Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 464: LÊN ĐƯỜNG! Tờ giấy mà Isabella đưa Trần Duệ có viết: "Tiểu công chúa Alice và Hạnh Hạnh đại sư phát sinh xung đột ở Áo Choàng hội."
Trần Duệ đã nhiều lần đáp ứng đi dạo cùng tiểu loli, nhưng hắn lần nào cũng thất hứa, sau đó lại biến mất gần ba tháng. Trong khoảng thời gian này, tiểu loli tố khổ liên tục với bằng hữu tốt nhất của mình, kết quả là Athena đành phải khuyến khích Trần Duệ dẫn nàng ta đi cùng.
Vừa nghe có thể cùng đi Tây Lang sơn với Trần Duệ, tiểu loli thường ngày bày ra bộ dáng tội nghiệp đã trở nên hưng phấn dị thường, tại sao lúc này lại xảy ra xung đột?
Hạnh Hạnh đại sư hiện tại là hội trưởng hiệp hội chế khí sư Ám Nguyệt, người sáng lập hệ thống cải tạo cung cấp nước của ma giới, vô cùng trọng yếu đối với Ám Nguyệt, mà Alice là tiểu công chúa Ám Nguyệt, tương đương với lãnh chúa, loại xung đột này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt, không chừng còn làm cho đại sư tức giận, thậm chí quyết định rời bỏ Ám Nguyệt.
Trần Duệ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới áo choàng ma pháp cửa hàng, liền nhìn thấy xung quanh rất nhiều người, khi hắn chen chân vào thì quả nhiên thấy tiểu loli và Hạnh Hạnh đại sư. Trước mặt Hạnh Hạnh đại sư có ba người, đó là Tát Tát tiểu thư, hai đứa trẻ Eliane và Eve của Sky đại sư.
Alice nhìn thấy Trần Duệ liền vội vàng nói: "Trần Duệ, chàng đến đúng lúc, ta muốn mua ma pháp đạo cụ của ám tinh linh này, nhưng nàng không chịu bán cho ta, cho dù áo choàng ma pháp cửa hàng rất nổi tiếng, nhưng vẫn kém công chúa phường của chúng ta, chẳng lẽ không hiểu trong buôn bán khách hàng là thượng đế sao?"
Trần Duệ nghe tiểu loli tức giận kể lể, một bên nhìn tay của Eliane đang nắm chặt một hộp vuông, trong lòng nhất thời hiểu ra. Đây là vật phẩm ma pháp, là hộp âm nhạc mà hắn và Hạnh Hạnh đại sư nghiên cứu ra, xoay tròn nhiều vòng sau đó buông ra là có thể phát ra tiếng nhạc. Lúc ấy đưa cho Eliane, cô bé vô cùng yêu thích, có thể tiểu loli cũng thích hộp âm nhạc này nên mới xảy ra xung đột.
Ma giới là một thế giới có quan niệm về cấp bậc rất lớn, tiểu loli dù sao cũng là công chúa Ám Nguyệt, trước đây quậy phá vô cùng, làm cho Ám Nguyệt từ trên xuống dưới ai cũng đau đầu, hiện nay tuy đã thu liễm rất nhiều, nhưng bảo hoàn toàn mất đi vẻ vênh vênh tự đắc của người ăn trên ngồi chốc là không thể nào. Tuy Eliane và Eve không phải là loại người giỏi tranh luận, nhưng Tát Tát tiểu thư lại khác, nàng cùng phụ thân lăn lộn ở tầng chót xã hội nhiều năm, miệng mồm khéo léo, lại thêm Hạnh Hạnh đại sư không coi quyền thế ra gì, nên xung đột là điều khó tránh.
Tuy nhiên, tiểu loli cũng không ngang ngược ra lệnh cho cấm vệ bảo hộ đi theo mình cướp đoạt hộp âm nhạc, nên mâu thuẫn chưa đến mức không thể hóa giải.
Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu xử lý không tốt liền mang đến hậu quả nghiêm trọng, Trần Duệ nhìn Hạnh Hạnh đại sư đang cười lạnh và Tát Tát tiểu thư đang nổi giận, lại nhìn vẻ mặt ủy khuất của Eliane, cuối cùng mới nhìn đến tiểu loli.
"Trần Duệ, giúp ta đoạt hộp âm nhạc trong tay nàng được không? Tháng sau là sinh nhật của tỷ tỷ rồi, ta muốn lấy nó làm lễ vật cho tỷ tỷ."
Đến giờ Trần Duệ mới biết nguyên nhân Alice kiên trì muốn mua hộp âm nhạc là gì, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu công chúa, còn nhớ chuyện xưa mà ta đã kể sao? Chỉ vì mình thích mà mạnh mẽ cướp đi đồ vật của người khác, giống như có một lãnh chúa vô sỉ, không chỉ muốn cướp đoạt lãnh địa của người khác, còn muốn ép buộc thê tử của vị lãnh chúa đó phục thị hắn, cuối cùng còn ra tay hạ độc chết vị lãnh chúa đáng thương kia, tên vô sĩ hỗn đản kia tên là..."
"Triệu Khuông Nghĩa!"
Tiểu loli giơ lên nắm tay, vẻ mặc hung ác.
"Còn vị đáng thương lãnh chúa kia tên gì nhỉ?"
"Lý Dục phải không?"
Một âm thanh kinh ngạc vang lên, là của Eve, tuy thanh âm hai người không lớn, nhưng thính giác của ám tinh linh khá nhạy cảm, đối với Eve mà nói, nàng thích nghe cổ tích hơn chơi đồ chơi nhiều, vì thế nàng nhớ rõ vô cùng.
"Ngươi cũng đã nghe qua câu chuyện này?"
Tiểu loli sửng sốt, nhíu mày lại nhìn Trần Duệ liếc một cái.
Trần Duệ mới nhớ đến câu chuyện này hắn cũng đã kể cho hai cô bé kia nghe, vội giải thích: "Truyện cổ tích đều là truyền lưu sâu xa, nhiều người đều nghe qua."
Tiểu loli gật gật đầu, hỏi Eve: "Ngươi đã nghe 'Kiếm tiên kỳ hiệp truyện' chưa?"
Đây là câu chuyện mà tiểu loli thích nhất, là do Trần Duệ kể cho nàng nghe.
Eve còn chưa trả lời, Eliane đã nói: "Chính là câu chuyện về Bái Nguyệt giáo chủ hợp thể cùng thủy ma thú, sau đó Linh Nhi và thủy ma thú ôm nhau cùng chết?"
Alice ngẩn ngơ, bỗng nhiên trả lời: "Truyện này các ngươi cũng đã nghe? Ta nghe đến ba kết cục, thủy ma thú chỉ là một trong số đó..."
"Có đến ba kết cục?"
Cũng là người yêu thích kiếm tiên kỳ hiệp, Eve và Ellve đều mở miệng hỏi, mặt đều lộ rõ vẻ chờ mong.
Tát Tát tiểu thư cũng hỏi một câu: "Không phải là gạt người chứ?"
Tiểu loli nổi giận đùng đùng nói: "Ta lấy tên của hoàng tộc Lucifer mà thề, ta không hề gạt người! Các ngươi đã nghe 'Tam quốc ma chiến ký', 'Tây du chi thiên cung đấu thần truyện' chưa?"
Eliane hỏi han: "Tam quốc ma chiến kí ta chỉ nghe được ba tập, ngươi nghe bao nhiêu tập?"
Tiểu loli cuối cùng cũng tìm ra thứ có thể khoe khoang, cười ngạo nghễ: "Toàn bộ các tập!"
Mắt Eliane sáng rực lên: "Lợi hại vậy sao?"
Tát Tát tiểu thư cũng tham gia vào: "Vậy thử kể nhanh một chút coi, tên đệ nhất ma tướng Lữ Bố cùng đệ nhất mỹ nhân Điêu Thuyền về sau thế nào..."
