Chương 11: Đối diện với tình yêu, chúng tôi đều lựa chọn tự do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỳ Ăn Liền luôn cảm thấy áy náy về việc tôi thường xuyên giám sát cậu ta rèn luyện nên thời gian học hành bị giảm bớt, bởi vậy tên này quyết định sẽ phụ đạo cho tôi. Ngoại trừ việc gọi video mỗi ngày ra, cuối tuần nào sau khi cậu ta rèn luyện xong xuôi, hai đứa bọn tôi đều sẽ đến thư viện gần nơi tập luyện hoặc một quán cà phê yên tĩnh nào đó để học bài, cậu ta sẽ phụ đạo cho tôi một kèm một.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, bọn tôi chọn một quán cà phê nằm ở ngay tầng một của trung tâm thương mại đối diện công viên, ngồi ở vị trí quen thuộc dành cho hai người trong góc,
vừa yên tĩnh lại không gây sự chú ý.

Mỳ Ăn Liền gọi hai ly nước trái cây, dưới sự giám sát của tôi, cậu ta không còn dám tùy tiện ăn mấy loại đồ ăn tạp nham như khoai tây chiên với gà rán nữa. Nếu thật sự đói, tôi chỉ cho
phép cậu ta ăn tối đa một chiếc bánh bao chay mà thôi. Lúc mới
đầu, hành vi gặm bánh bao trong quán cà phê của cậu ta khiến đám nhân viên phục vụ trong quán không thể hiểu nổi nên phải nhận không ít ánh nhìn đầy vẻ khinh bỉ, nhưng lâu dần thì phục vụ cũng quen, thậm chí còn ân cần hỏi rằng: “Cậu bạn, có cần chúng tôi rót cho cậu một cốc nước nóng không?”

Nếu được hỏi Mỳ Ăn Liền là người như thế nào, nhất định tôi sẽ trả lời ngay không do dự: Cậu ta là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, hiền lành, khiêm tốn và còn vô cùng điềm tĩnh nữa. Cho dù gặp phải một đứa học sinh ngốc đến mức hết thuốc chữa là tôi đây, cậu ta cũng không từ bỏ mà vẫn dốc hết tâm huyết ra giảng bài cho tôi.Có đôi lúc tôi không thể không tự kiểm điểm lại thái độ hung dữ của mình khi nhìn thấy cậu ta lười biếng, tham ăn hay lơ là chuyện giảm cân. Lúc tự kiểm điểm xong, cái đứa sai đi sai lại cùng một lỗi là tôi đây, rõ ràng đã thấy lớp thịt trên mặt cậu ta rung lên bần bật vì giận, tay thì lăm lăm cây com-pa chuẩn bị đâm cho tôi một nhát, thế mà tôi lại cảm thấy cậu ta hết sức vô hại, trên khuôn mặt tròn xoe ấy, một luồng ánh sáng thánh thiện không gì sánh bằng tỏa ra từ chính giữa trán... Tôi nghĩ có lẽ mắt mình bị mờ mất rồi.

Mỳ Ăn Liền đang chấm chỗ bài tập toán tôi vừa mới làm xong. Nhìn thấy cây bút đỏ trong tay cậu ta không ngừng khoanh
những chỗ làm đúng trên giấy, nhịp tim tôi cứ thế tăng tốc, trong lòng dậy sóng.

“Còn phải tăng cường học thêm đạo hàm, khi giải bài nhất định phải cẩn thận, viết nhanh lên, nếu không sẽ phí mất rất nhiều thời gian.” Cậu ta lạnh lùng gạch chéo một đường đỏ tươi
ngang qua hai câu cuối.

Tôi hệt như quả bóng xì hơi, giải lại bài theo hướng dẫn của cậu ta.

“Cơ mà dạo này cậu tiến bộ nhiều lắm, đã biết sử dụng
linh hoạt các công thức, định lý. Hôm nay cũng chỉ sai hai câu
cuối thôi, khá lắm.”

Được cậu ta khen, tôi lập tức sống lại hệt như cắn được tiên đan.

“Trước đây tôi luôn cảm thấy, mỗi lần thầy dạy Toán ra đề, có mấy câu hệt như đang cố ý muốn hành hạ học sinh vậy,
nhưng sau khi nghe cậu phân tích xong rồi, tôi mới nhận ra
bài ấy thực sự rất dễ, tôi thấy mình cứ như thể đột nhiên được đả thông kinh mạch vậy. Tặng cho cậu một chiếc like siêu to nè!”

Không gì bằng việc biết nịnh nọt đúng lúc!

