Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vô Yên nhíu mày, "Anh dám bảo em câm miệng? Anh dám kêu người phụ nữ của mình câm miệng? Tô Khâm anh chán sống rồi phải không, xem em dùng độc môn tuyệt kỹ, cho anh hết đường sống luôn." Nói xong liền ngón tay liền chọc nách Tô Khâm.

Mới bắt đầu anh vẫn giả bộ đứng đắn nói, "Đừng nháo!" Cuối cùng vẫn không chịu nổi tra tấn bị Vô Yên dụ dỗ, bắt đầu phản kháng, vẻ mặt cứng ngắc trên mặt không bao giờ thấy nữa. Dư Tiểu Lộ ngồi phía trước lái xe, hiểu ý mỉm cười. Cô rốt cục hiểu được vì sao cô gái này lại bất đồng trong trong thế giới anh rồi.

Cô ấy chính là sự vui vẻ mà trong cuộc đời ảm đạm không ánh sáng của Tô Khâm.

Nháo một hồi, Vô Yên đột nhiên dừng tay, giống như nghĩ đến một chuyện quan trọng.

"Sao vậy?" Tô Khâm đụng trán Vô Yên vì đùa giỡn đã chảy đầy mồ hôi. Máy lạnh thổi như vậy còn chảy nhiều mồ hôi vậy, khi mùa hè nóng bức thì làm sao bây giờ, anh nghĩ.

"Quảng cáo trên tường."

"Huh?"

"món thịt bò kia thoạt nhìn rất ngon."

Về nhà, Tô Khâm trả lại điện thoại cho Vô Yên.

"Mẹ em đã điện thoại tới."

Vô Yên khẩn trương, " Bà nói gì?"

"Hỏi cuộc thi biện hộ của em."

"Có vậy thôi sao?"

"Còn muốn có cái gì" Tô Khâm cố ý hỏi lại.

"Không có ah." Vô Yên yên tâm.

Giọng nói và tâm trạng căng thẳng đến co rụt lại, hoàn toàn không có tránh khỏi lỗ tai Tô Khâm.

Qua vài ngày.

"Vô Yên," Tô Khâm nhịn không được hỏi, "Em có chuyện gì muốn nói với anh không?"

"Không có."

Vô Yên cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghĩ đến cái gì giật mình, "Piano bảo bối của anh đó, hôm qua em đàn không được, liền đạp mạnh nó một cái. Chuyện này anh cũng đoán được?"

Tô Khâm nghe xong không nói gì, chỉ cười cười, nhưng tươi cười trong mắt lại có chút suy sụp không ánh sáng.

"Còn có!" Vô Yên đột nhiên nhớ tới cái gì.

"Còn có?"

"Tặng cho anh." Vô Yên tìm mp3.

"Mp3 này vốn là anh mua." Tô Khâm sờ soạng một chút, này là mượn hoa hiến phật, hiến đến nhà mình đây......

"Không phải," Vô Yên xoa xoa chóp mũi, " Bên trong có bài thu âm tặng cho anh đó." Sau đó cười hắc hắc.

Thoắt một cái đã đến tháng sáu, ngày Vô Yên tốt nghiệp.

Ngày trao bằng, hai người đi đến trường, Tô Niệm Khâm thu hút rất nhiều ánh nhìn của các nữ sinh khác.

Cô và Dư Tiểu Lộ đều biết, Tô Khâm đến chỗ nhiều người thường rất khẩn trương, bởi vì nơi nhiều người, nhiều màu xen lẫn nhau, mùi quá nồng. Không biết tại sao anh cũng đòi theo. Cho nên cô lúc nào cũng nắm chặt cánh tay anh không rời. Cho dù không có gậy, anh cũng có thể làm tốt.

Cô dẫn anh xem nơi cô đã học bốn năm.

Đứng trước hồ sen, Vô Yên nói, "Đây là nơi mà em và Trình Nhân thích nhất."

"Trình Nhân đâu? Anh rất muốn quen cô ấy."

"Không biết, chắc là ở phía trước."

Sau đó gặp một đám bạn học, mọi người hàn huyên vài câu, đều hỏi dự tính tương lai.

Trong đó một người tên là Lộ Lộ thở dài với Vô Yên, "Mẹ cậu tìm nơi công tác đó cũng không tệ, là chỗ nổi tiếng trong nước. Hiện tại tâm lý giáo dục trong trung học rất được coi trọng. Như thế nào lại vô cớ bỏ vậy?"

Vô Yên không muốn tiếp tục đề tài này, cười cười, " Tớ nghĩ phải xông xáo một chút, hơn nữa không muốn bỏ qua công việc ở đài."

Lộ Lộ nhìn Tô Khâm nói: "Là luyến tiếc người bên cạnh phải không."

Vô Yên liền giới thiệu Tô Khâm với cô. Tô Khâm cực kỳ thân thiện chào hỏi với các cô, Vô Yên vô cùng hả ê. Phát hiện Tô Khâm bị khiếm thị, cũng không ai ra vẻ quái dị. Trong đó có người còn cười khẽ: "Vô Yên như thế nào tìm được vị hôn phu tốt như vậy."

Vô Yên liếc Tô Khâm một cái, cười hắc hắc, "Trước hết luyện cho da mặt dày cỡ ba thước, sau đó bám theo tới cùng không đạt được mục đích không bỏ cuộc."

"Xuy." Đoàn người cùng nhau bị chọc cho cười.

Ngược lại Tô Khâm bị cô chọc đến không được tự nhiên.

