Chương 1: Người lạ từng quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tục ngữ nói luôn rất hay, không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười. Vậy nên, một người tạm coi là xinh xắn ở mức độ cô em hàng xóm như tôi, vẫn luôn kiên cường phấn đấu, chăm chỉ tìm tòi, không ngừng nâng cao kĩ thuật makeup, thay đổi kiểu tóc và cách phối đồ, lại sống ảo thêm chút nữa là biến thành hot girl mạng trong tích tắc ấy chứ.

Thế nhưng trong mắt mẫu hậu nhà tôi, người được sinh ra ở thời kỳ kiến thức thẩm mỹ kém phát triển, thì cái đứa "diêm dúa rẻ tiền" nhà bên lúc nào cũng đẹp nhất, còn tôi thì chẳng phải thời thượng, mà là "bôi trét".

Khoảng cách thế hệ luôn khó vượt qua như vậy đấy. Thân là nhánh cỏ đuôi chó trong "ba đoá hoa" được công nhận của khoa Kiến trúc Đại học D, dù thế nào thì tôi cũng phải kiên định vững vàng tiến bước trên con đường thênh thang tươi sáng này."Ăn cơm! Ăn cơm thôi! Đừng có ở đấy bôi trét nữa! Con xem cái mặt đang lành lặn mà bôi trét có khác gì con ma treo cổ không. Đã biết là phải ăn sáng, còn thoa son làm gì. Biết thì bảo là son, không biết còn tưởng đâu mới sáng sớm con đã uống tiết rồi đó.

Xin giới thiệu đây là mẫu hậu Vương Giai Nhân nhà tôi. Hằng ngày trước buổi sáng, bài học bắt buộc của tôi là những lời càm ràm của bà.

"Ây, quý cô Giai Nhân, cô đoán quá chuẩn luôn, đây là màu son "dì cả (¹) " đang hot hiện giờ đó." Luyện mãi thành quen, tôi lắc lắc đầu ngồi xuống bàn ăn, rút khăn giấy chùi lớp son mới đánh.

"Màu dì cả á? Đi chết đi đồ quỷ sứ! Con suốt ngày học đâu ra cái thứ bàng môn tà đạo này?" Hai chữ "dì cả" đã thành công thổi bùng lên cơn thịnh nộ của quý cô Giai Nhân, hai mắt bà toé lửa trừng tôi, mắng: "Đám đầu óc có bệnh tụi bây lại dám trét cả máu "dì cả" lên miệng làm phong trào, thật không khác gì phường tà đạo thiên lý bất dung mà."

(¹) dì cả: ý chỉ những thỏi son có tông màu trầm. Ngoài ra, "dì cả" còn ám chỉ kinh nguyệt.

Thế là quãng thời gian còn lại của buổi sáng biến thành đại hội phê bình đấu tố, từ chuyện hồi học mẫu giáo mặc quần thủng mông cho đến chuyện đã hai mươi tám tuổi đầu vẫn ế chổng vó, rồi gì mà ăn mày đòi xôi gấc, kén cá chọn canh...nhưng tâm trí tôi hoàn toàn hướng về thỏi son Givenchy Le Rouge mới mua. Tối nay sẽ diễn ra buổi họp lớp kỷ niệm tám năm ra trường, dĩ nhiên không thể để bản thân quá tệ được. Thế nhưng nhìn vết son đỏ thẩm trên khăn giấy, tôi không khỏi xót tiền, quả nhiên đoá kỳ hoa như tôi chỉ hợp với tông hồng nhạt Châu Phi mà thôi.

Nhờ có "mưa xuân" lả tả của quý cô Giai Nhân xúc tác, tôi xử lý bữa sáng trong tích tắc.

"Quý cô Giai Nhân à, con ăn xong rồi, chúc mừng cô đã dọn dẹp bát đũa, sớm được cùng hội chị em đi cà láng mặt đường."

