Chương 1: Người lạ từng quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tưởng Uyển, không quê mùa như cái tên Hứa Tinh Tinh của tôi..

Từ công trường của Ogilvy về tới văn phòng thì trời đã tối, điện thoại của tôi réo liên hồi hết cuộc này đến cuộc khác như thể muốn truy hồn đoạt mệnh, toàn bộ đều đến từ lũ bạn thân Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao. Hôm nay là buổi họp mặt kỷ niệm 8 năm ngày tốt nghiệp cấp 3, sở dĩ Lục Tiểu Bạch gọi cho tôi gấp vậy là vì đã đến giờ rồi mà chẳng thấy mặt mũi tôi đâu cả.

Không phải tôi không muốn đi, mà vì lúc trước tôi đã lỡ miệng chém gió quá trớn với Tưởng Tinh Anh. Tôi thầm nghĩ, nếu tối nay mình không tăng ca thì đến cả tôi cũng không thuyết phục nổi bản thân mất. Tôi là một người vô cùng có trách nhiệm đấy nhé! Nhưng mà, với tính tình của Lục Tiểu Bạch, nếu tôi không gọi lại, đảm bảo ngày mai sẽ bị nó cho một trận nên thân trước cửa nhà mất, nghĩ thôi cũng thấy rợn tóc gáy rồi.

Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy ngay âm thanh như sư tử rống của Lục Tiểu Bạch: "Hứa Tinh Tinh, cậu đang ở đâu hả?"

"Tớ đang tăng ca ở chỗ làm." Tuy Tưởng Tinh Anh bảo không cần gấp, nhưng tôi vẫn phải nghiêm túc làm việc. Tôi bèn nói với Lục Tiểu Bạch là phải làm thêm giờ để đuổi kịp tiến độ bản vẽ, kết quả bị Lục Tiểu Bạch bắn liên thanh một tràng.

"Tăng ca? Cậu thôi đi. Tăng cái quái gì chứ? Hôm qua đứa nào rảnh rỗi kéo bà đây đi dạo phố sắm quần áo, nói là hôm nay đi hợp lớp phải đẹp xuất sắc hả? Sáng nay còn nhắn tin Wechat than với người ta là cây son Givenchy không hợp với mình. Giờ lại nói cậu phải tăng ca, ai mà tin được chứ?"

"Chiều nay tớ mới đi gặp một khách hàng lớn, thật sự phải tăng ca chạy đồ án mà."

"Có phải hôm nay cậu biết Cao Trạm với Từ Tịnh Tịnh cũng đến nên mới đánh trống lượn không đấy?"

"Dẹp đi!" Tôi không ngờ Lục Tiểu Bạch lại lôi Cao Trạm và Từ Tịnh Tịnh vào: "Lục Tiểu Bạch cậu có bao giờ thấy tớ luống cuốn trước mặt hai người đó không hả? Hiện tại tớ thực sự phải tăng ca, chẳng liên quan quái gì đến 2 người đó hết."

"Tớ mặc kệ đó, họp lớp 8 năm đấy, tớ mất cả tháng trời chạy đôn chạy đáo, cậu có gan thì không đến đi, dù cậu có đang ở đâu thì tớ cũng phóng qua đó cho cậu một trận."

Thân là trưởng ban tuyên truyền, quả thật vì buổi họp lớp này mà Lục Tiểu Bạch đã phải chạy ngược chạy xuôi, vất vả vô cùng. Nội tâm tôi bắt đầu giằng xé: "Tiểu Bạch à..."

"Cao Trạm ở tít tận Bắc Kinh còn cố gắng ngồi tàu điện ngầm về gặp cậu, có vất vả không? Rồi còn có bạn từ bên kia đại dương bay về nữa, cậu có thấy vất vả không hả?"

"Chị Hai à, em cũng chỉ vì miếng cơm manh áo thôi mà, ngày nắng rực lửa cùng các anh em công nhân ra công trường cũng có dễ dàng gì đâu."

"Ai cũng phải tranh thủ thời gian cả, đừng nói với tớ cậu không xấp xếp được thời gian! Cậu tự nghĩ cách đi, mau đến đây cho tớ."

