Chap 48: Đêm Hội học sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 48: Đêm Hội học sinh

Cuối cùng đêm hội học sinh cũng mon men tới . . . Làm tất cả mọi người đợi đến dài cổ

Nó đích thị là bữa tiệc đêm mang phong cách quý tộc. Ở ngôi trường quy mô và tầm cỡ cùng cô Hiệu trưởng thích học đi đôi với hành! Ưu ái hoạt động ngoại khóa vì cô cũng hào hứng không kém mọi người trong trường. Buổi sáng vẫn học trên trường nên ai cũng bàn tán về trang phục sẽ mặc vào tối nay. Ai nấy đều cùng tư tưởng về buổi tiệc hoành tráng đó!

Puny cơ bản là không hứng thú lắm. Định bụng ở nhà ngủ đã đời một giấc nhưng 2 cô bạn thân lại không đồng tình với quan điểm lười nhác đó. Puny miễn cưỡng gật đầu đồng ý dù sao thì cô cũng chưa đi tới nơi kiểu như thế nên thử cho biết. Cô tưởng tượng ra khung cảnh của bữa tiệc đó! Có đồ ăn nhẹ, hoa, những bộ trang phục lộng lẫy đầy đủ màu sắc,. . .

Tất nhiên người nổi bật nhất trong bữa tiệc là Hội trưởng mới của năm - Hoa Phương . Rồi các tiểu thư với những bộ trang phục đó sẽ tìm 1 vị hoàng tử để cùng khiêu vũ .Chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi nhưng cô bé không hợp với những thứ như thế này

Cả bộ váy mà chị Jane đang ướm thử cho cô nữa

Hiện tại Puny đang ở bên trong shop thời trang của chị Jane. Từ nãy tới giờ cô đã được chị chọn cho không biết bao nhiêu bộ đồ . Kiểu gì cũng ép cô thử để xem thế nào. Puny cứ lắc đầu suốt không chịu thử. Cô chỉ nhìn thôi đã thấy bối rối với những chiếc váy chị đưa cho

Hầu hết là đã được cắt, xẻ khá là sexy. Puny thì hoàn toàn không thích phong cách này. Jane mải mê chọn lựa mà không để ý đến bộ dạng khổ sở của cô bé khi ngại nói ra suy nghĩ của mình .Mãi một lúc sau cô mới quyết định lên tiếng:

- Không . . có. . cái nào . . bình thường hả . . chị?

Cô khó nhằn lên tiếng ánh mắt như đang thăm dò ý kiến của Jane . Jane đang nhìn chiếc váy đen trước mặt chợt ngẩng lên khi nghe tiếng Puny

Jane cười đáp lại :

- Nếu chọn cái bình thường thì chị đã không mất công lâu la ở đây suốt từ nãy. Chị muốn mấy đứa nổi bật đó mà.Cho chị phô trương tài năng tí xíu nha

Puny cười khổ. Nhìn bộ váy sexy đó là ớn lạnh. Nhưng tính tình cô bé lại dễ bị lung lay bởi sự trông cậy nào đó!Không muốn làm người ta thất vọng. Và chị Jane đã rất nhiệt tình trong việc chọn đồ cho cô

Từ bé tới lớn chưa có ai quan tâm cô sâu sắc tới vậy. Ở nhà có mình cô và mẹ nên việc sống tự lập với cô không quá xa lạ .Nay có chị quan tâm lo lắng và chăm sóc tốt cho cô .Cô không muốn làm chị thất vọng và hụt hẫng. Coi như làm điều khác biệt vậy!

Puny e thẹn gật nhẹ đầu . Nhưng trong lòng chẳng thích bộ váy đó. Dù cho nó có đẹp và quyến rũ tới đâu. Với cô đều không tìm ra sự yêu thích nào cả. Ở đó có một bộ váy màu trắng, họa tiết cùng màu in chìm rất đơn giản, nó nhìn qua đúng là không chút nổi bật! Nhưng thật ra có những thứ tưởng chừng như đơn giản lại là một điều tuyệt mĩ… bí ẩn! Cô bé thích chiếc váy nhỏ kia… mà chị Jane nói đó là bộ chị không dày công thiết kế, là vô tình phác thảo ra! Thế nên cô bé cũng không nói thêm nữa, chỉ mong Jane cảm thấy vui và hạnh phúc về tài năng của chị là được rồi!

