Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, nhà Lâm Vũ Khuyết có tang, ông ngoại cô mất, Lâm Vũ Khuyết là cháu ngoại mà ông yêu quý nhất, đương nhiên là cô phải bay về chịu tang. Nửa tháng sau quay lại, Lâm Vũ Khuyết như biến thành một người khác, những bộ quần áo màu hồng lòe loẹt trong tủ cũng vứt hết, thay đổi thành những bộ váy liền màu tối.

Cô và Biện Bạch Hiền cũng đã chia tay, sau đó Biện Bạch Hiền vèo cái là tìm bạn gái mới. Cô bạn mới này trông rất giống Lâm Vũ Khuyết, cũng dạng thích nhõng nhẽo, mắt to hai mí, mặt tròn trĩnh với kiểu tóc xõa như thế. Mà cô ta cũng thích phong cách ăn mặc từ trên xuống dưới một màu hồng.

Mọi người ai cũng nói Biện Bạch Hiền mê mệt Lâm Vũ Khuyết, cô chia tay với hắn sau biến cố của gia đình, hắn liền tìm người thế thân.

Phác Xán Liệt thấy khó hiểu, cũng chẳng phải là thánh đa tình trong tiểu thuyết, làm gì mà đến nỗi “yêu mê mệt rồi tìm người thế thân, thật là buồn cười”.

Không ngờ sau đó Biện Bạch Hiền liên tục tìm mấy cô bạn gái cũng có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn thích màu hồng như Lâm Vũ Khuyết.

Phác Xán Liệt nghe xong tin này cũng thay đổi cách nhìn trước sự si tình của Biện Bạch Hiền.

Bạn gái của Biện Bạch Hiền tuy nhiều, nhưng ai cũng không quen được quá một tháng, có khi chỉ một tuần thì đã GAME OVER rồi. Hơn nữa những cô gái đó đều chủ động “đá” hắn, hỏi lý do thì họ đều trả lời như nhau rằng: “Anh ta không yêu tôi!”

* * *

Thoắt cái đã sắp kết thúc học kỳ rồi, tất cả các môn học đều chuẩn bị thi. Các môn văn hóa còn được, chứ môn Thể dục lại là môn học làm Phác Xán Liệt đau đầu nhất. Môn Thể dục của trường học cũng phải lên mạng chọn môn, đó là lúc quan trọng để giành giật RP, tốc độ mạng và vi tính. Nhưng mà cứ nhằm vào Phác Xán Liệt là không kịp, đợi đến lúc anh đăng nhập vào trang mạng chọn môn mới phát hiện ra chỉ còn lại duy nhất môn “chuyền mềm” mà ông thầy quái dị hay gọi.

Môn “chuyền mềm” thi cuối kỳ là đệm bóng và phát bóng. Nam sinh đệm năm mươi quả thì đậu, một trăm quả thì xuất sắc.

Nhưng mà đừng nói là năm mươi quả, Phác Xán Liệt ngay cả ba mươi quả cũng không đệm đủ.

Bạn gái mới của Phác Xán Liệt ngày nào cũng cùng anh luyện tập ở nhà thi đấu sau giờ tan học, nhưng nhìn thấy bạn trai mình vô dụng như vậy, lòng kiên nhẫn của người ta cũng hao mòn. Cô nói bạn trai của cô bạn cùng phòng là vận động viên bóng chuyền của trường, cô ấy có thể hỏi giúp thử xem người ấy có thể đến chỉ dẫn một chút được không.

Phác Xán Liệt đồng ý, chứ cứ thế này trước mặt người yêu thì cũng xấu hổ lắm.

Mấy ngày sau, cô bạn gái anh nói người kia đã đồng ý rồi, thời gian hẹn vào lúc bảy giờ tối thứ bảy, đúng lúc đội của họ tập luyện xong, có thể dùng sân tập và bóng chuyên dụng của đội tuyển trường.

Phác Xán Liệt vui vẻ nhận lời, lòng thầm nghĩ sau khi làm phiền người anh em tốt này, nhất định phải mời người ta một bữa.

Sáu giờ năm mươi anh đã đến sân tập, đi từ xa đã nhìn thấy một đám nam sinh cao trên dưới hai mét đứng chắp tay sau lưng tập trung ở một góc sân nghe huấn luyện viên giảng bài, bạn gái mới của anh đang đứng ở góc sân khác chờ đợi.

Phác Xán Liệt vội vàng đến trước mặt cô bạn gái mình. Cô liền giới thiệu bạn cùng phòng của mình với anh, “Xán Liệt, đây là Hoa Mĩ, bạn cùng phòng của em, bạn trai cô ấy là vận động viên trong đội tuyển trường.”

Phác Xán Liệt vừa nhìn thấy Hoa Mĩ , lòng chợt thấy bất an. Cô bé Hoa Mĩ này mắt to hai mí, mặt tròn mũm mĩm, quan trọng nhất là cô bé này quần áo một màu hồng từ trên xuống.

Thế là Phác Xán Liệt linh tính tình hình bất ổn. Quả đất tròn làm sao khi anh nghe thấy một giọng nam trầm quen thuộc phía sau lưng anh. “Sư huynh, lâu quá không gặp!”

Biện Bạch Hiền ít nói, nhưng khi hướng dẫn Phác Xán Liệt lại tận tâm tận lực.