"Một ngày không đi tìm chết là con thấy ngứa người phải không?" Quý cô Giai Nhân giơ đũa lên tính cho tôi một trận. Tôi vội vàng nhảy lên tránh, thống thiết hỏi: "Quý cô Giai Nhân à, có phải dạo gần đây tỳ của cô hư rồi không vậy? Nghĩ đến tình mẹ con, phận làm con gái con phải tốt bụng nhắc nhở mẹ một câu, mẹ có thời gian bồi bổ tỳ vị nhé."

"Tỳ hư là sao?", quý cô Giai Nhân rõ là không hiểu dụng ý của tôi.

Bố tôi đã ăn sáng xong nãy giờ, đang ngồi bắt chéo chân đọc báo liền phá ra cười: "Tỳ hư...bà chưa từng nghe câu " Đàn bà tỳ hư, tuổi xuân chống tàn" à? Suốt ngày bà cứ như là Đấu Chiến Thắng Phật (²) ấy, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, tức giận nhiều đương nhiên hại thân, mà hại thân dĩ nhiên mau già rồi."

(²)Đấu chiến thắng phật: pháp danh Tôn Ngộ Không

"Hứa Tinh Tinh, cái con nhãi ranh này! To gan nhỉ? Dám vòng vèo mắng bà đây!"

Trước khi quý cô Giai Nhân kịp rút dép phang tôi, tôi liền ịn đôi môi nóng hổi hôn chụt lên mặt bà một cái rõ kêu, sau đó xách túi ngâm nga lái con xe Mini Cooper hàng second-hand của mình phóng đến công ty.


*Xe nữ9 tựa tựa con này*

Cho dù sáng nào cũng chưa mở mắt ra đã phải hứng công phu sư tử rống của quý cô Giai Nhân, dù ngày nào cũng bị bà dạy dỗ mắng mỏ, nhưng ngày nào cũng vậy, mỗi lần nhìn qua gương chiếu hậu đều có thể thấy bóng dáng ấm áp của bà tiễn tôi đi làm. Nhìn khẩu hình miệng của bà trong gương, cho dù không nghe được tôi cũng biết là: Chú ý an toàn, ăn uống đàng hoàng, nhớ về sớm,...

Có lẽ, hạnh phúc nhất trên thế giới này chẳng có gì khác ngoài chuyện, người một nhà được sống bên nhau.

Tới công ty, ngồi còn chưa ấm chỗ, tôi đã phải nhận một cuộc gọi ép người tới mức thổ huyết: "Cô Hứa, xếp tôi đã xem xong phương án thiết kế và bảng báo giá, cảm thấy báo giá bên cô...đắt hơn bên khác."

Vừa cúp máy, tôi lập tức xả cơn tức với chị gái Maple ngồi bên cạnh: "Chị Maple à, chị biết gì không? Bên Thịnh Thế Home vừa gọi điện tới, yêu cầu chỉnh sữa lại bản thiết kế căn hộ mẫu, còn nói với em là ông chủ bọn họ chê chi phí dự toán quá cao, mỗi mét vuông không vượt quá ba nghìn tệ. Thần linh ơi! Ba nghìn tệ mà còn chê đắt? Ba nghìn tệ không phải giá sàn tiêu chuẩn hiện giờ sao? Tiếc tiền thì bán căn hộ trang bị nội thất làm gì, đi bán nhà thô cho rồi."

Chị Maple cười cười nói: "Em cứ bình tĩnh cái tiếng keo kiệt của ông chủ Thịnh Thế vang danh trước giờ rồi, đến đi vệ sinh còn mượn giấy của nhân viên cơ mà."

Từ Cương ngồi đối diện chênh vào: "Mượn giấy vệ sinh đã là gì! Là do em mới tiếp nhận công việc này nên mới vậy thôi, chứ Tiểu Triệu trước em bị điều đến thành phố S ấy, hồi trước phụ trách mảng bán nhà bên công ty họ, kể lại còn kinh khủng hơn. Nghe đâu lão chủ bên đó bao nuôi vợ bé lâu lắm rồi nhưng ngày nào bà ta cũng chỉ được ăn rau, về sau không ăn nổi nữa nên chủ động bỏ của chạy lấy người luôn."