“Bỗng dưng được cậu khen như vậy, tôi thấy không quen lắm.” Mỳ Ăn Liền xấu hổ gãi đầu.

“Bình thường tôi hung dữ như vậy sao? Rõ ràng là tôi rất dịu dàng và lương thiện mà.” Tôi mặt dày nói tiếp: “Muốn ăn gì không? Chị đây mời, nhưng không được vượt quá năm
mươi tệ đâu đấy, chị đây nghèo lắm!” Tôi đặc biệt nhấn mạnh
bốn chữ cuối.

“Không thành vấn đề! Quá năm mươi tệ thì tôi tự trả!” Vừa nghe đến ăn, đôi mắt cậu ta lập tức sáng bừng lên như hai
ngọn đuốc.

“Ok! Duyệt! Giờ cậu nghiên cứu thực đơn xem nên ăn gì đi, tôi phải vào toilet cái đã.” Tôi đứng dậy đi về phía toilet.

Đi chưa được mấy bước, suýt nữa tôi đã đụng phải một cô
nàng đang tìm chỗ ngồi, tôi lập tức lên tiếng: “Xin lỗi! Xin lỗi!

“Hứa Tinh Tinh? Trùng hợp vậy!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, tôi ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc không nói nên lời, lại là Từ Tịnh Tịnh! Bên cạnh cô ta còn có Ngụy Tuyết! Tim tôi nhất
thời đập thình thịch, trong đầu âm thầm tuôn ra một tràng chửi
bới dài bất tận.

Tôi ngẩn người ra mất vài giây, thầm cầu khấn hai người
này đừng nhìn thấy Mỳ Ăn Liền đằng sau tôi, ai ngờ ngay giây tiếp theo Ngụy Tuyết tinh mắt đã kêu lên.

“Khang Gia Vĩ!”

Từ Tịnh Tịnh nhìn theo Ngụy Tuyết, hướng ánh mắt về phía

góc phòng cách đó không xa, khuôn mặt bỗng dưng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, khó tin lẩm nhẩm trong miệng: “Khang Gia Vĩ?!”

Mỳ Ăn Liền đang hớn hở dò thực đơn để chọn món ngon,
kết quả là vừa nghe có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên nhìn
thấy Từ Tịnh Tịnh bỗng dưng xuất hiện trước mặt, cậu ta liền
căng thẳng đến mức ném luôn thực đơn xuống đất.

Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi lập tức đưa tay đỡ trán. Sao
cái tên nhóc này chẳng có chút tiền đồ nào hết vậy? Biểu hiện của cậu ta lúc này y chang như bị bắt gian vậy.

“Từ Tịnh... Tịnh, chào... chào cậu...” Lúc quay qua Ngụy
Tuyết, Mỳ Ăn Liền lại biểu hiện như bình thường: “Ngụy Tuyết,
chào cậu.”

Từ Tịnh Tịnh mau chóng thay đổi sắc mặt, khẽ cười đi qua
hỏi: “Hôm nay là cuối tuần, sao hai cậu lại ở đây vậy?”

“Ừm... bọn tớ... hẹn..” Trong lúc Mỳ Ăn Liền còn đang lắp ba lắp bắp, tôi lập tức nói chen vào: “Bọn tớ chỉ tình cờ gặp nhau thôi.”

Mỳ Ăn Liền nghe thấy tôi nói vậy, câu “hẹn nhau” đã thốt ra được một nửa lập tức rút lại, vội vàng lấp liếm: “Phải! Bọn tớ chỉ vừa mới tình cờ chạm mặt nhau ở đây thôi.”

Ngụy Tuyết đưa mắt nhìn vợt cầu lông treo trên ghế, mở miệng giễu cợt: “Tình cờ gặp ư? Hai người còn tình cờ đều mang theo vợt cầu lông nữa cơ à? Đúng là tình cờ ghê luôn ấy nhỉ?”

“Phải rồi, tình cờ vậy đó, thì cũng tình cờ như đụng phải các cậu ở đây thôi, có gì lạ lắm sao?” Tôi bày ra bản mặt vô tội nhìn Từ Tịnh Tịnh và Ngụy Tuyết. Vốn dĩ hôm nay xách vợt cầu lông theo là vì tôi cũng muốn vận động tay chân một chút,
nhưng lúc đến công viên rồi, được đắm mình trong nắng ấm
chan hòa, tôi lại cảm thấy toàn thân uể oải lười nhác, chỉ muốn
trêu đùa mấy con cún nhỏ hoặc nghe các bác gái tám chuyện
chẳng muốn vận động chút nào hết. Mặc kệ bọn họ thích nghĩ
gì cũng được, chị đây cứ kiên quyết là tình cờ gặp đấy thì làm gì được nhau.