Từ Tam Quốc Diễn Nghĩa bịa ra tam quốc ma chiến kí là một trong những truyện đầu tiên mà Trần Duệ mới vừa xuyên qua kể cho Alice và Athena nghe, bởi vì thời gian gần nhau khác biệt nên Eve và Eliane chỉ nghe vài tập.
Trong chớp mắt, lúc nãy còn gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, bây giờ lại líu ra líu rít thảo luận, ai cũng cao hứng phấn chấn, không ai còn nhớ vừa rồi mới xung đột.
Trần Duệ cười khổ lắc lắc đầu, nói với Hạnh Hạnh đại sư: "Xem ra đây chỉ là hiểu lầm cỏn con giữa mấy đứa nhỏ, phải không đại sư?"
Hạnh Hạnh đại sư không hề biết tên tài chính quan trước mắt chính là chế khí sư thiên tài mà hắn và Sky đại sư coi trọng nhất, hắn đối với quý tộc không ưa bao giờ, nhưng mà đối phương đã nói chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, nên hắn chỉ có thể đơn giản gật đầu, tuy không nói nhiều nhưng vẻ mặt đã dịu xuống.
Người xung quanh xem náo nhiệt thấy hết việc để xem liền tản đi.
"Tốt rồi, tiểu công chúa, hôm nay chúng ta còn có việc, đi thôi. Sau này có cơ hội thì thảo luận tiếp với các bạn."
Thật ra hắn muốn ngăn Alice kể quá nhiều "cổ tích", sau này Eliane và Eve lại nghi ngờ, sẽ mang lại phiền toái không cần thiết, mới lúc nãy hắn đã bị Isa tiểu thư dọa cho sợ rồi.
Tiểu loli cuối cùng là phục hồi tinh thần, nhớ đến chuyến lữ hành trọng yếu, vội vàng ngưng lại.
"Vậy... Alice điện hạ, lần sau lại kể tiếp cho chúng ta nghe nhé!"
Ánh mắt Alice nhìn Eliane, liền nói: "Chắc chắn rồi! Chờ ta đi về, chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau!"
Eliane và Eve nhìn nhau, lộ ra vẻ vui mừng , Tát Tát tiểu thư cũng cao hứng nói: "Chúng ta có thể cùng chơi cờ thú, còn có nhiều ma pháp đạo cụ!"
"Ừ!" Mắt của Alice mở to, không ngừng gật đầu.
Eliane có chút do dự, nhưng sau đó lại cắn răng đưa hộp âm nhạc ra: "Đây là…"
Alice lắc đầu: "Trần Duệ ca ca vừa nói rồi, ta không thể lấy vật yêu thích của bằng hữu, tỷ tỷ ta cũng không hi vọng có được lễ vật theo cách này, ta sẽ tự tìm quà sinh nhật khác tốt hơn."
Alice nói xong liền giơ tay chào ba vị bằng hữu, sau đó lôi Trần Duệ ra khỏi cửa hàng, trở lại hoàng cung.
Ngoại viện của hoàng cung có một đầu song túc phi long, là phương tiện cưỡi đến Tây Lang sơn.
Alice khoe thành tích mà nói: "Vừa rồi ta làm thật thấu tình đạt lý phải không, vậy có phải nên được thưởng hay không?"
"Tàm tạm."
Trần Duệ mỉm cười gật gật đầu, xoa đầu tiểu loli, Alice lộ ra vẻ mặt thích ý, nhìn chung quanh không có ai, liền lấy ngón tay nhỏ xíu của mình chỉ chỉ vào má, ý bảo hắn hôn một cái làm "phần thưởng".
Tiểu loli càng lúc càng lớn mật, đây là tại hoàng cung a, ngay dưới mi mắt của tỷ tỷ đại nhân a!
Mà không phải nói là có ước hẹn ba năm sao? Dù gì cũng còn hai năm nữa a... 

Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com


Trần Duệ đành phải vận dụng phương pháp giả điên của tiên nữ long, coi như không nhìn thấy, khuôn mặt của tiểu công chúa đang có chút xấu hổ hơi đỏ lên liền biến thành đỏ bừng tức giận. Bổn công chúa tặng hàng thượng hạng, không ngờ tên gia hỏa không hiểu phong tình ngươi lại giả vờ ngây ngốc!
Alice không phục, liền đem mặc dí đến trước mặt Trần Duệ, một hương thơm chui thẳng vào lỗ mũi của hắn, làm hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện nàng gõ ám côn lúc trước, chỉ cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh vô cùng. Trong nháy mắt, hai năm đã qua, tiểu nha đầu cao lên không ít, cũng sắp mười lăm tuổi, bộ ngực bắt đầu có chút quy mô.
Chỉ tiếc trong mắt Trần Duệ, nàng chỉ là một tiểu muội muội đáng yêu tinh quái mà thôi, hắn lập tức quay mặt đi, nhưng tiểu loli lại xuất hiện ngay trước mặt lần nữa, bày ra bộ dạng "đang chờ đợi".
Trần Duệ bất đắc dĩ, đành nói: "Tiểu công chúa, đừng làm rộn, chẳng lẽ không muốn đi ra ngoài chơi?"
Alice chu miệng: "Ta không hấp dẫn tí nào sao? Nếu đổi lại là tỷ tỷ, chỉ sợ chàng đã sớm... Hừ, đừng tưởng ta không biết, hai người..."
Trần Duệ cả kinh vô cùng, bí mật giữa hắn và Mejia chỉ có vài người biết, thời gian hai người "vụng trộm" đều trong căn phòng bí mật kia, cho dù có hơi thân mật trong phòng nghị sự thì đều dụng tâm quan sát chung quanh không có ai, chẳng lẽ tiểu loli quả thật có dị năng?
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Duệ, tiểu loli càng thêm tin tưởng phán đoán của mình, miệng càng chu ra lợi hại hơn. Thật ra nàng chỉ là vô tình nhìn thấy có một lần Trần Duệ và Mejia từ trong vườn của vương cung đi ra lúc đêm khuya mà thôi, nhưng dạo gần đây, tinh thần của Mejia thay đổi to lớn, nhất là đối với người thân như Alice, loại biến hóa này làm sao nàng ta không nhận ra, thậm chí đôi khi còn thấy nàng cười một mình, chuyện này vô cùng đáng mừng, Alice cũng cao hứng thay cho nàng ta, chẳng qua nhận ra sự thay đổi này có liên quan rất lớn đến Trần Duệ, trong lòng Alice có lại có môt loại cảm giác không thoải mái.
Ngay lúc đó, một thanh âm vang lên: "Alice, chuẩn bị lên đường à?"
"Tỷ tỷ!" Alice đang ngẩn người, trên mặt đột nhiên nóng rực, may mà lúc nãy không bị tỷ tỷ trông thấy...
Mejia đã đi tới. Mặc dù là thói quen lạnh lùng vẫn còn, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ quan tâm, xoa đầu nàng nói:"Lên đường cẩn thận!"
Alice cảm nhận sự ấm áp từ tay của tỷ tỷ, một loại cảm giá ấm áp khác với sự ấm áp mà Trần Duệ mang đến, lại làm cho nàng cảm thấy yên tâm.
"Trần Duệ, chiếu cố Alice cho tốt, nhất định phải làm nàng vui vẻ."
Ánh mắt Mejia nhìn Trần Duệ, cảm tình hiện giờ của hai người, dù chỉ dùng ánh mắt cũng có thể hiểu tâm ý của nhau, Trần Duệ mơ hồ nhận ra trong ánh mắt của "lão bản" có một tia uy hiếp, hẳn là có quan hệ đến Alice.
Trời đất chứng giám, ta đối với tiểu loli không có bất kỳ ý xấu nào, tối đa chỉ có ý đồ với tỷ tỷ của tiểu loli mà thôi...