"Phụt!" Ngụm nước trong họng tôi phun thẳng lên màn hình máy tính, "ha ha ha..."

Cả văn phòng đều phá lên cười.

"Tinh Tinh" Lý Ngân Hà, một trong những ông sếp kiêm sư huynh của tôi bỗng đi từ trong phòng ra.

Tôi đang cười không khép nổi miệng, vội vàng lấy tay đẩy cằm lên, đáp: "Đây ạ! sư huynh!"

Sư huynh Lý Ngân Hà vốn là sinh viên xuất sắc khoa Kiến trúc Đại học D, tốt nghiệp xong không đi theo con đường thiết kế cầu đường, mà lại hợp tác với một vị sư huynh khác là Tiêu Càn mở công ty thiết kế nội thất hiện tại. Sư huynh thấy năng lực của tôi không tệ, bèn hốt tôi về luôn.

"À, có một đơn hàng, cần em chạy đi lo một chuyến." Lý sư huynh đưa tôi một tờ giấy, trên đó có ghi một dãy số di động và địa chỉ.

Tôi liếc nhìn địa chỉ, không khỏi nhíu mày: "Ogilvy? Hướng ven sông? Đây chẳng phải là đơn hàng bữa trước của Tiêu sư huynh sao?"

"Tiêu Càn có vụ khác rồi, từ giờ em sẽ lo nhà mẫu bên Ogilvy. Cố gắng thể hiện, nỗ lực thầu hết cả khu nhà đó nhé." Lý sư huynh nghiêm mặt, dòng chữ "Fighting" to đùng như hiện rõ trên mặt.

"Vậy Tiêu sư huynh.. "

"Anh đã nói với Tiêu Càn rồi, chỉ cần em có thể tiếp tục triển khai vụ án này, tất cả thành tích đều thuộc về em." Lý sư huynh vỗ vỗ bờ vai gầy nhom của tôi.

Sư huynh ơi là sư huynh, anh đúng là đi guốc trong bụng em, nhìn một phát là biết ngay suy nghĩ của kẻ hèn mọn này. Tôi dơ tay lên làm dấu Ok, cười hớn hở: "Sư huynh anh cứ tin em đi, em nhất định sẽ thu phục được Ogilvy!"

Thực ra dự án trong tay tôi đã nhiều lắm rồi, còn cả ma đầu hành người Thịnh Thế Home nữa, nhưng tôi vẫn quyết định nhận luôn đơn hàng này. Ogilvy, tập đoàn hoành tráng đấy, vì tiền thưởng cuối năm tôi quyết định liều mạng!

Lý sư huynh liếc tôi một cái hết sức sâu xa, đôi mày chữ bát nhướng lên hiếm thấy, hài lòng quay về phòng làm việc.

Tôi búng búng tờ giấy, mặt mày hớn hở. Nhanh trí xử lý bớt những chuyện vụn vặt, tôi chộp lấy túi xách, chạy đến Ogilvy.

Đến Ogilvy, tôi chờ ở khu vực tiếp khách gần nữa tiếng đồng hồ, uống bốn năm ly nước rồi nhưng vẫn chưa thấy mặt mũi người liên hệ đâu. Hồi trước, lúc sư huynh Tiêu Càn còn thầu vụ này, anh ấy vẫn thường hay càm ràm là người bên Ogilvy khó hợp tác, đừng nói là gặp mặt cấp trên, gặp được cấp dưới lo việc liên hệ thôi đã là may mắn lắm rồi.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy bụng dưới khó chịu, tôi liền dùng sức hóp bụng, kẹp hai chân lại, rón rén đi lại bàn tiếp tân, hỏi: "Xin hỏi quản lý Mã bên bộ phận công trình chừng nào mới có thể xuống được vậy?"

