Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.1: Bạch trà hương

Ngày đầu tiên Phác Xán Liệt về Cơ Xương nhậm chức là vào cuối thu. Phác Thiếu soái một thân quân trang, cưỡi tuấn mã uy mãnh mà cao ngạo tiến vào cổng thành Cơ Xương.

Người dân ở đây vốn đã quen nhìn cảnh người của quân đội ra vào thành thường xuyên, nghe danh Phác Thiếu soái đại giá quan lâm cũng không tỏ ra hứng thú bao nhiêu, chỉ cẩn thận nhường đường cho đoàn quân tiến vào nội thành.

Cơ Xương vốn được coi là đặc khu quân sự của Liên Bang do vị trí nằm sát biên giới Đế Quốc, thường do Đại đội số 3 đóng quân ở ngoại ô canh giữ. Cũng không biết vì lí do gì lại nhận "đặc ân", được đích thân Thiếu soái từ Thủ đô phía Nam ra trông coi.

Đại tá Từ Gia Phú là đội trưởng Đại đội 3 thấy bóng dáng đoàn quân từ xa đã vội vã chạy đến đón tiếp.

"Báo cáo Phác Thiếu soái! Tôi là Đại tá Từ Gia Phú, đội trưởng Đại đội 3, hoan nghênh ngài cùng quân đoàn đến với Cơ Xương." Từ Gia Phú cùng các binh sĩ cấp dưới nghiêm trang, giơ tay chào kiểu quân đội với người trước mặt, trong lòng lại hồi hộp không thôi.

Từ lúc bắt đầu nhập ngũ, y đã gia nhập Đại đội 3 tận Cơ Xương, chưa từng trở về Thủ đô, tất nhiên cũng chưa có cơ hội gặp mặt Phác Xán Liệt. So về tuổi tác, Từ Gia Phú nhỏ hơn hắn hai tuổi, so về ngoại hình, y cũng là thân Lính gác cấp B cao gần mét tám, tuy không quá lực lưỡng nhưng cũng ra dáng vẻ của một Đại tá dũng mãnh.

Người trên lưng ngựa chậm rãi nhảy xuống, chỉnh trang lại bộ quân phục đã vương kha khá bụi đường tiến tới làm động tác chào quen thuộc.

"Chào Từ Đại tá. Phác mỗ rất mong nhận được sự chiếu cố từ ngài."

Từ Gia Phú nhìn người trước mặt chợt ngẩn người. Phác Xán Liệt với gương mặt tuấn tú, cặp mắt hoa đào đầy mị lực lại mang dáng vẻ âm trầm và sâu hút bí ẩn. Vóc người cao lớn gần mét chín, khoác trên người bộ quân phục chỉnh tề lại càng mang đến vẻ uy nghiêm, vững chắc như núi. Y đã từng nghe nói đến, Phác Thiếu soái là con trai của Cục trưởng Cục tình báo Liên Bang - Phác Chính Thuần, một lính gác cấp S hiếm hoi của Liên Bang ở thời điểm hiện tại. Cũng từng nghe nói người này ngoại hình nổi bật, tính tình cương trực, quyết đoán, mưu lược sắc bén. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên người thật khí chất còn vượt xa lời đồn.

"Không dám, không dám. Phác Thiếu soái đi đường xa vất vả, xin mời ngài theo tôi về đại bản doanh nghỉ ngơi."

Đại bản doanh của quân đội nằm ở vùng ngoại thành Cơ Xương, phía Đông Bắc là dãy núi Mao Sơn hùng vĩ, phía Tây Nam lại là vùng thảo nguyên bạt ngàn rộng lớn. Hiện tại là cuối thu dần chuyển sang đông nên một vùng thảo nguyên trơ trọi ám sắc vàng úa ảm đạm.

"Vào mùa xuân thảo nguyên này sẽ được bao phủ bởi thảm cỏ xanh mướt cùng một số loài hoa dại nhiều màu sắc rất đẹp".

Từ Gia Phú đi bên cạnh Phác Xán Liệt, vừa đi vừa chỉ đông chỉ tây từng khu vực của Cơ Xương từ nội thành về đến tận đại bản doanh. Phác Xán Liệt vốn là người ít nói, chỉ đơn giản là lười giao tiếp, không đặc biệt có cảm xúc chán ghét gì với người bên cạnh. Chỉ là gương mặt trời sinh lạnh lùng kết hợp cùng tính cách đó của hắn thì thường khiến cho người xung quanh sinh ra cảm giác chột dạ. Từ Gia Phú cũng không ngoại lệ. Hắn thầm nghĩ không biết mình có làm gì phật ý Phác Thiếu soái không?

