Để cơn đau nằm lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu trí nhớ là một cái hộp, tôi mong nó không hết hạn. Nếu có một cái hạn được đề vào, tôi hy vọng sẽ là "một triệu năm"...

Tan làm, chạy xe lòng vòng trong thành phố đang rả rích mưa. Trên đường về, tôi ghé mua một ít gì đó cho bữa tối với mẹ. Những ngày còn lại, tôi hay tùy tiện ăn vội đâu đó một bữa đủ năng lượng để gồng mình lên buổi đêm soạn giáo án.
Gần đây công việc khá nhiều, ngoài đứng giảng đường trực tiếp dạy học, tôi còn quản lý thêm cả trung tâm, thế là bận bù đầu bù cổ. Nhưng bận bịu lại là một điều tốt. Tôi luôn cố gắng làm bản thân bận bịu. Đầu óc vì vậy mà không còn sức lực để nghĩ chuyện khác.

Nhưng hầu như, mọi thứ lại chẳng đi đúng quỹ đạo mà mình dày công sắp đặt. Có những ngày tim thật sự trống trải, dẫu cố gắng bao nhiêu cũng không đủ để lấp đầy. Đó là những ngày lạc lõng đến cô quạnh. Không một cuộc gọi, không một tiếng hỏi han, kể cả từ gia đình.

Ký ức như một thước phim quay chậm, vài khung hình đã mất, vài hành động đã quên bặt, nhưng cảm giác thì chưa một lần thay đổi...

Cô giáo dạy Văn - crush - người mà mãi mãi không thể thành đôi của những năm tháng thiếu thời - nói rằng, nỗi đau luôn thật. Mình không nhìn thấy chúng không có nghĩa chúng không tồn tại. Chúng náu mình dưới nhiều hình thức khác nhau. Trong vai của một người bộ hành dần cạn túi, trong vai người mẹ mất con, trong thanh âm của chiếc thuyền ngày đêm bám biển. Lúc nào đó, chúng nương nhờ cả những chiếc xe đang chạy giữa lòng thành phố.
Phố giúp con người cất giữ niềm đau. Đến một lúc thích hợp, phố sẽ mang niềm đau ấy trả lại cho chúng ta một cách nguyên vẹn.
"Mỗi lúc đau lòng, em hãy xem một bộ phim, nấu một món ăn mà em dành thời gian nghiên cứu. Hay đơn giản hơn, em có thể lái xe lòng vòng. Một mình thôi. Chỉ có bản thân mới giúp bản thân giải quyết được vấn đề. Mỗi con người chúng ta khi sinh ra đều đã mặc định phải tự mình vượt qua những khúc khuỷu của đời mình. Không ai thay em làm điều tương tự được !"

Mỗi lần nghĩ, tôi thấy nỗi đau còn đang hiện diện. Rất thật. Nỗi đau ấy len lỏi trong từng tế bào, từng mao mạch bên trong.
Những ngày của tôi, sau giờ làm không còn tiếng nói cười, những cuộc gọi nghe nhạc như trước, để giờ đây vết thương lòng vẫn đang rỉ máu.

Tôi thành thật với chính mình
Để bản thân được thở than những lời mải mê còn chôn chặt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net