Mỹ nữ ngồi ở quầy tiếp tân đúng lúc đó cũng vừa nghe điện thoại xong, ngẩng lên nhìn tôi cười nói: "Xin hỏi, chị có phải là Hứa Tinh Tinh không ạ?"

"Đúng vậy"

"Quản lý Mã ở bộ phận Công trình nói chị Tưởng sẽ ra tiếp chị ạ. Tuy nhiên, chị Tưởng nói rằng chị ấy đang bận, sợ là không có thời gian đến đón chị, phiền chị đi thẳng lên gặp luôn ạ."

"Không sao, cảm ơn cô"

Em gái tiếp tân xinh đẹp lấy thẻ ra vào quẹt lên bảng điều khiển thang máy, tôi liếc nhìn số tầng, thế nào mà lại cao nhất nhỉ. Theo kinh nghiệm từ xưa đến nay, bộ phận công trình thường không bao giờ nằm ở tầng trên cùng. Còn đang thấy khó hiểu thì bụng tôi đột nhiên sôi lên ùng ục, quặn đau từng cơn, tôi không khỏi nghiến răng nghĩ: Bà đây táo bón đã ba ngày trời, có lúc "cần ra" thì "không ra", lúc "không nên ra" thì đừng có" ra bậy ra bạ" chứ!

Tôi hít thở sâu, cắn chặt răng, siết nắm đấm, dáng vẻ hùng dũng như anh hùng chuẩn bị hy sinh.

Tới tầng trên cùng, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, khu làm việc rộng thênh thang sáng choang trong vô cùng hiện đại hiện ra trước mắt, nhưng tôi lại càng thấy nghi ngờ, nơi này chẳng giống khu vực làm việc của bộ phận công trình chút nào, trái lại giống chỗ của giám đốc hơn.

Không hiểu sao, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của phim "Năm mươi sắc thái", bụng cũng không còn đau nữa. Bởi tính chất công việc nên tôi rất hay tiếp xúc với các cấp giám đốc, phó giám đốc, cho nên đám bạn tốt Lục Tiểu Bạch với Vương Giai Dao thường hay tưởng tượng tôi như nữ chính trong "Năm mươi sắc thái", gặp phải mấy loại tình tiết kiểu "giám đốc đẹp trai bá đạo yêu thương tôi" hay " giám đốc bá đạo chinh phục tôi", v..v. Lúc mới vào nghề, tôi còn thật sự hoang tưởng như hai đứa nó, ngờ đâu lại được vài phen "rửa mắt" kích thích đầy mãnh liệt, liền lập tức bật trở về hiện thực tàn khốc.

Giám đốc đẹp trai bá đạo? Ha ha ha, toàn khủng long bạo chúa "hãm tài" thì có ấy. Thế nên hình ảnh giám đốc Ogilvy "bụng phệ" tự động hình thành trong đầu tôi.

Một cô gái mặt đồng phục trang điểm kỹ càng đang bước đến chỗ tôi, tuổi tác chắc cũng xấp xỉ tôi, tóc tai chải chuốt gọn gàng, ngoan ngoãn vào nếp sau vành tai, bụng dưới lại bắt đầu quặn lên.

"Cô Hứa Tinh Tinh?" Đuôi mày ưu tú nhướng lên, chiếc cằm nhọn khẽ hếch.

Nghĩ đến ánh mắt sáng ngời lấp lánh của sếp khi giao nhiệm vụ vinh quang gian khổ này cho tôi, rồi nghĩ đến tiền thưởng cuối năm, thừa người cũng không thể thua khí chất, tôi cũng hơi hếch cằm lên, cơ mà cơn đau bụng làm giọng tôi run rẩy: "Vâng...phải. Xin...xin hỏi cô Tưởng có ở đây không?"

Cô gái đó nhìn tôi, đầu mày hơi cau lại ánh mắt hoài nghi, "Là tôi đây."