Jane vui vẻ cầm bộ váy xếp li ở phần eo, cổ đổ cách điệu màu đen mà cô tâm đắc lên lại ướm vào người Puny chẹp miệng đáp:

- Nhưng thực ra em cũng không quá hợp với bộ này

Cô bé lóe lên tia hi vọng khi nghe câu đó nhưng vẫn chờ Jane nói hết:

- Chỉ là với nơi như thế em nên mặc nó

Cô vụt tắt cái hi vọng vừa lóe lên. Ngậm ngùi nghe lời Jane vào trong thay đồ cô cầm chiếc váy đó lên không nghĩ mình có thể khoác lên người quá 5 phút

Ở ngoài Lin và Gum đang tự mình tung hoành với những chiếc váy đẹp lộng lẫy của Jane!Trong lúc chờ Puny thay đồ Jane mới qua bên đó với 2 nàng công chúa đã ngoan ngoãn thử đồ trước rồi!

- Chị Jane!Xem em có hợp với bộ này không?? - Lin vừa dang chiếc váy ren màu đen ra vừa xoay một vòng

Lin có mái tóc dài và thẳng nên mặc đồ khá là đẹp! Khuôn mặt cũng xinh xắn và đáng yêu nữa!Jane tấm tắc khen Lin .Cô bé cứ đứng trước gương ngắm nghía mãi chiếc váy mình yêu thích !

Gum cũng có sở thích khá giống với Lin về màu váy nhưng khổ sở với mái tóc Tomboy của mình !

Jane hiểu ra nên mở tủ lấy ra bộ tóc xoăn giả đưa cho cô bé! Gum mặc váy voan cổ thuyền cũng màu đen cùng mái tóc xoăn nhẹ trông hoàn toàn khác hiện tại.Nữ tính và dịu dàng hơn !

Cả 2 phấn khích vô cùng .Jane cũng vui lây niềm vui của cả hai!Đây là lúc tài năng của Jane sẽ được nhiều người biết đến và được sử dụng nó là điều khiến cô vui nhất!

Thấy cô bạn thân của mình tới, Jane ra ngoài để Lin và Gum tự chuẩn bị!

- Kiều của mình tới rồi sao?Bộ váy hôm qua đây hả?Đẹp vậy trời !

Chị vũ công gật đầu đáp lại:

- Đang tự Pr tài năng thiết kế của mình hay là khen tôi đây ?

- Khen mà. À!Vào đây trang điểm cho 2 đứa nhóc kia giùm mình với!

Jane dẫn cô bạn mình vào trong. Trước khi đi Như Kiều còn quay lại nói với người đi cùng mình:

- Cậu đợi chị ở đây chút !

Anh gật nhẹ đầu. Gật cho có. Vì ngay cả chút ánh mắt nhìn chị nãy giờ hoàn toàn ít ỏi! Bộ váy đó không đẹp sao? Hay là anh đang ngại như nhìn chị xinh đẹp như thế?! Kiều Như thoáng chút suy ngẫm rồi đi vào trong!

Thực lòng Vyl cũng không muốn đi tới đây nhưng chị Kiều là tiền bối của Prince. Một người đáng trân trọng . Tan đã nói thế! Không thể để chị một mình đi tới đó được

Tất cả là tại quan điểm đáng chết của Tan hại Vyl phải đứng đây còn cả bọn thì đã tới trường chuẩn bị. Anh thầm trách móc cái tên Hội trưởng kì quái hại anh phải ở đây! Cả một đống người không ai chịu đi. Tất nhiên Vyl không bao giờ là người chịu hi sinh :3

Nhưng hôm nay mấy người họ quá tàn nhẫn! Tất cả cùng đi mà cuối cùng phóng xe đi tới trường trước để còn mỗi Vyl với Như Kiều. Rõ ràng cố ý! Rõ ràng muốn chơi khăm anh. Mấy người họ tính trả thù anh cả thể đó hả?!

