Đậm đặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em rời đi. Có lẽ vào giữa giấc ngủ mà tôi không thể kiểm soát. Khi những phi trường vẫn còn hoang vắng và chuyến xe đỗ lại tại trạm kịp chờ đợi một cuộc đi bộ vừa vặn. Chúng tôi ngồi uống đến hai giờ. Đập vỡ những vỏ chai. Phủ kín căn phòng bằng sự ngụy biện bừa bãi. Đó không phải là cách.

Bảy năm. Một đường hầm đậm đặc. Mưa làm mờ hết thảy những cửa kính. Tôi nhìn vào cái gương cầu lồi ở góc đường. Không thể nhận ra mình trong thoáng chốc. Các phép tính nảy nở rồi tan đi mất. Và đất ẩm của tháng sáu bám chặt vào đế giày.

Nhả khói ở một tiệm cà phê gần như lấn chiếm lòng đường thì dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng lúc này đây Kiệt cắm mặt mình vào cái điếu cày. Những hình xăm trên da hắn nhảy múa nhiều khi. Kiệt mất tháng vừa rồi. Sốc thuốc. Ở đám tang của hắn tôi để hai bàn chân ở một chỗ rất lâu trên cỏ. Toàn những chuyện không đâu.

Kiệt xuất bản tập thơ duy nhất của mình ở một nhà xuất bản tư nhân. Không đem lại cho hắn nhiều danh tiếng. Trong một bài thơ không được đề tên hắn viết về chim cánh cụt.

“Mày có bao giờ nhìn thấy chim cánh cụt à?” Tôi hỏi.

“Trong một lần được mơ.”


“Như thế nào?”

“Thì là chim cánh cụt. Chúng bay một chút. Rồi biến mất.”

Khi hạ huyệt tôi có ném xuống cho hắn một gói Con mèo. Mưa vẫn không ngừng rơi và làm nhòe tất cả những sự phản chiếu trên đường. Bảy năm. Một đường hầm đậm đặc.Quan cảnh lúc ấy trước mắt tôi như cái sân khấu khổng lồ năm 1985, nơi mà Freddie Mercury gân cổ lên. Bài Hammer to Fall hay Radio Gaga gì đó. Và như thế, tôi có cảm giác như mình đã du hành qua hàng thế kỷ.
...

Đó là một giấc mơ kỳ lạ. Cơ thể em. Bãi biển trần truồng những mộng mị trong một giấc mơ rất thực. Tôi ngồi và nhìn về phía cái cầu tàu. Không có gió. Bầu trời nhờ nhợ một màu lòng trắng trứng.

Em làm đầy thêm cái gạt tàn bằng những điếu Ba số. Tôi lắc chai bia, kiểm tra những gì còn sót lại rồi làm nó rỗng trong một lần ngửa cổ. Dường như không có sóng. Biển dường như chỉ là một ảo ảnh do chính em tạo ra.

Em khóc một chút. Tôi cố né tránh việc hỏi. Tôi ném những cái vỏ sò trên bờ cát xuống mặt nước. Vô ích. Không thể làm xáo động được ai.

Tên một người lạ vang lên. Em vẫn không ngừng khóc. Tôi biết lúc này đây mình cần phải nói một điều gì đó nhưng cuống họng tôi giờ đây bất chợt ứ lại. Tôi ú ớ cố phát âm những từ cơ bản nhất nhưng những lúc như thế chúng cũng hoàn toàn vô thanh.

Tên một người lạ vang lên. Em nói đó là một cảm giác rất tệ. Tôi không thể đáp lại. Tôi hoàn toàn mất đi nối kết với thứ ngôn ngữ này. Em nói đó là hai trăm năm mươi con cá heo lao xuống đại lộ từ một tòa nhà chọc trời nào đó. Tôi không thể đáp lại. Tôi đi trong một màn sương đặc mà cứ mỗi bước lại làm bản thân gần hơn với tận thế.

Tôi tỉnh giấc bằng một sự khô khan bất định. Đồng hồ chỉ mười giờ. Không thể xác định được hôm nay là thứ hai hay thứ bảy. Hay thứ hai và thứ bảy có gì khác nhau.

-Huy Bảo-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net