Có Alice ở đây, Trần Duệ không thể nào làm mấy hành động thân thiết với "lão bản" của mình được, chỉ gật đầu:"Yên tâm, chúng ta lên đường đây!"
Alice cười to, cùng Trần Duệ ngồi lên song túc phi long, đột nhiên quay đầu hỏi một câu: "Tỷ tỷ, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau không?"
Mejia nhìn muội muội, khuôn mặt lạnh băng cuối cùng tan rã, khóe miệng lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Vĩnh viễn, vĩnh viễn!"
Ánh mắt Alice lóe sáng, tinh thần đột nhiên lên cao, sau đó nhanh chóng phục hồi phong thái của tiểu loli hàng ngày, nghiêng người chỉ thẳng vào không trung: "Vậy thì... Xuất động đi, Decepticons!"
Trần Duệ liền ra lệnh, song túc phi long phối hợp xòe ra hai cánh, bay vút lên không trung. CHƯƠNG 465: LA LỴ ĐÁNH LÉN VÀO BAN ĐÊM Khác với "tuần trăng mật" trong tưởng tượng của Alice, chặng đường này khá vội vàng, đặc biệt là phi hành tốc độ cao làm nói chuyện cũng khó khăn. Chẳng qua có thể ra ngoài cũng Trần Duệ đã là rất thỏa mãn đối với tiểu la lỵ luôn hâm mộ Athena các nàng rồi.
Tốc độ của con song túc phi long ma vương cấp này rất nhanh, giữa trưa xuất phát, xế chiều đã đến Âm Vũ tùng lâm. Âm Vũ tùng lâm hiện tại đã trở thành nơi đóng quân bí mật của quân đoàn song túc phi long.
Trên thực tế, cả bộ lạc song túc phi long đều do Trần Duệ mang theo từ U Dạ thấp địa, mà lại có giao tình về tính mệnh, trong mắt phi long vương Cái Luân cầm đầu chúng song túc phi long thì Trần Duệ mới là người duy nhất đáng tín nhiệm. Đặc biệt là hiện tại thực lực của vị bằng hữu kia đã đạt đến trình độ làm họ phải ngẩng đầu mà nhìn, nói một câu không khoác lác, chỉ cần Trần Duệ nói một câu, cho dù là phải quay đầu công kích trí mạng với phi long kỵ sĩ sớm chiều ở chung họ cũng chẳng do dự.
Alice trước kia cực kỳ hứng thú với song túc phi long, nhưng trải qua mấy lần phi hành, cảm giác mới lạ dần mất đi, lần này không ngờ không nguyện ý vào căn cứ nghỉ ngơi mà lại muốn cắm trại trong rừng.
Trần Duệ chỉ đành đáp ứng, sau khi ăn chút cơm dã ngoại, lấy ra trướng bồng ma pháp kia, chọn một sườn núi làm địa điểm cắm trại.
"Oa! Cái trướng bồng này quá thần kỳ! Bên trong lớn thế này, cái gì cũng có!"
"Còn có thể nhìn ra bên ngoài rất rõ ràng, giống như là trong suốt vậy, bên ngoài… ế, không nhìn được bên trong hả?"
"Trên mặt đất này thật thoải mái a."
Trần Duệ kinh ngạc nhìn vào tiểu la lỵ đang ôm lấy cái gối đang lăn qua lăn lại như bánh xe trên sàn: "Alice, nàng làm cái gì vậy?"
"Người ta đang luyện tập mà." Tiểu la lỵ lại lăn một vòng, về trên tấm nệm mềm mại.
"Luyện tập?"
Trần Duệ nhìn Alice ôm lấy cái gối lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không biết vì vận động hay là thẹn thùng:"Chuyện này… thì là lăn giường đó mà."
DG: Lăn giường là một tục lệ lúc động phòng, cứ hiểu là làm ấm giường là được.