Vừa ngồi xuống chưa được nguyền rủa 3 tên kia được bao lâu thì cánh cửa phòng thay đồ mở ra. Anh ngẩng lên thì người từ trong đó bước ra lên tiếng:

- Chị Jane! Em không nghĩ có thể mặc...được cái...váy...

Puny ở trong đó 1 lúc mới quyết định phóng ra nói cho Jane biết cô không thể mặc cái váy thì bị ngập ngừng khi thấy anh.Phải đến khi nhận ra người ngồi ở đó không phải Jane cô mới hoàn hồn lấy tay che che trước ngực

Anh cũng hơi ngạc nhiên khi thấy cô bé với bộ dạng như vậy. Nhưng anh phải tỏ ra bình thường không để cô biết mình đang rung động trước hình ảnh của cô bây giờ!

- Chị Jane...đã...đi...đâu...vậy - Puny ngập ngừng lên tiếng

Thấy cô bé có vẻ khổ sở với việc mặc bộ trang phục đó anh đứng dậy đi về phía cô làm cô phải giơ tay ra đằng trước hét lên:

- Khoan. Anh định . . .làm gì ?Đứng ở đó trả lời được rồi. Không cần phải tới gần đâu !

Cô bé nói được vài từ anh lại đến gần hơn .Càng thế càng khiến cô cuống hơn

- Bảo Uyên . . .  

Vyl đang nói nhưng cứ nhìn vào bộ dạng khổ sở và không thoải mái của cô là anh lại ngập ngừng không thể nói tiếp !

Trong khi ấy, cô bé chỉ biết quay mặt sang phía khác tránh ánh mắt của anh

Cuối cùng, để cả 2 bình ổn nói chuyện Vyl khoác áo của mình cho cô!Như thế sẽ thoải mái hơn!

Puny giờ mới ngẩng lên nhìn anh. Chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình cô bé lại cúi đầu. Hơi ấm , mùi hương khi anh vòng tay khoác áo cho cô khiến trái tim nhỏ bé của Puny đập loạn !! Cảm giác muốn được anh ôm chặt lại ùa về. Ở gần thế này cô tự hỏi có nên lao đến ôm chặt anh hay không??

Vì cảm giác nhớ anh không thể xua tan đi 1 giây phút nào! Và lúc định ôm anh thì mọi người đã ra ngoài cánh tay đang lơ lửng giữa không trung cũng dần được buông xuống !

Jane chạy tới ngắm nghía tấm tắc khen:

- Tuyệt quá!Em sẽ nổi bật cho mà xem. Chị hứa đấy!

Cô bé nở nụ cười gượng ép.Trông chị Kiều quá đẹp trong bộ trang phục quyến rũ cô bé lại tự ti . Hơn thế nữa là cảm giác đau đớn khi chị ấy lại gần khoác tay Vyl tình tứ. Cô sợ phải thốt lên rằng họ quá đẹp đôi !

- Chị nghĩ em nên cột tóc cao sẽ tạo nên sự chững chạc vì hiện nay trông em rất dễ thương.Để hợp với bộ trang phục này chị sẽ giúp em - Như Kiều lên tiếng

Có vẻ như trong ánh mắt của chị toát lên sự khó chịu vì điều gì đó nhưng chị vẫn đối xử tử tế với cô bé. Ngoại trừ việc thân thiết với anh ra thì chị khá là dễ tính và tốt bụng. Khác với bề ngoài tưởng như kiêu kì!

Tài năng make up và làm tóc của chị Kiều quá tuyệt khiến cho cả ba đã lột xác hoàn toàn!Đẹp lộng lẫy!