Ngụy Tuyết bị tôi chặn họng, tức không nói được tiếng nào. Thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô ta, tôi cảm thấy hả hê vô cùng.

Từ Tịnh Tịnh vội vàng giảng hòa: “Ây, thôi, tình cờ gặp nhau cũng là chuyện thường hay xảy ra mà. Hai cậu đang chuẩn bị làm gì thế?”

Mỳ Ăn Liền đáp: “Ăn.”

Tôi đáp: “Đi toilet.”

Ngụy Tuyết đang lạnh mặt lập tức cười phá lên, có vẻ đã tìm ra được câu phản đòn nên lập tức lên tiếng: “Một tiến một lùi, hai người phối hợp ăn ý nhỉ, bảo sao mà đến đi đánh cầu cũng 'tình cờ' cùng lúc thế này được.”

Mỳ Ăn Liền bối rối không nói được gì.

“Ờ, thế cậu tình cờ đụng hai đứa này là muốn tiến hay lùi đây?” Tôi chưa bao giờ là quân tử, cũng chẳng phải ngụy quân
tử, nhưng khi đối phó với loại tiểu nhân thích khua môi múa
mép lung tung này thì cần phải mặt dày một chút.

“Cậu?!” Lần này Ngụy Tuyết tức đến méo xệch cả mặt.

Tôi khẽ nhún vai ra vẻ vô tội: “Trông cậu có vẻ không có tâm trạng đi ra với tôi thì phải, vậy tôi đi đây, cho qua cái nào!”

Tôi hiên ngang đi xuyên qua giữa Ngụy Tuyết và Từ Tịnh
Tịnh, vừa huýt sáo vừa bước vào toilet, tai còn nghe được loáng thoáng tiếng giậm chân hậm hực của Ngụy Tuyết. Trước khi vào toilet, tôi ngoái đầu lại nhìn lướt qua Mỳ Ăn Liền, cậu ta đang cố nhịn cười, đứng phía sau Từ Tịnh Tịnh và Ngụy Tuyết giơ ngón cái với tôi, tôi giơ tay lên tạo thành hình chữ V chiến thắng đáp lại cậu ta. Ngụy Tuyết tức xanh mặt, có lẽ cô ta nghĩ rằng tôi đang cố tình trêu ngươi mình, may mà Từ Tịnh Tịnh đã kéo cô ta qua một bên ngồi.

Lúc bước ra khỏi toilet, bức tranh toàn cảnh thoáng chốc
đã thay đổi. Tôi cứ tưởng hai đứa Từ Tịnh Tịnh và Ngụy Tuyết

kia sẽ rời khỏi đây hoặc chọn bàn nào cách xa bàn bọn tôi một chút, kết quả là hai đứa nó lại giở trò nẫng tay trên chỗ của tôi, chễm chệ ngồi ngay vị trí lúc nãy tôi đang ngồi. Trên bàn đã bày đầy đồ ăn thức uống, hai người đó vừa ăn uống vừa vui vẻ nói chuyện với Mỳ Ăn Liền. Ba người này hình như đang bàn luận chuyện gì đó, trông bọn họ có vẻ rất hài lòng vì đã đạt được quyết định nhất trí.

Ngụy Tuyết vừa nhìn thấy tôi thì khuôn mặt đang hớn hở lập tức lạnh hẳn xuống. Kỳ thực trước khi vụ ở đại hội thể thao
xảy ra, tôi hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với bà chị đại
tiểu thư này hồi nào nữa, nếu như chuyện vừa nãy được tính là giao chiến trực diện thì đây cũng chỉ mới là lần đầu tiên thôi. Từ Tịnh Tịnh đang quay lưng về phía tôi nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ta.

Mỳ Ăn Liền trông thấy tôi, mặt mũi tươi roi rói ra sức vẫy tay. Cậu ta chưa cần nói gì thì trong tôi đã nhen nhóm một thứ
dự cảm không lành, thông thường chỉ cần cậu ta chưng ra cái vẻ mặt mê gái này là y như rằng lại có chuyện không hay xảy ra.

“Từ Tịnh Tịnh với Ngụy Tuyết vừa mới bảo muốn cùng đến sân vận động đánh cầu lông đó.” Giọng Mỳ Ăn Liền vui mừng khôn xiết.

Biết ngay mà...

“Được, vậy mọi người đi nha.” Tôi thu dọn cặp vở với vợt chuẩn bị ra về.