Lăn giường? Trên đầu Trần Duệ toát mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn phát hiện ra mình vốn không theo kịp tư duy thiên mã hành không của tiểu la lỵ: "Đừng đùa, bây giờ nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài gác đêm cho nàng."
Tiểu la lỵ trợn tròn xoe cả mắt: "Chàng không ngủ ở đây à?"
Ngủ ở đây? Lăn giường với nàng à?
Nếu bị Athena hoặc là Mejia biết, chỉ sợ sau này năng lực tự lăn giường cũng bị phế luôn…
Quan trọng nhất chính là, tình cảm của hắn với tiểu la lỵ chỉ như với em gái, phương diện kia thực sự không có tà niệm gì.
Trần Duệ lập tức lắc lắc đầu: "Đương nhiên, nơi này là rừng rậm, có ma thú sinh sống, nhất định phải có người gác đêm. Tốt rồi, trời không còn sớm, nàng ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta xuất phát, tranh thủ trưa ngày kia đến Tây Lang sơn."
Trần Duệ không cho Alice nhiều cơ hội, hắn nói xong là liền đứng dậy rời khỏi trướng bồng ma pháp, chọn một tảng đá lớn, trải một tấm thảm lên đất rồi dựa vào tảng đá mà ngủ.
Tiểu la lỵ dẩu môi dài ra, trừng đôi mắt to tròn cực kỳ bất mãn nhìn tên gia hỏa không hiểu tình thú bên ngoài trướng bồng kia, nếu như hắn thật sự là đầu gỗ như thế thì Athena và Cơ Á sao lại thích hắn? Mà tỷ tỷ cũng giống như thế…
(Bởi vì độ lớn của bộ ngực người ta, hay là vì hắn cơ bản không thích người ta?)
Tiểu la lỵ cực kỳ buồn bực ôm lấy cái gối và lăn qua lăn lại, đây không gọi là lăn giường nữa mà gọi là lăn lộn khó ngủ. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com


Trần Duệ nhẹ nhàng nhắm mắt lại trong ánh trăng dìu dịu, lực cảm nhận trải dài ra bốn phía, gió thổi cỏ lay trong vòng trăm thước đều không qua được mắt hắn.
Còn nhớ lúc trước đi Tây Lang sơn với Athena, cũng cắm trại ở chỗ này, khi đó đụng phải thú triều và ác ma quả, còn đụng phải quỷ long do Đâu Đâu giả trang. Khi đó, hình như là lần đầu tiên hắn chính thức nắm tay Athena, sau đó đi Tây Lang sơn, còn phát sinh thêm một loạt sự kiện suốt đời không quên được, thu hoạch lớn nhất là tìm được nữ nhân mình yêu nhất.
Trong lúc hồi tưởng, đột nhiên hắn cảm nhận được có âm thanh chuyển động sột soạt, không ngờ truyền đến từ chỗ trướng bồng. Trướng bồng ma pháp vốn cách âm, nhưng mà có bóng người đang len lén chạy ra khỏi trướng bống.
Cho dù đang nhắm mắt, cho dù không dùng phân tích chi nhãn, Trần Duệ cũng có thể biết kẻ đang rón rén lại gần này là ai.
Tròng mắt của hắn khẽ ti hí, nhìn ngay thấy một thân ảnh nhỏ gầy đang chầm chậm tới gần dưới ánh trăng, hình như trong tay còn cầm một cây gậy - không thể nào!
Loại gậy gộc này chẳng lạ với Trần Duệ, hình như lúc trước ở Lam Ba hồ đã từng…
Lại dùng một chiêu này?
Mồ hôi lạnh của người nào đó lập tức ứa ra.
Tiểu la lỵ cầm thứ kia hẳn là trò ám côn đánh cho mê muội của lão Gauss, cẩn thận tiến tới gần hướng tảng đá mà Trần Duệ đang "ngủ", Trần Duệ có thể cảm nhận rõ nét được tiếng hít thở khẩn trương này.