Nhờ tài năng của 2 người chị mà Puny, Lin, Gum như 3 nàng công chúa vô cùng xinh đẹp. . .



* * *

 Khi bước tới bữa tiệc đêm Hội học sinh hoành tráng cả 3 dường như bị cuốn theo những khung cảnh lãng mạn ở đây!! Gum học ở trường Ko - san đã lâu nhưng với cô những bữa tiệc thế này đều không tham gia. Đơn giản vì thấy không hợp và không ham mê nhiều quá !!

Đây là lần đầu tiên cả 3 tới nơi thế này. Một cảm giác lạ lẫm và thích thú dâng trào!Ai cũng đều nổi bật ở trong đây và Puny cũng có chút tự tin hơn khi mình không quá tệ !

Prince đều mặc một bộ vest đen khá là lịch lãm. Puny cứ mải ngắm nghía xung quanh nên cứ đứng như trời trồng ở đó !Đến lúc bước đi mới thấy sự khó khăn của đôi giày cao gót mà Kiều đưa cho. Cả cái váy cũng khiến cô bé ngượng nghịu khi đứng ở đó !

Ánh mắt mọi người cứ nhìn chằm chằm vào mình thật khó chịu !Nhưng cô bé còn khó chịu hơn khi nhớ lại lời của Vyl hôm đó

“ Tôi thích chị . . .”

Cô cố gắng xua tan đi câu nói đó nhưng âm thanh trần bổng ấy cứ vang vọng trong tâm trí cô.

Giờ 2 người họ vẫn cứ đi cùng nhau, nhảy cùng nhau, cười nói cùng nhau .Cô thấy bức bối nên ăn thật nhiều đồ ăn! Thấy chẳng có ai ăn cô lấy làm lạ thầm nghĩ:

“ Đồ ăn miễn phí vậy mà không ai ăn. Phí phạm quá”

Puny cứ bực là lại ăn, ăn lại càng bực .Ngay cả 2 cô bạn tốt cũng đang vui vẻ bên 2 Hoàng Tử Zita và Huan phía bên kia rồi. Còn chị Jane và anh Tan chắc cũng đang vui vẻ có mỗi cô phải ngồi 1 mình, ăn mình mà thôi !

Hoa Phương đang tiếp đãi mọi người ở phía sân khấu thật rạng rỡ! Cả chiếc vương miện lấp lánh kia khiến Puny ước một lần được đội nó một cách chính đáng nhất. Lần trước cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi . Khi đang ngẩn ngơ nghĩ về điều đó thì bụng cô bé lại biểu tình

Vì sự đầy của thức ăn, vì cả 1 chút rượu trong lúc bức bối cuối cùng là vì li kem ụ đá bào làm dạ dày của cô nhiệt tình đau thắt!!

Cô đứng lên loạng choạng đi vào phòng vệ sinh. Vừa vì đau bụng, vừa vì giày cao gót cũng say rượu nữa càng làm cô bé trông tồi tệ

Vừa ra khỏi nơi ồn ã, náo nhiệt Puny gặp toán học sinh nam chắc cũng say xỉn hết lượt vì họ cũng loạng choạng như cô . Ai cũng biết nên tránh mấy thể loại vớ vẩn kia cô không ngoại lệ. Nhưng trong lúc cuống quá cô chẳng biết mình phải đi ra bằng đường nào. Và thế là bị cả đám đó chặn 2 lối đi. Cô sợ đến nỗi khi bọn chúng tới gần không dám nhìn chỉ biết đứng đó lấy tay che mắt lại. Khi bàn tay của ai đó chạm vào vai cô ! Hoảng hốt quá cô hét lên và cắn mạnh vào bàn tay ấy!

- AAA!! Đừng chạm vào người tôi !! Ghê tởm !! Lũ bệnh hoạn !! Tôi sẽ . . .

Cô bé vừa mắng vừa từ từ mở mắt ra. Cô bé dụi mắt xem mình có nhìn nhầm không. Ngay cả mấy tên xấu xa mà cô cũng nhìn ra Vyl sao?!

