tiện cho con.

- Dạ, con cúp máy đây.

Tiểu Xán khoác vội hai cái áo khoác dài để chắn gió, đem xe lao ra đường. Từng đợt gió lạnh cuốn hun hút, len lỏi vào từng kẽ tay, đập vào mặt ào ào. Dù Tiểu Xán đã đội mũ bảo hiểm nhưng lại quá vội nên đã lấy chiếc mũ không có kính chắn gió.

Tiểu Xán giờ phút này còn biết lạnh là gì, khi người quan trọng không thể thay thế được của cậu còn đang ở bệnh viện, chưa rõ tình hình thế nào. Mỗi một khoảnh khắc nghĩ đến, cậu lại vặn ga mạnh hơn một chút. Con đường dài là thế, bình thường đi mất gần một tiếng đồng hồ, nay như ngắn lại cho xe Tiểu Xán băng đi. Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện chỉ sau gần 30 phút.

Cậu bước vào quầy thông tin, hỏi thăm bệnh nhân tên Biện Bạch Hiền. Cô nhân viên lần danh sách một chút, hướng về phía cậu, đọc lên:

- Ở đây có hai người tên Biện Bạch Hiền, có phải cậu tìm bệnh nhân Biện Bạch Hiền, 17 tuổi, nhập viện lúc 5h35p chiều, tình trạng hôn mê với dấu hiệu bị cưỡng bức đúng không?

- Cái gì? Cưỡng bức?

- Không phải sao?

- Là.. có thể.. là cậu ấy… - Tiểu Xán nuốt nước bọt, rùng mình.

- Vậy cậu đi qua đường chỉ dẫn dưới chân vạch màu vàng, tới nhà B3, lên lầu 4, phòng 402.

- Dạ. Em cảm ơn..

Đầu óc Tiểu Xán rối bời. Là ai?? Là ai đã làm bạn cậu đến nông nỗi như vậy?

Ông Biện và Thế Huân tắt điện, từ phòng bước ra, trông thấy Tiểu Xán đằm đằm sát khí bước ra từ thang máy.

- Chú, Tiểu Bạch đâu?

Ông Biện vội kéo tay Tiểu Xán lại, ra dấu im lặng, rồi nói nhỏ:

- Tiểu Bạch vừa ngủ, con theo chú ra ngoài đã.

Thế Huân cũng gật đầu, kéo Tiểu Xán đi.

Tại dãy ghế chờ, ba mặt nhìn nhau, căng thẳng.

- Chú nói con ngày mai hẵng đến, vậy mà… trời thì lạnh như vậy..

- Chú, con thực sự rất lo cho Tiểu Bạch!

Thế Huân xen ngang, đỡ lời.

- Bác ơi, bác cũng đi cả ngày mệt rồi, bác ngồi nghỉ một chút, để cháu nói chuyện với anh ấy cho ạ.

Đoạn, cậu kéo kéo tay Tiểu Xán ra một dãy ghế khác.

- Cậu nói, là Tiểu Bạch bị cưỡng bức??

Mắt Tiểu Xán đỏ ngầu, mặt mũi tối sầm, hai tay nắm chặt đặt lên trên hai đầu gối, miễn cưỡng hỏi.

Thế Huân thấy vậy, khẽ trả lời:

- Anh bình tĩnh, đúng là có chuyện này, nhưng em với bác đến kịp, nên anh ấy không sao, chỉ bị đánh ngất đi thôi. Hơn nữa, em cũng báo cảnh sát, đã bắt được tên khốn đó rồi.

Lúc này Tiểu Xán lại hướng sang bên cạnh:

- Bắt được rồi? Hắn ở đâu??

- Anh bình tĩnh lại, sớm muộn hắn cũng hầu tòa, lúc nào chúng ta cũng có thể đòi lại công bằng, trả thù cho anh Bạch Hiền.

Lúc này, cơ mặt Tiểu Xán mới giãn ra một chút, lại thả ánh mắt dịu xuống, nói với Thế Huân:

- Cảm ơn cậu..

- Anh không cần, em cũng là rất quý trọng anh ấy. Hôm nay tình cờ giúp được anh ấy, nên không phải là nghĩa cử to tát gì. Anh ấy rất may mắn.

Thế Huân trông tới sống mũi đang đỏ lên cùng cánh môi run run của người kia, ngập ngừng:

- Anh lo cho anh Bạch Hiền nhiều vậy, hẳn là hai người có quan hệ rất tốt. Hôm trước gặp anh, em quên không chào hỏi. Em là Thế Huân, 15 tuổi, học trò của anh Bạch Hiền.

Quả nhiên, câu nói của cậu đã xua đi bầu không khí nặng nề. Tiểu Xán đáp lại:

- Tôi là Phác Xán Liệt, bạn từ nhỏ với Tiểu Bạch. Đợi Tiểu Bạch khỏe, cậu ghé nhà chúng tôi chơi.

- Vâng. Mà anh này, sau này để anh Bạch Hiền không gặp phải những chuyện như vậy nữa, anh có cách gì không?

Tiểu Xán chau mày, lấy hai tay ấn lên huyệt thái dương một hồi, nói ra hai chữ:

- Chuyển trường.

- Há? Anh nghĩ vậy sao? Chỉ còn một học kỳ nữa là anh ấy tốt nghiệp rồi, chuyển vậy có phải rất bất tiện không?

- Không, là tôi chuyển.

- Hả???? Anh chuyển??? Vậy có khác gì???

Tiểu Xán không đáp lại nữa, chỉ vỗ vai Thế Huân một cái, lòng đầy tự tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net