Lục Tiểu Bạch lải nhải tổng cộng gần 10 phút mới chịu cúp máy, tôi nhìn mớ số liệu chi chít trên màn hình máy tính, đầu chợt ong ong. Xem chừng đêm nay đừng hòng tĩnh tâm vẽ vời, biết đâu tham dự xong buổi họp lớp này, về nhà lại có cảm hứng thiết kế. Tôi thật lấy làm xấu hổ với cái tiết tháo nát bấy như tương bần của mình mà.Tôi dứt khoát tắt máy tính, đổi sang một bộ cánh xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, rồi phóng thẳng đến nhà hàng.

Đến nhà hàng, nhờ sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, tôi cũng mò được đến phòng họp lớp. Vừa đẩy cửa ra, tôi liền nghe thấy mấy tiếng nổ bang bang, một đống băng giấy rơi lả tả trước mắt. Tôi hết hồn nhìn cả gian phòng chật ních người đang chìm đắm trong không khí hân hoan, kế đó lại nghe được vài tiếng hò hét vang lên xung quanh : "Trời ơi, Hứa Tinh Tinh, cuối cùng cũng đợi được cậu rồi, cậu có biết hôm nay chỉ còn thiếu mỗi mình cậu không hả?"

"Hứa Tinh Tinh, cậu mà không đến, Tiểu Bạch không cho bọn tớ ăn mất."

"Đứa nào đến chậm thì tự phạt mình 3 ly rượu đi."

Vương Giai Dao vừa nhìn thấy tôi thì lập tức vác cái bụng bầu to tướng nhào qua, nhỏ giọng nói: "Ai bảo cậu đến muộn! Tự chịu phạt đi! Hôm nay, tớ và Tiểu Bạch cũng không cứu nổi cậu đâu."

"Mẹ bầu ơi, cậu từ tốn hộ tớ một chút, động thai là tớ không chịu trách nhiệm nổi đâu."

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị một đám người vây lấy rót cho một ly rượu trắng, một ly rượu vang, một ly XO, lại còn có cả một ly...bia pha giấm cộng thêm bù tạt! Cái này là đứa nào pha vậy? Thật là thất đức mà! Chị đây cứ tưởng là Coca, uống ực một hơi, chua muốn thăng thiên luôn...

"Chậc chậc, Hứa Tinh Tinh, mới một thời gian không gặp thôi, sao cậu càng ngày càng đẹp ra vậy? Càng nhìn lại càng thấy cậu giống quả dưa lê, ngọt như mật, thật hối hận vì năm xưa không kiên trì bám trụ mà."

Tôi bị ai đó bất thình lình vỗ mạnh lên vai một cái. Tôi ngó kẻ vừa trêu chọc mình, hóa ra là Hùng Suất. Bởi vì cậu ta to mồm y như gắn loa phóng thanh vào miệng nên mới có biệt danh là Hùng Đại. Hồi ấy vẫn chưa có phim hoạt hình "Con Gấu ra chưa?(⁴)"nữa. Vóc dáng Hùng Suất bây giờ còn vạm vỡ hơn lúc học cấp 3, cả người cơ bắp cuồn cuộn, cứ rảnh rỗi không có gì làm là cậu ta lại quay sang mấy chị em ngồi vén áo, khoe cơ bụng 8 múi gợi cảm với bọn tôi. Nhớ tới cảnh năm ấy cậu ta tỏ tình với tôi, đôi mắt tôi càng thêm đẫm lệ.

(⁴) Hùng Đại có nghĩa là Hùng nhiều chuyện. Nhân vật chính trong phim hoạt hình "Con Gấu ra chưa?" cũng có tên là Hùng Đại.

Tôi hất bàn tay gấu của cậu ta ra, vừa lau nước mắt ứa ra vì sặc mù tạt, vừa bảo: "Trái dưa lê ngọt ngào ư? Cậu giỏi so sánh thật đấy, chẳng nhẽ hồi trước tớ là trái mướp đắng à?"

"Đừng khóc mà, hồi trước cậu cũng được coi là trái dưa chuột nhỏ đấy." Hùng Suất cười ha hả: "Trái dưa chuột ngon lành."

Lục Tiểu Bạch cất lời: "Đừng tin lời cậu ấy. Dạo gần đây cậu ấy đầu tư vào chuỗi siêu thị hoa quả nên nhìn ai cũng ra hoa quả, mới nảy còn bảo tớ giống trái thanh long đây này."