Hóa ra chính là cô Tưởng! Bộ dạng oai hùng của tôi phút chốc tan tành, may mà đúng lúc này tôi lại không bị nói lắp nữa. Tôi vội vàng lấy danh thiếp trong túi ra, cún cút đưa cho đối phương, hết sức cung kính nói: "Cô Tưởng đây là danh thiếp của tôi. Về phần thiết kế nhà mẫu của công ty cô, cũng như thiết kế lắp đặt nội thất sau này của toàn bộ khu nhà, từ giờ trở đi sẽ do tôi phụ trách."

Tưởng Tinh Anh cầm danh thiếp xem qua, ánh mắt sắc bén tỉ mỉ soi tôi từ trên xuống dưới một lượt, làm tôi thật sự hoài nghi có phải đồng tử của cô gái này có chức năng scan hay không.

"Công ty chúng tôi vẫn chưa quyết định hợp tác với công ty của cô, nói phụ trách thì hơi sớm quá rồi." Một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, làm cơn đau bụng của tôi càng thêm dữ dội.

Tôi cố gắng điều khiển cơ mặt, nặn ra một nụ cười, đáp lại: "Tôi biết chứ. Cho nên mục đích đến đây ngày hôm nay của tôi chính là để cố gắng thúc đẩy, thực hiện nguyện vọng đôi bên hợp tác. Trước đây, anh Tiêu Càn bên công ty tôi đã từng đưa hồ sơ liên quan qua một lần, để tránh chuyện thiếu sót hồ sơ, hôm nay tôi lại đặc biệt chuẩn bị thêm một bộ nữa." Tôi rút trong túi ra một xấp hồ sơ dày cộp, thực ra không phải vì phòng ngừa sót hồ sơ mà là để tránh đối phương nói chưa nhận được bao giờ.

Tưởng Tinh Anh không nhận hồ sơ trong tay tôi, chỉ lạnh lùng đáp:"Chúng tôi đã nhận được hồ sơ rồi, không cần bản dự phòng."

"Ồ, vậy thì tốt quá ạ." Tôi nhét lại tập hồ sơ vào túi.

"Giám đốc của chúng tôi chỉ có 5 phút thôi."

"Giám... giám đốc?" Tôi hơi mong lung, từ khi nào mà một nhân viên quèn như tôi lại cần đến giám đốc đích thân tiếp kiến? Chẳng phải chỉ cần ông sếp bên bộ phận công trình là được rồi sao?

"Sao thế?" Tưởng Tinh Anh nhướng mày.

"Ơ, không có gì, không có gì. Năm phút là đủ rồi ạ." Tôi mỉm cười đáp. Giám đốc thì giám đốc, biết đâu ông giám đốc này khác người, chuyện gì cũng thích tự mình nhúng tay. Nhưng mà 5 phút quả thực quá ít ỏi, có lẽ chỉ đủ giới thiệu công ty chúng tôi thôi.

Trong đầu tôi còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để giới thiệu rõ được những điểm nổi trội của công ty mình trong vòng 5 phút thì một âm thanh kém sang từ trong người tôi dũng cảm phụt ra.Tưởng Tinh Anh đang sang chảnh cất bước, xoay người định mở cửa phòng giám đốc cho tôi bất thần khựng lại

"Phì phì phì..." Một loạt âm thanh khí thế thi nhau bắn ra từ người tôi.

Khuôn mặt Tưởng Tinh Anh méo mó dữ tợn, đầu mày cũng nhíu lại thành một. Tôi nghĩ, giờ phút này, nếu như có thể, hẳn cô nàng đã hi vọng lỗ mũi của mình cũng khép lại thành một luôn cho xong.

Tôi thật sự rất muốn đào một cái lỗ để chui xuống, nhưng không kịp nữa rồi, nhu cầu đi toilet vô cùng bức thiết. Tôi chỉ có thể thu hết dũng khí hỏi:"Ngại quá, xin hỏi, toilet ở đâu vậy?" Đầu mày Tưởng Tinh Anh nhướng lên, chỉ ra phía sau tôi.

