57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Bạch Hiền chính thức giận Nhã Nhi, xem cô như người vô hình, không thèm đá động tới

- Hiền, ra ngoài ăn không ?

Bạch Hiền không biết có nghe hay không nhưng lại chui tọt vào trong phòng. Nhã Nhi tức giận thầm mắng Phác Xán Liệt. Cũng tại hắn mà thành ra như vậy, nếu không giúp hắn có phải là an ổn rồi không ? Cô cũng thật dễ mềm lòng mà

Nhẹ nhàng đi đến gõ cửa phòng cậu

- Hiền, cậu đừng giận mình mà

-....- Trong phòng không phát ra bất cứ âm thanh nào

- Ngủ rồi sao ?

Cô tự hỏi. Sau đấy gõ thêm lần nữa * cộc, cộc, cộc *

- Hiền

-.....

- Hiền, đừng giận mình mà

-.....

Haizzz, thôi xong rồi. Kì này có nước cuốn đồ ra đường ở mất. Nhà này là của Bạch Hiền thuê, dù gì nhà cũng khá rộng rãi, cậu cho Nhã Nhi ở cùng. Cậu còn đặc biệt tốt bụng không thu bất cứ tiền gì, kể cả tiền nhà, tiền điện, tiền nước của cô

Nhà có hai người mà cả hai không ai đá động đến ai thì làm sao mà sống nổi. Khó chịu trong người chứ. Chưa kể lỡ như Bạch Hiền thật sự tức giận mà cuốn đồ trở về Pháp, thì chắc chắn toang !

Nhã Nhi sau đấy liền mang theo áo khoác đi ra ngoài. Cô bắt một chiếc taxi đến thẳng công ty Phác Xán Liệt

Đến là tìm hắn bắt hắn chịu trách nhiệm cho việc khiến Bạch Hiền giận cô

Nhưng công ty Phác Xán Liệt đâu phải muốn vào là vào, ra là ra. Vừa nói lễ tân muốn gặp hắn, chưa kịp nói hết câu đã bị chặn ngang

- Xin lỗi, chủ tịch đang họp

- Họp, họp cái khỉ !

- Xin cô ngồi đợi được không ạ ?

- Tầm bao lâu ?

- Khoảng 3 tiếng nữa

Điên à ?!! Ba tiếng ngắn lắm sao bắt cô phải ngồi ở đây đợi hắn. Nhã Nhi cô không có đủ kiên nhẫn đâu

- Thế thì nói với anh ta, cứ tiếp tục họp đi, sắp mất vợ đến nơi rồi kìa !

Cô quay đi bỏ lại cả bầu trời hoang mang cho mấy người lễ tân

Chủ tịch của bọn họ có vợ từ bao giờ ? Vậy trước giờ đều giấu gia đình sao ? Hay cậu trai lần trước đến tìm hắn chính là người vợ cô gái kia vừa nhắc đến ?

Nhã Nhi tiếp tục bắt xe đi, cô không biết đường nên đến đại một công viên cách đó không xa

- Đi chơi cho đã vậy !

Cô móc điện thoại ra định nhắn cho cậu nhưng xui xẻo sao điện thoại lại hết pin. Nhưng mà cô vẫn về đúng giờ như thường ngày. Chắc là không sao

Thế là cứ thả hồn trở lại tuổi thơ trong công viên cùng mấy đứa nhỏ. Tự cân nhắc mình về đúng giờ nhưng cuối cùng giờ giấc gì cũng chẳng quan tâm nữa

Bạch Hiền ở nhà lóng ngóng mãi chẳng thấy cô về. Gọi điện thoại thì thuê bao. Đường xá ở đây Nhã Nhi cũng chưa rành lắm. Rốt cuộc là đi đâu ? Bạn bè cô cũng chẳng có !

Ngay lúc này, trong đầu cậu xẹt qua cái tên - Phác Xán Liệt. Cậu lập tức gọi cho hắn. Khổ nỗi điện thoại cứ thuê bao. Cậu không biết rốt cuộc hai người này là làm sao nữa

Như ngồi trên đống lửa. Bạch Hiền biết cứ gọi mãi cũng chẳng có ích, cậu liền quyết định đi ra ngoài tìm. Có lẽ cô không đi xa đâu

Vừa ra cửa nhà đụng ngay Phác Xán Liệt. Hắn tự nhiên ôm lấy cậu, vẻ mặt rất hoảng

- Em định đi đâu ?

Chuyện là ban nãy vừa họp xong nghe lễ tân chuyển lời của Nhã Nhi lại. Hắn đã rất sợ mà chạy đến tìm cậu ngay. Địa chỉ nhà, lần trước Nhã Nhi có đưa cho hắn

Thấy hắn rất kì lạ, cậu đẩy hắn ra, nhíu mày

- Anh làm gì vậy chứ ?

- Em định đi đâu ? Anh không cho phép em rời khỏi anh nữa !

- Phác Xán Liệt anh rốt cuộc là bị làm sao vậy ? Tôi là đi tìm Nhã Nhi ! Cô ấy biến mất rồi

- Sao ???

- Điện thoại thì thuê bao, không nghe máy. Tôi phải đi tìm cô ấy

- Vậy...chúng ta cùng tìm. Lên xe đi !

