Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu.. Điên à? Tớ không thích cậu ta tẹo nào!"

"Thôi đi. Người ta đẹp trai thì tớ mời chứ sao?"

Phác Xán Liệt đi tới chỗ hai người họ nở nụ cười, nhìn Thôi Vinh Tể nói.

"Xin chào tôi là Phác Xán Liệt, cùng nhà cùng phòng với Chung Đại!"

"Haha, tôi biết mà. Tôi là Thôi Vinh Tể bạn thân của Chung Đại, còn một người nữa đang đợi dưới nhà ăn một lát tôi cũng giới thiệu cho cậu!"

"Được được"

Nhìn cái bản mặt phè phỡn của Phác Xán Liệt mà cậu phát ngán, nghĩ ngợi một chút liền đi đến nói nhỏ với hắn.

"Lát nữa ở trước mặt Lâm Tể Phạm đừng có quá thân thiết với Vinh Tể!"

"Là ai cơ?"

"Hai người đi nhanh lên còn thì thầm to nhỏ cái gì chứ?"
.
.
.
.
.
Lâm Tể Phạm nhìn chằm chằm vào Phác Xán Liệt ngồi ở phía đối diện xong quay qua Kim Chung Đại ánh nhìn căm phẫn như muốn hỏi tội,  Vinh Tể thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng liền lên tiếng.

"Chan, đây là Lâm Tể Phạm. Bạn học của tớ và Chung Đaj từ thời trung học."

"Oh, chào cậu. Tôi là Phác Xán Liệt, cậu có thể gọi tôi là Chan."

"Tôi là Lâm Tể Phạm, bạn trai của Vinh Tể!"

Nghe xong mấy lời đó của Lâm Tể Phạm, Thôi Vinh Tể liền cứng đờ người khẽ liếc sang anh nói.

"Mày điên hả em?"

Lâm Tể Phạm nghe xong liền kịch liệt phản bác, chu chu môi cãi bướng.

"Em cái khỉ mốc, cậu đi cùng với con trai là có ý gì?"

Thôi Vinh Tể cũng không vừa liền cãi lại.

"Thế Chung Đại là cái bỏ mẹ gì???"

Nhất quyết không nhận thua, Lâm Tể Phạm cũng đáp lại.

"Đi cùng thằng 'công' làm cái mẹ gì?"

"Lý luận của cậu sao mà không lọt tai tí nào cả, Chan là người yêu của Chung Đại chứ bộ!"

Sau câu nói của Thôi Vinh Tể chính là một phút trầm lắng, Kim Chung Đại chậm rãi đứng dậy vừa bước ra khỏi bàn lên ngã sấp mặt, định chạy đến đỡ cậu thì Chung Đại đưa tay lên ý bảo không sao. Xong liền lồm cồm bò dậy đi thẳng lên lớp, xem chừng lời nói của Vinh Tể làm cậu bị sốc đến mức đi không vững thì phải.
Phác Xán Liệt cười cười quay sang nói với Lâm Tể Phạm.

"Tài khoản Instagram của tôi là ParkChan chúng ta nói chuyện qua đó nhé!"


"Được!"
.
.
.
Phác Xán Liệt ngồi trên cái yên xe đạp của Chung Đại, không ít lần giả vờ ngã để ôm lấy eo cậu. Thêm việc Lâm Tể Phạm đang chở Vinh Tể ở bên cạnh khiến Kim Chung Đại càng lúc càng ngại, hai bên má từ sớm đã đỏ ửng lên.

"Mau buông ra coi cái tên chết tiệt!"

"Uầy hai người đáng yêu ghê, phải chi tớ cũng có một bạch Mã hoàng tử ngày ngày đưa đón tớ đi học! Quan tâm chăm sóc đến từng bữa ăn, như vậy thì tốt quá!"

Kim Chung Đại cười rạng rỡ rồi nói.

"Có một Lâm Tể Phạm bộ chưa đủ sao?"

"///"

Thôi Vinh Tể nghe xong liền im bặt suốt đoạn đường về nhà không nói thêm tiếng nào nữa, đến nhà liền đi một mạch chạy thẳng vào trong còn không buồn chào tạm biệt.

Cậu cười khúc khích vỗ vỗ vai Lâm Tể Phạm nói.

"Nhất cậu rồi nhé, người ta ngượng chín cả mặt rồi kìa!"

Nghe được mấy lời của cậu Lâm Tể Phạm liền vui vui vẻ vẻ quay đầu xe trở về nhà, trước khi đi còn không quên nói.

"Hai người cũng nhanh lắm a!"

"NÈ, TÔI VỪA GIÚP CẬU ĐÓ TÊN CHẾT TIỆT!"

Kim Chung Đại hét lên trước khi Lâm Tể Phạm đi xa hẳn, thở hắt ra một cái cậu leo khỏi xe Phác Xán Liệt liền trơ mặt ra nhìn cậu.

"Tôi mệt rồi cậu chở đi!"

Phác Xán Liệt ngồi lên trước vừa để Chung Đại ngồi lên xe an toàn mới bắt đầu phóng đi. Vì Phác Xán Liệt chạy nhanh lại lạng lách Kim Chung Đại sợ không toàn mạng liền vòng hai tay siết chặt lấy thắt lưng hắn ta.

"Á, cục đá kìa. Coi chừng xe! Phác Xán Liệt cậu rốt cuộc muốn bày trò gì đây?"
.
.
.
.
.
Kim Chung Đại sau khi tắm rửa sạch sẽ liền nhanh chân chạy xuống ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy trong chén mình có miếng thịt gà liền nghĩ là mẹ gắp song cậu gắp một miếng trứng bỏ vào chén của mẹ mình rồi nói.

"Cảm ơn mẹ."

"Không, là Xán Liệt gắp cho con. Hai đứa thân thiết như vậy mẹ cũng vui rồi, cứ thế mà phát huy nhé!"

Kim Chung Đại bỏ miếng trứng vào miệng nhìn Phác Xán Liệt đang chăm chú ăn uống, trong đầu thoáng có một suy nghĩ.

Tên này...

Hay chọc ghẹo mình, đôi khi lại quan tâm, nhiều lúc còn thả dê mình.. Có khi nào???

Phác Xán Liệt thật sự thích mình sao?

Mình và cậu ta thật sự giống một đôi như lời của Vinh Tể ư???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net