- Anh . . .Sao lại . . .là anh hả??

Cô bé vẫn đang cầm tay anh sau vết cắn lần thứ 2!Vẫn ngơ ngác!

Vyl khổ sở lên tiếng:

- Tôi vừa cứu Bảo Uyên mà lại lấy oán báo ân là thế nào?

Giọng anh vẫn thế! Nhưng cô thấy có gì xa cách lắm!

- Sao anh lại ở đây? Mấy người họ đâu cả rồi?

- Cô còn hỏi chúng đâu. Cô bị ngốc đấy à!

Bị anh gõ vào đầu . Cô bé nhớ về những lần anh làm vậy. Cô bé biết chắc chắn anh có quan tâm tới mình nên mới đi theo. Nếu không nhất định anh không thể biết cô đang ở đây cùng với bộ dạng khổ sở này. Dù vậy, Puny vẫn cố gắng kiên quyết mặc cho giờ đây muốn ôm anh thật chặt

- Cầm lấy

Anh giơ ra một chiếc túi bên trong là váy??

Cô bé thực sự đã rất thích chiếc váy đó. Nhưng khi ấy không muốn làm chị Jane phật ý nên đã phải mặc cái váy này.  Cô tự hỏi sao anh lại biết cô thích chiếc váy đó! Nếu được đội vương miện và mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ rất tuyệt

Cơn đau bụng lại hành hạ Puny . Lúc sợ hãi khi gặp mấy người kia đã làm cô quên đi cái sự đau đớn khi nãy. Giờ khi bình thường lại mọi thứ cứ ùa về làm cô thấy khó chịu. Cố gắng không để anh biết mình đang đau , cô nén lại! Chị Kiều nói cô yếu đuối nên cô phải cho anh thấy cô có thể tự mình giải quyết tất cả. Cô mạnh mẽ mà...

Nhưng dường như không thể chịu thêm nữa. Cô chạy vào trong phòng vệ sinh khổ sở nôn ra hết những gì mình nhét vào bụng khi nãy

Nhớ lần anh châm chọc cô làm cho cô phải cam chịu ăn hết bát mì của anh rồi cũng bị thảm hại thế này. Giờ cũng tại anh làm cô khổ sở thế! Càng nghĩ lại càng muốn khóc. Cô không ngần ngại mà khóc. Ở đây chỉ có mình cô nên có thể khóc nhưng ra ngoài kia gặp anh nhất định phải bình thường!

Lớp trang điểm bị nhòe dần đi .Puny chẳng quan tâm vì từ trước tới giờ cô bé không quan trọng việc phải xinh đẹp trước mặt người khác! Puny rửa lại lớp trang điểm.  Không có cũng có sao

- Bảo Uyên . . . có biết mình ngốc lắm không?

Nghe câu nói có chút ngập ngừng, có chút trách móc, có sự yêu thương của Vyl. Puny thấy bản thân mình thật hạnh phúc. Chưa bao giờ anh gọi tên cô bé nhiều như thế!Lúc nào cũng con bé ngốc

Trong hoàn cảnh hạnh phúc như vậy lẽ ra cô phải nói câu gì đó lãng mạn chút nhưng kì thực lần nào cô cũng nói ra những câu khiến anh chỉ biết cười khổ:

- Sao anh lại ở đây? Đây là nhà vệ sinh nữ mà!

Puny không biết anh đã lo lắng thế nào khi thấy cô ăn uống vớ vẩn như thế Không biết anh đã đau thế nào khi thấy cô thảm hại thế này!

- Tôi không quan tâm - Anh ôm cô bé nói chầm chậm

Cô thì luống cuống lên tiếng:

- Nhưng tôi quan tâm. Người ta sẽ nhìn thấy đấy. Anh mau ra ngoài đi

Anh vẫn không buông . Tiếp tục :

- Chỉ cần biết cô không sao .Tôi không quan tâm bất cứ điều gì hết!