Hắn mở cửa xe. Cậu lúc này cũng không quan tâm chuyện gì hay so đo với hắn, tìm người trước đã

Chiếc xe chạy quanh khắp nơi, kể cả trung tâm thành phố, khu vui chơi đều tìm hết cả nhưng chẳng thấy đâu. Bạch Hiền bắt đầu lo lắng. Cậu mệt mỏi day day đầu

- Đi đâu được chứ ?

- Đừng hoảng

- Đừng hoảng ? Bảo tôi làm sao đừng hoảng được ? Trong khi đã mất bao nhiêu giờ rồi vẫn chưa tìm được chứ !

Bạch Hiền rất dễ khóc, hắn biết. Cậu bây giờ cũng như vậy, mắt đã đỏ hoe,  nước mắt ngay khóe mắt cũng sắp trực trào ra rồi. Phác Xán Liệt khẽ nắm tay cậu an ủi

- Không sao, không sao mà. Sẽ tìm thấy thôi

Cậu cũng mặc kệ hắn nắm tay mình. Bây giờ cậu không có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó. Lỡ như Nhã Nhi xảy ra chuyện gì, cậu biết giải thích làm sao với gia đình cô ấy ?

Một tay lái xe, một tay nắm tay cậu. Phác Xán Liệt nhìn cậu như vậy hắn không khá hơn là bao, chỉ mong nhanh tìm thấy người kia. Rốt cuộc không biết đã trốn vào xó nào nữa

Chiếc xa chạy một vòng rồi lại về khu gần công ty hắn. Lúc đi ngang qua công viên, cậu bắt gặp dáng người rất quen

- Dừng xe !

Phác Xán Liệt lập tức dừng xe ngay góc đường. Cậu mở cửa chạy vào trong công viên, hắn cũng chạy theo

Nhã Nhi luc này chơi cùng mấy đứa nhỏ cực kì vui, cười đến quên trời quên đất. Cho đến khi nghe tiếng ai gọi mình mới quay đầu lại

- Nhã Nhi !

- Hiền ! Cậu.....

- Cậu làm sao gọi không bắt máy ?

- Điện thoại mình hết pin

- Có biết mình lo thế nào không ?

- Mình...xin lỗi

Cậu tìm thấy cô thật sự vừa giận vừa cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Phác Xán Liệt đưa tay xoa xoa lưng cậu, ý bảo không sao nữa rồi

Cả ba lên xe hắn, quay trở về nhà. Bạch Hiền ngồi ở ghế phó lái, im lặng tựa đầu vào cửa sổ, có lẽ là mệt mỏi nên thiếp đi

Về đến nhà, hắn bế cậu vào phòng. Bạch Hiền khi ngủ rất ngoan cũng rất sâu. Bị người ta ôm đi mà cũng không biết. Đặt cậu lên giường, hắn đắp chăn cho cậu. Để ý kĩ mới thấy, ban nãy cậu mặc rất phong phanh, mỗi chiếc quần lửng với áo thun, bên ngoài lại lạnh như vậy. Hắn đau lòng...

Khẽ cúi xuống hôn trán cậu. Bảo bối của hắn khi ngủ thật yên tĩnh, thật ngoan. Hắn ước mỗi tối đều có thể ôm cậu đi ngủ, sáng sáng thức dậy người ở bên cạnh cũng là cậu. Có điều ước muốn này...còn phải tùy vào sự đồng ý của cậu nữa

_____________________________

Mọi người ơiii 😆 trước tiên cảm ơn mấy bạn hóng chap mới của tuii nha 😙 tui cũng rất tích cực viết cho mọi người đây

À, vô chuyện chính, có lẽ mấy bạn cũng có đọc báo và cập nhật tình hình trên mạng rồi nhỉ ? Tình hình là dịch có chuyển biến xấu trở lại, nhất là ở Đà Nẵng. Mình không biết ở đây có bạn nào ở trong vùng dịch hay không ? Tất cả đều ổn chứ ? Các bạn có thật sự ổn không ? Đừng hoảng loạn nhé ! Chúng ta có những người lãnh đạo rất tốt, mình tin chắc sẽ khống chế được dịch mà 😊

Ai ở trong vùng dịch thì cố gắng thực hiện tốt cách ly, giữ gìn sức khỏe thật tốt, thường xuyên đeo khẩu trang nhé ! Cùng nhau thực hiện tốt trách nhiệm của mình, góp sức đẩy lùi dịch ❤

Bây giờ có thể chỉ là xuất hiện thêm một vài ca mới, nhưng chúng ta đâu thể biết được chắc chắn ai thực sự mang mầm bệnh trong người. Mùa hè là mùa để các bạn du lịch, đi chơi. Chính mình cũng vậy thôi. Tất cả lịch trình đều lên sẵn, xong thành ra thế này, giờ cũng mơ hồ lắm, không biết thế nào nữa. Thôi thì cứ cân nhắc kĩ lưỡng đã. Nếu như không có gì quá nguy hiểm, đi chơi giải tỏa một chút, không sao. Đúng không nà ? Nhưng hãy xem xét kĩ nhất nơi mình đến, tránh đến những vùng dịch nha mọi người ❤ Vì sức khỏe của mình, vì sự cố gắng của mọi người, nên cẩn thận nhất có thể 💓

Yêu mọi người lắm ! 🙆❤

Thật sự mong tất cả mọi người đều thật bình an 💓 Cố lên !! 💪💪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net