Tôi ngó bộ váy ngắn đỏ tía mà cách đây mấy hôm Lục Tiểu Bạch khó khăn lắm mới chọn được, thoáng cái không nhịn được phì cười: "Không nói thì thôi, nói rồi mới thấy giống thật đấy."

Lục Tiểu Bạch tức tối trừng mắt với tôi, đoạn tặng cho Hùng Suất một đá rồi quay ngoắt đi lên sân khấu bận rộn chuẩn bị sắp xếp.

"Bảo sao dạo này chẳng thấy mặt mũi cậu đâu, cậu lại quay sang đầu tư siêu thị trái cây rồi à? Cầm lấy này!" Tôi vội vàng móc danh thiếp trong túi ra: "Ông chủ Hùng phải không? Có mối nhớ quan tâm tớ nhé, siêu thị hoa quả thì không cần tìm tớ đâu, nhưng mua biệt thự thì nhớ phải tìm tớ đấy!"

"Ôi chao, kiến trúc sư tầm cỡ như cậu mà còn cần đến tớ sao?" Hùng Suất phẩy phẩy tấm danh thiếp trong tay, hét lớn với những người khác: "Nào nào nào, ai có nhu cầu thiết kế nội thất thì mau qua đây đi."

Giọng nói oang oang của Hùng Suất thu hút không ít ánh mắt từ đám bạn.

Có người hỏi: "Ủa, Hứa Tinh Tinh, tớ nhớ năm ấy chẳng phải cậu đăng ký khoa Kiến trúc Đại học D sao? Học kiến trúc xong ra trường không phải đi xây nhà lầu thì cũng là xây cầu làm đường chứ nhỉ? Sao tự nhiên lại chuyển qua thiết kế nội thất thế? Như vậy chẳng phải lãng phí tài năng ư?"

Tôi cười đáp lại: "Ai quy định học kiến trúc xong phải đi xây nhà dựng cầu chứ? Chẳng phải mấy người các cậu ai cũng nói bây giờ thiết kế kiếm được rất nhiều tiền sao, hiện tại giá nhà cao như thế thị trường lại béo bở, đương nhiên kiếm tiền phải chọn mảng nào ngon nhất chứ. Cậu nhìn Hùng Suất đi, hồi đó học IT, giờ cậu ta cũng có trở thành dân IT đâu. Nhìn người ta bây giờ đi, tự mình làm ông chủ, mở cả chuỗi siêu thị trái cây đây này."

Hùng Suất cười ha hả, tán gẫu với tôi: "Hai năm làm trong nghành IT, phòng tớ lại toàn đứa độc thân, cứ tiếp tục như thế thì không kiếm nổi vợ mất. Thế nên phải nhanh chóng tìm cơ hội để thoát ra, chỉ mong nhờ bán trái cây mà kiếm được bà xã thôi. Nếu năm ấy cậu đồng ý làm bạn gái tớ, tớ cũng đâu cần phải lao lực thế này đúng không?"

"Úi chao, cậu không biết xấu hổ mà còn nhắc chuyện hồi xửa hồi xưa hả? Năm ấy nhờ cậu mà tớ phải hít bao nhiêu mùi hôi của toilet đấy. Còn không mau mau tránh ra chỗ khác cho tớ."

Tôi phẩy phẩy tay với Hùng Suất, tiếp tục phát danh thiếp, "Nào nào nào! Ai có tiền hay chưa có tiền đều tranh thủ mua nhà đi, trang trí nội thất nhớ tìm tớ nhé. Mua nhà đời ấm no, chơi chứng khoán đầy rủi ro, nào nào nào, kết bạn trên Wechat nào!"

Tôi mặt dày phát hết một lượt danh thiếp, tuyệt đối không thể bỏ phí thị trường dồi dào từ đám bạn học này được, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

"Hứa Tinh Tinh, cậu đi làm thiết kế như vậy thì phí thật đấy. Đáng ra, cậu phải theo nghề môi giới nhà đất mới đúng, hiện giờ giá nhà thành phố N đều đang lên chống mặt đấy."

"Hứa Tinh Tinh , tớ vừa mới mua nhà, đang lo chuyện trang trí nội thất đây."

"Hứa Tinh Tinh..."