Khi bị ánh mắt của mấy cô học sinh nhìn vào mình. Puny đã rất xấu hổ nhưng khi nghe anh nói vậy. Những người kia như không còn ở đó.Từ khi câu nói đó trọn vẹn cô đã cảm thấy chỉ còn mỗi mình và anh!

Sau khi những người bàn tán hồi nãy đi ra ngoài. Anh mới buông cô bé ra và bảo cô thay bộ váy đó

- Không tự thay được à? Muốn tôi thay hộ sao? - Vyl thấy cô bé đứng im nhìn mình một lúc liền lên tiếng

Puny đáp:

- Anh định đứng ở đây mãi thế này nhìn tôi thay chắc?

Vyl ngớ người. Giờ mới thấy mình thật “có duyên” khi vào đây. Chưa để cô cười chế giễu anh biện bạch:

- Tôi đi nhỡ cô có chuyện gì thì sao?

Cô gật gù anh tiếp tục:

- Tôi đợi ở ngoài

Anh quay đi cố gắng đi nhanh nhất có thể. Mà chạy ra cũng được. Miễn sao không để ai thấy

* * *

Vyl vừa “ ung dung” bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì đã có một tiếng nói vang lên phía sau!

- Không nhầm chứ?

- Vyl! Sao cậu lại . . .?

Zita và Huan nhìn Vyl rồi nhìn nhau tự nghĩ ra đủ lí do để chứng minh cho suy nghĩ của mình!

- Đừng nói là cậu vào nhà vệ sinh nữ và vừa ở trong đó ra đấy Vyl? - Zita gần như hét lên âm vang khá lớn

- Có lí do riêng! -Anh đáp

- Lí do riêng??? - Zita và Huan đồng thanh hỏi

Đúng lúc ấy, Như Kiều bước ra! Bị cả 3 chặn giữa lối đi chị lên tiếng:

- 3 Hoàng Tử của tôi làm gì ở chỗ này thế?

Zita và Huan lắc đầu:

- Tụi em đi ngang qua đây! Còn Vyl chắc là. . .- Cả 2 nhìn sang Vyl tiếp tục - đang đợi chị !

Rồi chưa để chị tra vấn cả 2 đi trước bỏ lại Vyl ở đó!Như Kiều nhìn anh 1 lúc rồi bật cười

- Chị cười cái gì? - Anh lên tiếng hơi bực dọc

- Cậu đứng đây đợi chị thật đấy à! Theo chị biết thì Vyl không phải người có thể đứng ở nơi thế này!

- Đâu có!

Như Kiều ngạc nhiên hỏi lại:

- Không đợi chị?? Vậy thì là đợi . . .

Puny mở cửa bước ra. Rất đúng lúc. Cô bé chính xác là hợp với bộ váy này. Không quyến rũ như người ta nhưng lại thuần khiết trong bộ váy đó!

- Là đợi em ấy sao? - Chị Kiều tự vấn

Cô bé nhìn sang thấy anh đang đứng cùng chị vũ công. Lại như thế. Vừa mới ở trong kia cô còn tưởng anh sẽ chỉ nhất định chờ mình ai dè anh còn đứng đây nói chuyện với chị ấy!Thất vọng tràn trề ! Cô quay đi tính sẽ đi thẳng một mạch luôn không thèm quay đầu lại

- Rõ ràng là đợi chị mà còn chối. Có nhất thiết phải giả bộ không?

 Chị vũ công vẫn tiếp tục nói oang oang . . .Còn khoác tay Vyl nữa!

Cô bé cũng không quan tâm cho lắm! Hai người họ thích làm gì thì làm! A! Điên mất thôi! Nhưng mà . . . có nên làm gì đó không nhỉ? Ít nhất cũng làm cho một trong hai người họ tức chết hoặc uất hận mà chết!