"Cảm ơn cô!" Tôi xoay người phóng đến toilet. Con người có 3 cái vội, bởi vì quá vội, tôi hoàn toàn không nghe được câu nói trọng điểm của Tưởng Tinh Anh sau cú xoay người vô cùng hoa lệ của mình: "Nhưng toilet nữ đang sửa, phải xuống lầu..."
Lúc nhìn thấy 3 chữ "Đang sửa chữa", ước muốn được chửi bới dâng lên cuồng cuộn trong lòng hệt như đống mồ hôi đang túa ra ào ào từ người tôi. Bất chấp xấu hổ, tôi lao vù vào toilet nam đối diện, mắt thấy hai người đàn ông đang hốt hoảng kéo khóa quần chạy ra, tôi không khách khí nữa mà khóa ngây cửa lại. Nhưng thật không ngờ hình ảnh đáng xấu hổ này khiến từ đó về sau, mỗi lần tôi ra vào Ogilvy đều bị gắn với cái biệt danh "Nữ biến thái".

Ra khỏi toilet, tôi cảm thấy như hồn phách của mình cuối cùng cũng trở lại.

Ở cuối hành lang, một nhóm người vội vàng đi về phía thang máy, đi đầu là một người đàn ông thân hình cao lớn, góc nghiêng sắc nét, sống mũi cao thẳng, bước đi vững chãi, tao nhã hệt như người mẫu trên sàn catwalk, toàn thân tỏa ra phong thái uy nghiêm khó bề diễn tả.
Thân là thành phần cốt cán trong hội mê trai đẹp, chỉ cần dựa vào nữa khuôn mặt, tôi cũng có thể đoán người này thuộc diện đẹp trai khiến các chị em phải thèm thuồng. Tôi tò mò không biết người như thế nào lại sở hữu phong thái như vậy, có thể khiến cả đám người cun cút theo sau, tiếc rằng chưa kịp nhìn rõ mặt mũi thì đối phương đã bước vào thang máy được cấp dưới bấm mở sẵn.

Đoàn người vào trong thang máy hết cả rồi, tôi mới sực nhớ ra, lập tức vọt tới chỗ Tưởng Tinh Anh, cố gắng nặn ra một nụ cười. Nào ngờ, mặt Tưởng Tinh Anh lạnh như tiền, giọng nói buốt giá như nước đá: "Xin lỗi, hết 5 phút rồi, giám đốc bên chúng tôi có việc phải ra ngoài."

Tiêu rồi! Sét đánh giữa trời quang!

Giác quan thứ 6 của phái nữ bao giờ cũng mạnh mẽ. Lúc nhìn đám người kia, tôi đã có linh cảm chẳng lành, quả nhiên đúng như dự đoán, tôi đã dùng hết 5 phút đồng hồ quyết định vận mệnh để giải quyết..."Cô Tưởng à," Tôi hít sâu, "Cô Tưởng, ngại quá, cho tôi hỏi một chút, người vừa mới đi ra ngoài kia có phải là giám đốc bên cô không?"

"Phải"

"Nhưng không phải giám đốc bên cô họ Lưu sao?"

"Lưu tổng là Tổng Giám Đốc của chúng tôi, còn Khang tổng là giám đốc, vừa mới nhậm chức tháng trước."

"Khang...Khang tổng?" Nghe cái họ vừa lạ vừa quen kia, họng tôi nghẹn lại, nhưng không kìm lại được mà tiếp tục hỏi: "Khang gì vậy? Có phải là chữ Khang trong mì gói Khang sư phụ không ạ?"

Hai chân mày Tưởng Tinh Anh nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn tôi đúng kiểu thật-không-thể-tin-được: "Khang trong kiện khang(³)."

(³)Kiện khang trong tiếng Trung có nghĩa là khỏe mạnh

Quả nhiên Khang trong Khang sư phụ...