Một bạn nam bỗng dưng xen vào: "Hứa Tinh Tinh, tớ nghe nói dân thiết kế bọn cậu trừ chi phí thiết kế ra, còn được thêm nhiều khoản khác nữa đúng không. Ví dụ như chỉ cần loại gạch hay đồ đạc nào được khách hàng ưng ý là bọn cậu được ăn chia hoa hồng với bên cung ứng, chuyện đó là thật hả?"

Nhìn cậu bạn có thói quen nhíu nhíu đôi mày rậm rì của mình, tôi ngớ ra một hồi mới nhớ tên cậu ta là La Vân Phi. Tôi đang định trả lời, ai ngờ Ngụy Tuyết bên cạnh đã đỡ lời thay tôi, "Bà xã cậu làm hướng dẫn viên du lịch chẳng phải cũng dựa vào việc du khách mua đồ mà ăn phần trăm à? Nghề nào có luật nghề đó, cũng chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc. Dân thiết kế người ta đâu phải chỉ ngồi đó vẽ không đâu, còn phải cùng khách đến từng tiệm một, chọn đồ đạc mua vật liệu, lấy có chút phần trăm ấy thì sao chứ? Giả dụ cậu có nghi này nghi nọ người ta cũng chỉ cần sửa lại vài ba chỗ ở bản vẽ, lãng phí nhiều vật liệu hơn, lúc đó cậu còn phải bỏ ra nhiều tiền hơn ấy, chưa kể còn chẳng biết số tiền ấy tiêu vào đâu nữa...Người ta ăn một chút tiền hoa hồng đó thì có đáng kể gì chứ."

Ánh mắt Ngụy Tuyết nhìn tôi vẫn giống hệt năm xưa, lại còn mang hàm ý "Không phải tôi đang giúp cô đâu". Tôi biết vốn dĩ cô ấy có ý tốt nhưng nói như vậy lại khiến đám bạn xung quanh rộn cả lên. Hóa ra thiết kế nội thất xong lấy chiếc khấu là có thực, hóa ra chiêu trò lại sâu xa như vậy, bảo sao tôi lại nhiệt tình đến thế, hóa ra tôi sắp sửa đục khoét tiền của bọn họ rồi.

Ngụy Tuyết tức thì nổi đoá: "Cái đám các cậu sao cứ thích xuyên tạc lời người khác nói thế nhỉ?"

Tôi cong khoé miệng với cô ấy, nở một nụ cười kiểu hoa hậu thân thiện, rồi bắt đầu quay qua giải thích với các bạn học khác vẫn còn đang im lặng: "Đối tượng chủ yếu của tớ là những dự án công trình lớn, thi thoảng mới nhận đơn hàng nhà riêng, khách nhà riêng thì hơi lặt vặt nên sẽ mất công hơn một chút. Giống như Ngụy Tuyết vừa nói, ngành trang trí nội thất quả thực có chuyện như vậy, nhiều khách cũng biết rồi, đây đâu phải chuyện gì lạ. Cá nhân tớ cho rằng giá cả rất quan trọng, nhưng chất lượng thiết kế còn quan trọng hơn, tìm một công ty thiết kế và người thiết kế là vô cùng cần thiết. Một người thiết kế tốt, không chỉ giúp các cậu tiết kiệm tiền, mà còn giải quyết cho khách hàng rất nhiều vấn đề tìm ẩn. Tớ cam đoan rằng, chúng ta đều là bạn học lâu năm, nếu các cậu có việc cần, cứ đến tìm tớ, tớ hứa sẽ cung cấp giá cả ưu đãi nhất, không chia chát hoa hồng với bên công ty đâu."

Nói xong cuối cùng thái độ mọi người cũng dịu hẳn.

"Cậu quả nhiên vẫn phóng khoáng như xưa!"

...

Thông thường mấy buổi họp lớp kiểu này không chỉ để nối lại tình cảm mà còn là cơ hội tuyệt vời để mở rộng làm ăn. Dĩ nhiên cũng có người cho rằng đây là mảnh đất màu mở để bồi dưỡng gian tình. Cho dù là gì đi nữa thì 8 năm không gặp cũng chẳng khác gì mấy kiếp, những hồi ức hồn nhiên đẹp đẽ giấu trong lòng giờ phút ấy giống như thướt phim cũ lũ lượt ùa về. Gặp hết người này đến người kia, tay bắt mặt mừng, tâm trạng tôi vô cùng phấn khích.