( Bạn ít có ác lắm Puny ạ cơ mà t/g có lời khen ngợi chủ kiến này :v)

- Đứng lại - Anh lên tiếng

Cô sững người nhưng vẫn không quay đầu lại. Đợi một lúc không thấy anh nói gì nữa cô đi tiếp. Vì trong lòng cô biết anh nhất định đuổi theo

Thấy Puny cứng đầu không nghe lời mình anh tiếp tục :

- Tôi bảo đứng lại cơ mà

Cô làm anh bực mình lần thứ 2. Anh không để ý đến ánh mắt chị vũ công đang nhìn mình vẫn tiếp tục:

- Bảo Uyên !

Chưa để Puny đi tiếp và phản ứng gì anh đi tới kéo tay cô làm cô suýt thì ngã nhào!

- Cô dám không nghe lời tôi !

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh đáp:

- Anh là ai?? Anh là ai mà lúc nào cũng bắt tôi phải nghe theo anh!Tôi có phải người để anh thích thì thân thiết còn chán thì bỏ rơi à? Anh có hiểu cảm giác của tôi không?Anh hiểu được thì đã không như thế. Anh chỉ biết ra lệnh thôi .Thậm chí, anh còn nói rằng anh thích chị ấy. Vậy thì, anh còn ở đây với tôi làm gì nữa Anh còn chưa buông ra nữa hả?? Tôi sẽ cắn chết anh . . .- Cô bé vừa nói vừa đánh vào người anh

Vyl giữ chặt 2 tay của cô bé cúi xuống hôn cô bé trước khi cô bé tiếp tục làm loạn lên ở đây

- Tôi đã nói rồi! Cô cũng thích tôi!

- Vậy rồi sao? Tôi thích anh đấy!

- Tôi từ giờ sẽ chỉ thân thiết với một mình Bảo Uyên!

- Anh nói dối. Anh rõ ràng là nói thích chị ấy

 

* * *


Mấy ngày trước

- Tôi thích chị…

Lời nói của Vyl vang lên nhẹ lắm! Làm Như Kiều tưởng như khi ấy mình đang nằm mơ! Một giấc mơ xa xôi!

Như Kiều quay lại, giọng nói có phần gấp gáp:

- Cậu vừa nói cái gì?

- Tôi thích chị…

Lần thứ 2?! Con người lạnh lùng ấy chịu nhắc lại lần thứ 2 một câu nói mà còn là câu nói ngọt ngào này!

Có thể lúc này cho chị ôm anh được không?! Hãy ngưng giờ phút này lại để Kiều có thể cảm nhận một cơn gió ấm áp thổi qua trái tim…

- Cậu đã chấp nhận tình cảm của chị rồi sao?! Cái cậu nhóc này. Có biết là câu nói ấy làm người ta vui thế nào không hả?

- Chị thật sự vui như vậy? - Anh đáp

Nén lại dòng cảm xúc dâng trào, Như Kiều tiếp:

- Ai mà không vui chứ! Rõ ràng cậu đợi chị đi du học về để nói lời này. Sao còn giả bộ lạnh như vậy?!

- Người chị thích không nên là tôi

- Tại sao?

Trước mắt anh chỉ hiện ra hình bóng của một người con gái! Không tuyệt mĩ nhưng là người anh yêu thương. Tình yêu đôi khi chỉ là một ánh mắt, một nụ cười. Đơn giản là cách cảm nhận tình yêu!

- Vì tôi chỉ thích chị như một người thầy == - Anh đáp

- Cái gì? Sau bao nhiêu năm như vậy cậu chỉ coi chị như một người thầy?! Chị không xứng với cậu sao?

- Không có xứng hay không. Chỉ có thích hay không thích. Yêu hay không yêu. Vậy thôi!

Mắt chị ngấn lệ. Chị có bao giờ thế này đâu! Kiều vẫn hay xem thường mấy người bi lụy trong tình yêu nhưng ai mà không thế! Lúc rơi vào tình cảm với 1 người. Lúc ấy mới thấu hiểu! Cảm giác không thể thở nổi, trái tim đau đớn mà phải tỏ ra mạnh mẽ để không làm người ta thương hại!

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net