Tư thế đệm bóng của Phác Xán Liệt không đúng, thậm chí có lúc dùng cả bàn tay để tiếp bóng, cứ như vậy làm sao đệm được bóng.

Biện Bạch Hiền làm mẫu cho anh ấy vài lần, Phác Xán Liệt vẫn không đánh được, thậm chí có xu hướng càng đánh càng sai. Thực ra đây hoàn toàn là do Phác Xán Liệt không gỡ được mối tơ vò trong lòng. Anh cho rằng hai người vốn là tình địch, đều đã từng là người yêu của Lâm Vũ Khuyết, nên có thái độ cứng nhắc với Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền yêu Lâm Vũ Khuyết như vậy, ngay cả những bạn gái sau này của hắn cũng rất giống cô, hắn nhất định sẽ tìm cớ hành hạ dày vò mình!

Phác Xán Liệt lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Lần nào Biện Bạch Hiền làm mẫu, anh cũng không tập trung.

“Sư huynh!” Biện Bạch Hiền ngẩn đầu, gọi hồi lâu, anh mới hoàn hồn.

“Hả …? À ừ!” Phác Xán Liệt cười ngượng gạo: “Gì thế?”

Biện Bạch Hiền nhìn anh một lúc rồi hỏi nhẹ nhàng: “Sư huynh, thực ra anh có nhìn em làm mẫu không?”

Phác Xán Liệt ngượng ngùng nhìn hắn.

Biện Bạch Hiền  không nổi giận, chỉ nhìn anh một lúc rồi thở dài, bước ra sau lưng Phác Xán Liệt, sau đó không đợi Phác Xán Liệt kịp phản ứng, hắn ôm anh vào lòng.

“Cậu…, cậu làm gì vậy?” Phác Xán Liệt hết cả hồn. Ơ… cái tên hồng đỏ này đừng nói là hắn thích đàn ông đấy nhé? Không phải, nếu thích đàn ông thì hắn tìm bạn gái làm gì? Mà nếu không thích đàn ông thì hắn ôm mình làm gì?

Sự thật là Phác Xán Liệt lại cả nghĩ rồi.

“Anh không tập trung gì cả, em chỉ còn cách này để thực hành cho anh thôi.” Biện Bạch Hiện thấp hơn Phác Xán Liệt nửa cái đầu, khi ngước lên nói chuyện, hơi nóng thổi ngang qua tai anh.

Phác Xán Liệt chưa hề biết là tai mình lại mẫn cảm đến vậy. Chẳng qua chỉ là có người thổi vào tai anh, mà đã làm cổ anh đỏ ửng.

Dường như Biện Bạch Hiền không hề hay biết, cũng không hề hứng thú với cái vết đỏ trên cổ anh. Hắn chỉ cố giữ cho Phác Xán Liệt duỗi thẳng tay, khép hai cổ tay sát lại.

Tay của Biện Bạch Hiền hơi nhỏ, một tay thì không đủ nắm trọn cổ tay của Phác Xán Liệt, nhưng cũng phải cố : “Đúng rồi, cứ như thế, giữ đúng tư thế này, dùng cổ tay tiếp bóng.”

Nói rồi hắn dùng cánh tay kia kéo lấy bắp tay Phác Xán Liệt: “Bắp tay và cánh tay phải đưa lên theo hình lượn sóng, như vậy thì khi tiếp bóng sẽ đỡ mệt hơn.”

Tuy lúc đầu còn cảm thấy Biện Bạch Hiền thân mật quá mức, nhưng khi luyện tập thật sự và lúc phát hiện ra những động tác mà Biện Bạch Hiền dạy mình vô cùng chính xác, Phác Xán Liệt hoàn toàn nhập tâm vào việc luyện tập.

Hai mươi, ba mươi, bốn mươi, năm mươi, sáu mươi…

Chỉ một tiếng ngắn ngủi, khả năng đệm bóng của Phác Xán Liệt đã tiến bộ vượt bậc, thậm chí đệm được bảy mươi lăm trái bóng trong một lần. Sau khi vận động, mồ hôi đầm đìa, anh lăn ra nằm giữa sân tập, rồi bật cười. Không những thế, anh còn giơ ngón cái hướng về Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền cũng cười, bước đến kéo anh dậy.

“Ôi trời, không được rồi, mệt chết được.” Phác Xán Liệt bóp cánh tay, cảm giác không nhấc lên nổi.

“Cũng bình thường thôi, lát nữa tắm, em lấy dầu xoa bóp chuyên dụng của đội bóp vai cho anh là được.”

Biện Bạch Hiền nói xong, liền dìu Phác Xán Liệt, đưa anh đến phòng tắm chuyên dụng của đội bóng chuyền.

Phác Xán Liệt lại thấy rung mình, cảnh giác nói: “Cái này… cái này… không cần đâu, anh về tắm cũng được.”

Biện Bạch Hiền nói: “Không được đâu, nếu hôm nay anh không thư giãn các cơ bắp đang tê cứng ấy thì ngày mai anh không nhấc lên nổi đâu.”

Nghĩ đến cảnh tượng thê thảm đó, Phác Xán Liệt đành miễn cưỡng đi theo Biện Bạch Hiền vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net