Cảm động chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ước sẽ được ôm em trong vòng tay lúc ngủ, mặc kệ thời gian trôi qua
Một giấc ngủ dài tới thiên thu mà không ai có thể quậy phá
Để rồi, khi mình thức giấc, một ngày mới sẽ bắt đầu tiếp tục
Mở ra những chuỗi ngày thật thanh thản tự tại chẳng-thể-kết-thúc.

Vòng tay ấm áp của em đối với anh chính là chốn bình yên
Anh chỉ muốn cuộn tròn lại, ngả vào lòng em rồi mong cho tình yêu này là vĩnh viễn
Chẳng bao giờ tàn úa, chẳng bao giờ nhạt phai
Vì anh sẽ chẳng bao giờ cho phép dấu chân của nỗi buồn đặt lại.

Nhưng rồi tất cả những điều đó, anh sợ chỉ là mơ ước
Khi cánh cửa nơi tim em đóng lại, anh sẽ chẳng bao giờ mở được
Nếu lúc đó mà con đường ngay trước mắt anh vẫn đang mịt mù, mờ sương
Thì chắc bây giờ, hình bóng của em, anh sẽ quên bẵng đi và không thể nhớ được...

Anh và em không muốn hứa sáo rỗng, đi với nhau tới chân trời hay góc bể
Bởi anh sợ một ngày nào đó chỉ còn có mình anh và đêm, buồn bã, uống vài ly rượu sầu vì người đã quên bẵng câu thề
Những gì anh ước, chắc có lẽ, chúng đều là ảo tưởng nhiêu khê, như câu chuyện cổ tích mà anh đã từng huyễn hoặc bản thân mỗi sớm mai thức dậy
Chúng huyễn hoặc anh tới mức anh tưởng rằng sau những đau thương, anh chẳng thể buông tay...

Đối với anh, bình minh, là một trong những kiệt tác xa xỉ tuyệt đẹp mà tự nhiên ban cho
Nên anh chỉ biết đi tìm và thả hồn lang thang theo dấu tích của hoàng hôn còn đang bỏ ngỏ
Anh thức trọn vẹn 5 canh giờ để nghĩ về chuyện chúng mình
Trắng đêm nhưng rồi lại chẳng tiếp đón được sự xa xỉ của bình minh.

Đôi mắt anh sưng lên rồi hoen đỏ mỗi khi tưởng tượng ra em đang đứng ngay trước mặt
Đôi môi cứ nghẹn ngào, khiến anh chẳng thể nhận thức được rằng anh sẽ nhận lại gì giữa được-mất
Giờ chỉ còn lại niềm đau, vết sẹo cũ kĩ và những vết thương lòng trộn lẫn nước mắt
Cùng với những yêu thương mà anh đã yếu đuối nhặt lên từ dưới đáy vực sâu, nơi chúng ta có thể lạc nhau, nơi bước ngoặt.

Anh thật là ngốc nghếch khi cứ tiếp tục lao vào tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi : Giữa bộn bề đời nhau, chúng ta là gì ?
Anh thật khờ dại khi dành hết trái tim mình cho một người có thể về sau anh sẽ phải lãng quên
Vì mối quan hệ này, anh đang cố gọi lên danh phận, cố đặt cho nó một cái tên
Mà anh còn biết rằng, trên đời này, ai rồi cũng phải đi.

Ký-Ức nằm chỏng chơ lại trên đường, phải chăng là để dày vò những tháng ngày đã cũ ?
Những ngày tháng mà ta đã dành hết tâm tư tình cảm cho nhau một cách bồng bột và thiếu bình tĩnh
Anh lục tung bản thân trong đống ký ức ngổn ngang nơi sâu thẳm đáy lòng anh, và cố nhớ lại một kẻ dại khờ cứ nhìn theo bóng người đi không một lời giã từ
Một kẻ dại khờ, ngờ nghệch, ngu muội, đã tự cảm-động-chính-mình...

1/3/2018
2:20 am

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net