Mấy ly rượu trôi xuống bụng khiến đầu óc tôi không khỏi bắt đầu chếch choáng, vừa mới tìm được chỗ trống ngồi xuống thì lại nghe một giọng nói dịu dàng quen thuộc: "Hứa Tinh Tinh."

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, là Cao Trạm.

"Hi, Cao Trạm, lâu rồi không gặp." Tôi vui vẻ vẫy tay.

Cao Trạm, tên sao người vậy, cao lớn lại đẹp trai. Tay áo sơ mi trắng tùy ý xắn lên phối với quần tây đen trông vô cùng tuấn tú. Tám năm rồi, dù khuôn mặt cậu ấy giờ đã thêm vài phần quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành nhưng trong mắt tôi, Cao Trạm vẫn là cậu thiếu niên da trắng môi hồng năm xưa, gọn gàng chỉnh chu, ai gặp cũng yêu quý.

Đôi mắt đen láy của Cao Trạm nhìn tôi, nụ cười dịu dàng như gió thoảng, cậu ấy nói: "Cậu uống quá chén rồi. Làm gì mà lâu rồi không gặp? Tớ mới qua đây hồi tháng trước mà."

"Ơ...đúng rồi! Tôm hùm béo mập!" Tôi cười ngu ngơ. Tháng trước cậu ấy có dịp tới thành phố N công tác, còn mời tôi với Tiểu Bạch, Giai Dao đi ăn tôm hùm đất, nhưng tôi chỉ nhớ mỗi khoản tôm hùm đất, quên bén luôn chuyện cậu ấy từng ghé qua đây.

Cao Trạm cười cười nói: "Trí nhớ của cậu thật là, sao hồi đó cậu đổ được đại học vậy."

Mạch tư duy ngưng trệ, tôi cầm ly trà đặt ở trước mặt, uống một ngụm, sau đó tiếp lời: "Như tớ thì gọi là được khai thông đấy, cậu không hiểu đâu. Sao cậu ở đây cả buổi mà không qua chào hỏi tớ hả?"

"Chẳng phải do cậu mãi phát danh thiếp nên tớ không có cơ hội chen vào sao?"

"Ồ, cho cậu một cái này." Tôi nhét danh thiếp vào tay cậu ấy, "Tình cảm của chúng ta cũng sâu đậm đó chứ, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, chiết khấu cho cậu thêm 5%, không được cho mấy đứa khác biết đâu đấy."

Cao Trạm bật cười, môi đỏ răng trắng, thực sự rất ưa nhìn: "Lúc nãy tớ nghe Tiểu Bạch mắng cậu qua điện thoại. Đáng ra tối nay cậu phải tăng ca à?"

"Ừm, hồi chiều có đi gặp khách hàng, tạm thời phải tăng ca, nhưng ngồi trước máy tính mãi mà chẳng có cảm hứng gì hết nên tớ mới ra đây, biết đâu gặp lại bạn bè cũ lại có cảm hứng thì sao."

"Vậy thấy tớ cậu có thêm chút cảm hứng nào không?" Hai mắt Cao Trạm bỗng dưng sáng lấp lánh.

Tôi vừa hớp một ngụm trà, suýt chút nữa thì phun hết cả ra rồi. Tôi đưa tay sờ trán Cao Trạm, rồi lại sờ trán mình, nói: "Đầu cậu còn không nóng bằng đầu tớ, nói linh tinh gì vậy?"

Cao Trạm bắt lấy tay tôi, ánh mắt sâu xa đáp: "Cậu thực sự không hiểu tớ đang nói gì ư?"

Sao tôi lại không hiểu cơ chứ? Tôi mỉm cười ngốc nghếch.

Lúc này, một bóng dáng yểu điệu mang theo khí thế lấn át người khác bước đến chỗ tôi: "Hứa Tinh Tinh, cậu ngồi sai chỗ rồi, đó là chỗ của tôi."