Tiểu la lỵ tới trước người Trần Duệ, hình như lại do dự, cuối cùng lại chầm chậm giơ gậy lên. Trần Duệ đột nhiên trở người một cái, tiểu la lỵ như chim sợ cành cong, chạy về phía cửa trướng bồng bằng tốc độ không tưởng tượng được, tót một cái đã chui vào.
Trần Duệ ngầm lắc đầu, không muốn làm cho tiểu la lỵ thấy khó xử nên lại tiếp tục giả vờ ngủ. Nhưng mà có thể tại trướng bồng nhìn được ra ngoài, hoặc có lẽ là do mục tiêu không "tỉnh". Sau một lúc, một cái đầu nhỏ lại chui ra khỏi trướng bồng, cẩn thận quan sát một trận rồi lại chầm chậm bò ra.
Lại nữa à? Mồ hôi trên người Trần Duệ đã vã ra như thác.
Tuy nói hắn hoàn toàn có thể giả bộ ngất như lần trước, sau đó chịu đựng tiểu la lỵ "phi lễ". Nhưng chẳng may lại dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng hơn, để tiếp thế này thật không ổn.
Đúng lúc ám côn giơ cao lên một lần nữa, Trần Duệ lại hắt hơi một cái, lần này thì "tỉnh" thật, kinh ngạc nhìn tiểu la lỵ đang giấu hai tay đằng sau lưng: "Alice, sao nàng còn chưa ngủ?"
"Chuyện này…" Alice không ngờ thời khắc then chốt nhất thì Trần Duệ lại "bừng tỉnh" chỉ vì một cái hắt hơi đáng ghét, ám côn của mình tý nữa thì lộ, nhất thời ấp a ấp úng luống cuống vô cùng.
Tiểu la lỵ đã len lén thu cái gậy sau lưng vào vòng tay không gian, linh cơ vừa động nói: "Ta… không ngủ được, muốn gác đêm với chàng!"
Trần Duệ ngáp một cái: "Làm gì có chuyện hai người gác đêm, mau đi ngủ đi."
"Người ta thật sự không ngủ được." Alice dứt khoát đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Xem ra tiểu la lỵ thật sự định ở đây, chơi ám không được thì chơi quang minh chính đại.
Trần Duệ đành chịu hỏi: "Như vậy đi, tiểu công chúa điện hạ của ta, phải làm gì thì nàng mới có thể ngủ đây?"
Xưng hô này làm cho cặp mắt của tiểu la lỵ sáng rực lên: "Ừ…, thế này nhé, còn nhớ lúc bé mỗi lần đi ngủ tỷ tỷ đều kể chuyện xưa cho ta nghe, nghe nói hồi bé mẹ cũng từng kể cho tỷ ấy như vậy. Chỉ đáng tiếc mẹ qua đời sớm, ta không nhớ rõ hình dáng của bà… mà lại về sau, tỷ tỷ… cũng không kể chuyện xưa cho ta nữa."
Cái "về sau" này hẳn là sau khi Mejia bị phụ thân là thái tử Green bắt phải nối nghiệp xưng lãnh chủ, Trần Duệ nhìn vào thần sắc hơi u ám của tiểu la lỵ, thở dài một hơi: "Tỷ tỷ của nàng, kỳ thực không thoải mái gì."
"Ta biết…" Alice gật đầu, len lén liếc Trần Duệ một cái: "Chàng thích Athena nhiều hơn, hay là Cơ Á nhiều hơn? Hoặc là… tỷ tỷ có phải cũng như thế không?
"
Hả…" Trần Duệ biết tiểu la lỵ cũng đoán được một ít quan hệ giữa hắn và Mejia, nói về vấn đề này nhất định có thể làm tăng mâu thuẫn nên chỉ đành giả lả nói: "Cũng tốt thế cả… nàng bây giờ còn nhỏ, sau này sẽ hiểu rõ."
"
Không nhỏ, sắp mười lăm tuổi rồi!" Tiểu la lỵ không phục nói một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net