Lát sau bà Vô gọi tới, bạn học đều có việc tản ra hết.

"Dạ, mẹ. Có chụp ảnh."

"Ba đâu, con muốn nói chuyện với ba."

"Lại đi công tác?"

"Phải không, còn có......" Vô Yên dừng một chút, " Còn có Tô Khâm."

Buổi tối, Dư Tiểu Lộ ra ngoài hẹn hò, Tô Khâm đọc sách, Tang Vô Yên nằm lên đùi Tô Khâm vừa xem truyện tranh vừa nghe nhạc.

"Đọc sách như vậy không tốt cho mắt." Tô Khâm nói.

"Em không có đọc sách, em đang xem truyện tranh." Vô Yên nói xạo.

"Truyện tranh?"

"Đợi chút," Vô Yên đột nhiên đến đây hưng trí, " Em kể cho nè."

Truyện tranh kể về Kim Điền Nhất trong một cái thôn tên Lục Giác. Vì các ngôi nhà trong thôn tạo thành hình lục giác, dưới hầm của mỗi nhà đều giấu một xác khô, có liên quan tới một bí mật của nhiều năm trước.

Nói đến chỗ xác khô thiếu một bộ phận quan trọng, Tang Vô Yên gấp cuốn sách lại, đứng dậy hỏi, "Nhà này có tầng hầm không?"

"Không biết."

"Gác lửng ở đâu?"

"Anh rất ít đi lên, không rõ lắm."

"Vậy anh biết cái gì?" Vô Yên hơi giận. (chị này tính nóng quá)

"Anh biết hiện tại trong phòng này chỉ có hai người chúng ta, bên cạnh có tiếng động." Tô Khâm dựa vào tình tiết trong chuyện xưa nói. Anh bỗng nhiên phát hiện mình càng ngày càng biến thành xấu, cái này là do người nào nó chỉ dẫn mà ra.

"Hình như gần cửa sổ có một cái bóng." Vô Yên nghiện cảm giác này, nói bổ sung.

"Bởi vì nó cố ý muốn cho em thấy."

"Nên tắt nhạc rồi kể chuyện ma mới có không khí."

"Đèn thì sao?"

"Đương nhiên tắt." Vô Yên hơi chột dạ, lại mạnh miệng trả lời.

"Chắc không, Vô Yên." Tô Khâm cười, nếu dọa cô cũng không vui.

Bỗng nhiên âm nhạc và đèn đều đình chỉ công tác.

Hai người trầm mặc.

"Tô Khâm, anh làm?" Vô Yên hỏi, giọng hơi run.

"Anh cũng không có nhích qua, hơn nữa đèn này không phải điều khiển từ xa."

"Thật?" Vô Yên túm chặc áo anh, vừa nói vừa ngồi lui vào lòng anh.

"Thật."

"Em muốn hét lên."

"Màng tai anh hơi nhạy cảm, tốt nhất chờ anh ra ngoài rồi kêu." Tô Khâm cố ý nói.

"Không cho phép bỏ em ở chỗ này!" tay Vô Yên giống móng bạch tuột ôm chặt lấy anh.

"Là cúp điện." Tô Khâm hôn trán cô.

"Sao anh biết?"

"Tủ lạnh không có kêu, điều hòa cũng ngừng. Chỉ cần là một người bình thường đều có thể đoán ra."

"Anh dám nói em không bình thường?"

"Trên đời vốn không có quỷ."

"Nhưng nhiều người tin có thể biến thành ma." Cô bóp méo lời của danh nhân.

"Ít đọc sách và coi phim này đi."

"Sao lại không cho em xem?" Cô phản bác.

"Em nhát gan. Chúng ta phải nói chuyện khác để dời đi sự chú ý của em, tâm lý học gọi cái này là gì? Di tình?"

"Xem ra anh không làm bác sĩ tâm lí thì rất uổng, trước khi trị liệu anh không nên nói cho em biết."

"Sao em lại muốn từ bỏ chuyên ngành."

"Chủ yếu là muốn bằng tốt nghiệp chính quy, học được da lông còn không đủ hứng thú để nghiên cứu." Vô Yên không muốn tiếp tục đề tài này, vừa vặn đụng tới sách mà Tô Khâm vì ôm cô nên đã đặt sang bên cạnh," anh vẫn đọc cuốn danh nhân truyện ký? Àh mấy giờ rồi" Lần trước vì cái này thiếu chút nữa đem mũi cô đập bẹp luôn.

Tô Khâm sờ sờ mặt đồng hồ, " 9h55."

"Anh rất thích đồng hồ này àh," Vô Yên vẫn cảm thấy như vậy: "Lần trước quà em tặng anh đâu?"

"Cũng không tệ lắm. Thật khó, em cũng có tính nhẫn nại."

"Rốt cục anh cũng phát hiện ưu điểm của em." Vô Yên dào dạt đắc ý, hoàn toàn không hề sợ hãi.

"Em còn có rất nhiều ưu điểm." Tô Khâm cảm thấy di tình đại pháp của mình đã hoàn toàn hữu hiệu.

"Ví dụ như?" Vô Yên hứng thú hỏi.

"Như hôn chỗ này cảm giác tốt lắm." Nói xong ngậm lấy môi cô.

"Anh muốn làm gì?"

"Làm chuyện mà chủng tộc chúng ta thường làm sau khi tắt đèn."

"Nhưng bây giờ là mất điện." Không phải tắt đèn đi ngủ.

Tô Khâm dùng giọng đầy từ tính: "Chúc mừng em đã khôi phục suy đoán logic của người bình thường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net