Fangirl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới của mình đâu sản sinh ra để người khác dễ dàng lí giải. Tất cả những gì họ làm là thắc mắc, rồi bịt tai lại mà quy chụp trước khi nghe rõ câu trả lời. Mình dù có cố giải thích bao nhiêu cũng trở nên thừa thãi.

Thú thực việc không được thấu hiểu cũng ít nhiều rạch ra chút tổn thương. Nhưng tớ cũng bỗng dưng yêu hơn cái thế giới bí mật của chúng mình, như Hogwarts khác biệt với Muggle vậy.

Họ bảo tớ cuồng, tớ ngu ngốc, tớ phí phạm, dành tiền vẩn vơ. Nhưng họ không biết tớ mua cho hạnh phúc của mình, tớ làm việc để có khả năng chi tiêu cho những gì tớ muốn. Hâm mộ Idol bảy, tám năm, đến ngày có thể làm ra tiền mới bắt đầu biết thế nào là mua goods. Họ không biết từng Album, rồi Bomb, đối với tớ quan trọng nhường nào. Tất cả đều là tự tớ đền đáp cho nỗ lực của bản thân, đem lại niềm hạnh phúc với nụ cười chẳng rơi một nhịp, và trái tim ngập tràn những khúc dạo tươi trẻ.

Nhưng vì sao họ lại thích quan tâm về thế giới chẳng phải của mình đến vậy? Họ dò xét từng thứ tớ mua. Ngay cả một người tự nghĩ rằng hâm mộ các cậu, cũng bảo "chưa điên đến mức mua Bomb", cái đấy làm tớ tổn thương ghê gớm. Họ nghĩ concert xa vời lắm, nên mua Bomb cũng chẳng cần thiết gì. Chẳng điều gì khiến họ hiểu, khi đặt mua, thứ duy nhất mà tớ nghĩ, là tớ phải có nó. Tớ còn không mường tượng mình sẽ có cơ hội hoà vào biển sáng lung linh. Vì hơn cả những giấc mơ rực rỡ ở tương lai, Bomb trong tớ quan trọng theo nghĩa khác. Nó như một khế ước, một lời hứa hẹn, một sợi dây vững chắc giữa chúng mình. Một dạng nhận diện mà khiến tớ và các Ami khác có thể nhận biết nhau. Nó làm tớ cảm thấy kiêu hãnh, vì được làm fan của các cậu. Thứ biểu trưng rõ rệt như vậy, thực sự khó hiểu lắm sao?

Đôi khi cảm thấy xung quanh ngày càng ít đi sự đồng điệu, như thể chỉ mình mình yêu thương thần tượng như thế. Có lẽ khi ở trong môi trường mang tính học thuật cao như bây giờ, cùng với những con người chuộng phương Tây, tớ chẳng thể đòi hỏi điều gì.
Nhưng chí ít, tớ nghĩ họ có thể không hẹp hòi tới mức này. Áp đặt lên người khác cái mà họ cho là "nên" hay "không nên", ngăn cản ý thức về sở thích và niềm vui nếu không giống với mình ( hoặc mình không thể hiểu).
Nghe quá nhiều những điều như thế làm tớ mệt mỏi, ức chế đến mức muốn phản bác thay vì phớt lờ.

Nhưng chẳng đủ năm mồm bảy miệng mà tranh luận với từng người. Chưa kể cái cách họ để ngoài tai như thể tớ đang cố bào chữa cho một lỗi lầm. Nên tớ cuối cùng vẫn chọn quyền được im lặng. Tớ nghĩ cách bảo vệ thế giới nhỏ bé của mình, không phải là cố gắng phổ quát làm người ta hiểu nó. Bởi chẳng ích gì, đại loại như khi Belle cố gắng thuyết phục dân làng rằng Beast không phải là một con quái vật vậy. Thay vào đó, có lẽ ta nên tôn trọng liên kết riêng tư của nó với chính mình, yêu nó mà tránh nghĩ ngợi tới ý kiến chủ quan của người khác.
Phớt lờ không dễ, nhưng hình như vẫn tối ưu.
Mà rồi cũng có thể lắm, im lặng rồi mua nhiều goods hơn, để khiến họ ngập ngụa và nghẹt lại trong chính những dấu hỏi ấy. Cứ thắc mắc đi, với những gì tôi làm, và cách tôi đi lên ngay cùng những gì tôi thích.

Rồi ai mới là kẻ khó chịu và mệt mỏi đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net