Ai mà lại vênh váo thế nhỉ? Khó khăn lắm mới tổ chức được buổi họp lớp 8 năm, mà lại tỏ thái độ thiếu ôn hoà như vậy? Tôi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Từ Tịnh Tịnh - hồn ma bóng quế ám ảnh cuộc đời tôi từ nhỏ đến lớn, tới tận khi tốt nghiệp cấp 3 mới chịu tan đi. Thời gian 8 năm có thể thay đổi hoàn toàn một con người, nhưng có lẽ cô ta thì chưa từng thay đổi, người thay đổi chỉ có mình tôi thôi.

Tôi từ tốn đứng dậy, mỉm cười nói: "Ồ, hóa ra là đại mỹ nhân Từ Tịnh Tịnh của lớp chúng ta. Ra nước ngoài du học lâu quá, bao năm rồi không gặp, cậu đúng là càng ngày càng đẹp ra nhỉ. Vừa rồi tớ còn nghĩ sao không thấy cậu đâu, theo trí nhớ của tớ, nhìn thấy Cao Trạm, tớ nên biết đấy là vị trí của cậu mới phải chứ."

Sắc mặt Cao Trạm trầm xuống, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Từ Tịnh Tịnh cũng chẳng vui vẻ gì với câu nịnh hót của tôi, ngược lại mặt mày nhìn còn có vẻ khó chịu hơn.

"Tại tớ cả, đã đến muộn lại còn uống quá chén, đầu óc lú lẫn rồi. Ngại quá." Tôi chuyển qua vị trí trống bên cạnh.

Ai dè Từ Tịnh Tịnh còn chưa chịu buông tha: "Chỗ đó là của Cẩn Thừa."

"Cẩn Thừa...là ai vậy?" Mặt tôi mong lung, vô thức nhìn lướt qua bảng tên đặt trên bàn, ba chữ "Khang Cẩn Thừa" bất thình lình lọt vào tầm mắt tôi. Nhìn thấy chữ Khang, trái tim theo bản năng hụt một nhịp, tôi chỉ vào tấm bảng "Khang Cẩn Thừa" rồi hỏi Cao Trạm: "Khang...Cẩn Thừa này là ai vậy? Lớp chúng ta có người này sao?"

Hùng Suất đi đến, cướp lời: "Có chứ sao không, chính là bồ cũ Khang Gia Vĩ của cậu đấy. Cậu có hot boy Cao Trạm rồi thì lại bỏ rơi cọng cỏ nhỏ Khang sư phụ người ta đúng không?"
Mỳ...mỳ ăn liền?!

Cơ mặt tôi đột nhiên cứng đờ, song rất nhanh đã bình thường trở lại. Tôi nói: "Cái gì mà bồ cũ, nói bậy bạ gì thế? Cậu có biết trước khi lên đại học không được yêu đương không? Bọn này hồi đó chỉ là tình đồng chí cách mạng đơn thuần thôi nhé!"

Hùng Suất nói: "Ồ? Tiểu Bạch chưa nói với cậu là lão Khang từ Mỹ về rồi à? Không nói với cậu là hôm nay cậu ta cũng tham dự họp lớp à?"

Tiểu Bạch biết?!! Sao nó không nói gì với tôi hết vậy? Tôi quay qua Tiểu Bạch, Tiểu Bạch giả bộ vuốt tóc, ra vẻ "Đừng hỏi tớ, tớ không biết gì hết."

"Ấy, nhắc tào tháo, tào tháo liền đến ngay." Hùng Suất nhìn ra ngoài cửa, gọi oang oang: "Lão Khang bên này."

Tôi ngoảnh đầu lại, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen với những đường may vô cùng khéo léo từ ngoài cửa tiến vào, đứng đằng sau lưng tôi.

Khoảnh khắc gặp lại Khang Gia Vĩ, trái tim suốt tám năm chưa từng rung động của tôi lại vô duyên vô cớ đập thình thịch. Cho dù là phong độ hay vẻ ngoài thì người đàn ông trước mặt tôi so với ấn tượng về "Mì ăn liền" luôn khắc ghi trong đầu rõ ràng có gì đó vô cùng khác lạ. Không, tên của cậu ta bây giờ là Khang Cẩn Thừa, tuy tôi không biết chuyện đó, nhưng tôi không hề mất trí nhớ.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn Khang Cẩn Thừa cao lớn, khuôn mặt mơ hồ trong trí nhớ không khớp với khuôn mặt đẹp trai bây giờ lắm, nhưng nụ cười vừa quen thuộc lại xa lạ trên khuôn mặt cậu ta nói cho tôi biết rằng, người đứng trước mặc là Khang Cẩn Thừa, cũng chính là cậu bạn cùng lớp Khang Gia Vĩ năm xưa từng cùng tôi thề hẹn sắc son sẽ sát cánh bên nhau theo đuổi người khác.