Cái họ này khiến tôi rơi vào trầm tư, nhớ lại bóng dáng người vừa đi khỏi đây, chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến kì lạ. Tôi ngước mắt lên nhìn logo Ogilvy trên tường, tự giễu thầm trong bụng, họ Khang này tuy hơi ít, nhưng cũng có cả mớ, hơn nữa nếu quả thực cái tên chết tiệt đó biết người đến là tôi, không thể nào đến 5 phút cũng không cho...

Thế nhưng vừa tự an ủi mình xong thì cái đứa tiểu nhân từ tận dưới đáy lòng lại gây gắt nhảy ra: "Không cho mày 5 phút đã là gì? Chẳng phải 8 năm trước người ta cũng vậy, chẳng thèm nói tiếng nào đã bỏ đi ư? Đến 1 giây cũng không thèm cho mày nữa là."

"Cô Hứa?" Giọng nói lạnh băng của Tưởng Tinh Anh cuối cùng cũng kéo tôi trở về thực tại.

"Cô Tưởng, tôi không muốn giải thích nhiều về 5 phút mà mình vừa mới lãng phí, tôi chỉ mong cô cho tôi thêm một cơ hội, cho phép tôi đến công trường khảo sát thôi."

Vẻ mặt Tưởng Tinh Anh nhìn tôi ngập ngừng muốn nói lại thôi, tôi cố gắng nài nỉ: "Tôi biết thế là trái quy tắc, nhưng tôi thật sự mong Ogilvy sẽ giao việc thiết kế nhà cho công ty chúng tôi phụ trách. Tôi cam đoan sau khi đo đạc xong xuôi, tôi sẽ khẩn trương nộp bản vẽ mẫu. Cứ xem như Khang tổng không có thời gian nghe tôi giới thiệu đi, cho dù anh ấy chỉ có thời gian tạt qua, hoặc thời gian đi thang máy thôi cũng được, chỉ cần anh ấy chịu ngó qua bản vẽ của tôi là được rồi. Sau đó, bất kể Khang tổng phía cô có quyết định thế nào, tôi cũng chấp nhận. Xin cô đó, cho tôi một cơ hội thôi."

Tưởng Tinh Anh khẽ thở dài, sau đó nói với tôi: "Cô chờ tôi 2 phút."

"Dạ?"

"Tôi cùng cô đi đến công trường."

Tôi thoáng sững người, không ngờ Tưởng Tinh Anh lại đồng ý nhanh gọn vậy. Hoàn hồn rồi, tôi nhanh nhảu nói: "Chuyện ấy.. tôi đi 1 mình là được rồi." Bà chị này ăn mặc váy xống đắc tiền, đi giày cao như vậy, thật không thể tưởng tượng ra được hình ảnh cô ấy xuống công trường. Còn tôi hôm nay đến đây đã có chuẩn bị sẵn, đi giày thể thao đế bằng và mặc đồ vô cùng thoải mái.

"Không cần khách sáo đâu." Lúc Tưởng Tinh Anh quay đi, còn bỏ lại một câu: "Đấy là lời Khang tổng dặn."

Lời giám đốc dặn ư? Hình như tôi nghe nhầm thì phải.

Thế nhưng, cô nàng lại bồi thêm một câu: "Bản vẽ không cần phải làm gấp vậy đâu, tuần sau gửi cũng được."

Câu nói của Tưởng Tinh Anh khiến tôi há hốc miệng, thật không thể ngờ được mà.

Hai phút sau, tôi thấy Tưởng Tinh Anh đã thay sang đồ bảo hộ, ngoại trừ lớp trang điểm hoàn hảo và kiểu tóc được chải chuốt kĩ lưỡng ra, không ngờ cô gái này lại khá ra dáng công nhân ngoài công trường. Tưởng Tinh Anh đưa cho tôi 1 cái mũ bảo hộ, tôi ngại ngùng nhận lấy, cùng cô ấy đi ra công trường.

À, phải rồi, Tưởng Tinh Anh có 1 cái tên rất dễ nghe là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net