Đại bản doanh này là căn cứ quân đội lớn nhất cả nước, thậm chí còn xây cả biệt phủ bên trong. Theo thông lệ, cứ mỗi hai quý, chính phủ sẽ cử người xuống kiểm tra và chỉnh đốn quân ngũ một lần. Biệt phủ này là nơi các vị quan lớn ở lại qua đêm, còn ngày thường cũng chỉ có Từ Gia Phú ở nơi này. Thỉnh thoảng sẽ họp bàn kế hoạch tác chiến ở thư phòng trong biệt phủ. Phác Xán Liệt về đây nhậm chức, hiển nhiên nơi đây sẽ trở thành phủ Thiếu soái. Từ Gia Phú sớm đã căn dặn người dọn dẹp và sắp xếp xong xuôi, dẫn Phác Xán Liệt đi một vòng Đại bản doanh giới thiệu một lúc thì cũng xin phép cáo lui.

Phác Xán Liệt sau bốn ngày đường đi từ Thủ đô đến đây cũng thật sự không còn quá tỉnh táo. Vốn đoạn đường này ước tính chỉ đi khoảng hai ngày, nhưng trên đường đi ngang một tỉnh nhỏ phía Đông lại nghe ngóng được bọn thổ phỉ đang hoành hành tại đây, cảnh sát địa phương tốn nhiều công sức cũng chưa bắt được. Một người như Phác Thiếu soái tất nhiên sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Cuối cùng phải mất đến bốn ngày mới ra đến Cơ Xương.

Tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quân phục mới rồi lại lập tức truyền lệnh muốn tập trung quân sĩ làm lễ nhậm chức. Nói là lễ nhưng căn bản chỉ là tập trung toàn quân lại, tự giới thiệu rồi phát biểu vài lời là kết thúc. Trước khi đến đây, Phác Thiếu soái đã tự mình chọn ra một đoàn quân ưu tú tầm một vạn người, gồm lính gác và dẫn đường từ cấp C trở lên. Mà Đại đội 3 của Từ Gia Phú cũng không thiếu nhân tài, đa số đều là người vừa tốt nghiệp đã nhập ngũ ra tận biên cương xa xôi, thời tiết miền Bắc vốn khắc nghiệt, trải qua bao mùa nắng mưa đã khiến họ so với đoàn quân đến từ Thủ đô lại có phần cứng cỏi hơn.

Ngoài Đại đội 3 nhận nhiệm vụ chiến đấu là chính, nơi đây còn có một đội Quân y với đa số thành viên là dẫn đường cấp B và C, gồm trên dưới 30 người. Liên Bang hiện tại vốn là thời bình, nhiệm vụ chính của quân đội tại đây chỉ là canh phòng biên giới, đảm bảo giao thương giữa hai nước thuận lợi, cũng ít khi có các trường hợp trọng thương nặng nề nên lực lượng quân y của Liên Bang cũng bị "cắt giảm nhân sự" triệt để. Mỗi ngày bọn họ ở đây không phải chạy tới chạy lui phụ việc giặt giũ, nấu cơm thì chỉ còn lên núi tìm hiểu vài loại thảo dược mới rồi quay về trại ăn uống ngủ nghỉ. Mà đội trưởng của bọn họ thì lại càng lợi hại, không có việc gì thì liền biến mất tăm mất dạng mấy ngày liền, có khi còn đi hẳn nửa tháng. Vốn dĩ việc tự ý rời khỏi quân ngũ như này là không được phép, nhưng mà ở đây hắn lớn nhất, hắn là ông nội của Đại bản doanh!

"Đội trưởng Đội quân y đâu?". Phác Xán Liệt giữ thái độ lạnh lùng từ đầu đến cuối buổi lễ, lúc chuẩn bị kết thúc thì chợt nhớ ra, từ lúc hắn đến đây cũng chưa gặp người nọ. Hắn cũng không quan tâm lắm đến một đội quân y nhỏ nhoi kia, nhưng trước khi đến đây đã nghe nói qua, tên Đội trưởng này quân hàm thậm chí cao hơn hắn, cũng lớn hơn hắn không ít tuổi. Tính tình y có chút cổ quái, là nghĩa tử của Đại soái lại từ chối ở lại dưới trướng người mà chạy ra tận biên giới xa xôi này từ năm 18 tuổi.

"Thưa Thiếu soái, Biên đội trưởng ra ngoài từ ba ngày trước... hiện tại chưa trở về Đại bản doanh." Từ Gia Phú mắng thầm trong lòng, tổ tông của tôi ơi, bình thường ngài ra ngoài thưởng thức mỹ vị nhân gian bao lâu không ai dám quản, nhưng trước khi đi ngài đã hứa về đây trước khi Thiếu soái đến, bây giờ người cũng đã mở lời tìm, ngài lại còn vui thú ở nơi đâu chưa chịu về nữa sao?

"Ồ? Là nghỉ phép, hay là...?" Phác Xán Liệt vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh như thường, nhìn thẳng vào Từ Gia Phú.

Người nọ khẽ toát mồ hôi, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng vó ngựa xé gió lao tới, cuốn một tầng cát bụi mù mịt trước mắt đoàn quân. Phác Xán Liệt vốn đang đứng trên một bục đá nhỏ, vừa hay ngang tầm mắt của kẻ ngồi trên lưng ngựa.

"Vương gia về rồi đây~"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net