Khang Cẩn Thừa bỗng nhiên mỉm cười, sau đó đưa tay vuốt tóc tôi, dùng giọng điệu thân thiết thốt lên: "Tinh Tinh, lâu rồi không gặp."

Lâu rồi không gặp! Tần suất xuất hiện của 4 chữ này hôm nay cao thật đấy. Lâu đến cỡ nào chứ? Lâu cỡ 8 năm thôi ấy mà. Tôi cứ tưởng khoảng thời gian 8 năm là quá đủ để tôi quên đi tên khốn này, thế nhưng kí ức hóa ra lại bền vững hơn tôi tưởng. Phàm là chuyện muốn quên đi nhất thì lại càng khắc sâu trong tâm trí.

"Ôi, Mì Ăn Liền, cậu mới qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ đấy hả? Sao lột xác đến vậy? Suýt nữa là tớ không nhận ra cậu rồi." Lục Tiểu Bạch xếp chỗ ngồi quả thật rất có tâm - Khang Gia Vĩ, Từ Tịnh Tịnh và Cao Trạm ngồi cạnh nhau, sau đó con bé lại hết sức khéo léo xếp tôi ở bàn khác, vụ này nhất định là vì nghĩ cho sức khỏe tinh thần lẫn thể xác của tôi đây mà.

"Trừ việc già hơn một chút nhiều nếp nhăn hơn một chút thì có gì mà lột xác chứ? Nói đến chuyện lột xác, không phải nên cảm ơn cậu sao, hồi lớp 11 chẳng phải đã trải qua một lần rồi à?" Nụ cười ấm áp như gió xuân vẫn ngự trên khuôn mặt cậu ta, tay còn véo nhẹ gò má nóng bừng của tôi.

Hành động quen thuộc này làm tôi theo bản năng định hất tay cậu ta đi.Tôi đứng dậy, tầm mắt vừa khéo quét qua Từ Tịnh Tịnh bên cạnh, mặt cô ta còn đen hơn hồi nãy. Tôi nhếch môi chế giễu: "Các cậu đúng là oan gia mà! Mỗi việc ngồi ở đâu cũng so đo đến vậy. Không được, trước khi đi, tớ phải uống chút gì đó ở bàn của các cậu đã." Để tình hình không quá khó xử, tôi với lấy ly thuỷ tinh đặt trước mặt Cao Trạm, uống một mạch tất cả chất lỏng trong ly.

Luồng chất lỏng cay xè chui vào miệng khiến tôi hoảng hồn, không ngờ thứ đặt trước mặt Cao Trạm là rượu trắng chứ không phải nước lọc. Kỳ quặc hơn là, đáng lẽ tôi phải nhổ ra từ ngụm đầu tiên, nhưng chẳng hiểu lúc đó dây thần kinh nào ngừng hoạt động nên mới thành ra như thế. Khi nhìn Khang Gia Vĩ, tôi lại thở không thông, máu nóng xông lên, tu một hơi cạn sạch ly rượu đầy.

"Tinh Tinh!" Cao Trạm hoảng hốt kêu lên, định giật lấy ly rượu trong tay tôi nhưng lại bị tôi gạt đi.

Uống xong rồi, tôi vỗ vỗ tay Cao Trạm ý bảo, tôi không sao rồi đứng lên nhìn qua phía Từ Tịnh Tịnh và Khang Gia Vĩ. Úi không đúng, bây giờ phải gọi người ta là Khang Cẩn Thừa, nói: "Xin lỗi nhé chiếm chỗ các cậu rồi."

Mặt tôi cứng ngắc rời khỏi chỗ đó, đi về phía Vương Giai Dao. Tôi vừa ngồi xuống bên cạnh Vương Giai Dao, ai ngờ hai mắt bắt đầu hoa lên. Tôi lắc lắc đầu, dấu hiệu chuẩn bị say

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net