“Hứa Tinh Tinh, cậu không đi à?” Mỳ Ăn Liền sửng sốt hỏi.

Từ Tịnh Tịnh cũng tỏ ra kinh ngạc: “Hứa Tinh Tinh, cậu không đi cùng à?”

“Tớ hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.” Tôi cố nặn ra một nụ cười rồi khoác túi lên.

Mỳ Ăn Liền vội vàng nói: “Lúc nãy Từ Tịnh Tịnh gọi điện cho Cao Trạm, Cao Trạm cũng muốn đến sân cầu lông chơi đấy, bây giờ chắc là đang đi trên đường rồi.”

Tôi đã đang chuẩn bị rời khỏi đó rồi nhưng mấy lời của Mỳ Ăn Liền khiến tôi khựng lại thấy rõ. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta rồi nhìn qua Từ Tịnh Tịnh, tôi thật sự không ngờ Từ Tịnh Tịnh lại
còn hẹn cả Cao Trạm tới nữa, cô ta đang định diễn phim truyền
hình cẩu huyết lúc 8 giờ đấy à? Trong mấy bộ phim thần tượng
với mớ tình tiết quen thuộc đến phát ngán ấy, gần như lúc nào
cũng sẽ xảy ra một trận đấu giữa nam chính nữ phụ với nam phụ nữ chính, đôi bên dùng kỹ thuật tranh đấu với nhau, rồi thể nào cũng có một người bị thương, không phải nữ chính thì là nữ phụ, còn cầu lông và tennis - hai môn thể thao dễ gây thương tích này luôn là sự lựa chọn hàng đầu cho mấy trận quyết đấu kiểu này.

Tôi biết là Mỳ Ăn Liền có ý tốt, cậu ta cũng chỉ đang bắt chước người ta làm bà mối thôi, nhưng hôm nay tôi không hề có tí tâm trạng nào để hám trai hết, tôi tuyệt đối không muốn sắm một vai trong vở kịch cẩu huyết này.

Tôi thả lỏng cơ mặt, khẽ cười đáp lại: “Vậy thì khéo quá còn gì, bốn người các cậu có thể chia làm hai cặp đánh với nhau.
Có cần vợt không? Nếu cần thì tớ để lại cho các cậu. Cậu cầm
lấy đi, nhớ trả lại tớ đó.” Tôi đưa vợt cầu lông cho Từ Tịnh Tịnh.

Từ Tịnh Tịnh đứng dậy, không cầm vợt mà nói: “Tinh Tinh, có phải cậu vẫn còn giận Ngụy Tuyết đúng không? Ngụy Tuyết vốn nói chuyện thẳng thắn như vậy nhưng cậu ấy không hề có ý xấu đâu.” Cô ta khẽ huých tay Ngụy Tuyết, ý bảo cậu ta mau lên tiếng.

Ngụy Tuyết khẽ ậm ừ, lạnh nhạt thể hiện rằng chuyện vừa rồi không phải mình cố ý.

Tôi mỉm cười ra vẻ hòa nhã nói: “Trông tớ giống kiểu người nhỏ nhen vậy sao? Chúng ta đều là bạn cùng lớp cả. Tớ thực sự thấy hơi mệt, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi mà.”

“Không giận là được rồi. Đi đánh cầu lông đi cho lên tinh
thần, với lại Ngụy Tuyết không biết đánh cầu, cậu ấy có đi thì
cũng không đủ người.” Từ Tịnh Tịnh lại huých nhẹ Ngụy Tuyết.
Ngụy Tuyết mới đầu còn ngẩn ra, song rất nhanh liền phản ứng lại, giọng nói có chút khó chịu: “Tôi không biết đánh cầu lông.”

“Cậu đừng về mà, ở lại chơi đi.” Mỳ Ăn Liền cũng thuyết phục tôi.

Tôi lườm Mỳ Ăn Liền một cái, ý bảo cậu ta ngậm miệng ngồi yên đừng nói nhảm, tất cả là tại cái thứ thiêu thân lao đầu vào lửa như cậu, còn có mặt mũi chen vào nữa à?

Từ Tịnh Tịnh đang định nói gì đó thì di động bỗng reo lên, cô nàng nhìn màn hình điện thoại rồi kêu lên: “Cao Trạm gọi.”

Cô ta vội bắt máy: “Cao Trạm à, Hứa Tinh Tinh nói cậu ấy mệt, không muốn đi, muốn về nhà nghỉ; Ngụy Tuyết thì lại không biết đánh cầu lông... Có mỗi ba người thì chơi kiểu gì đây, hay là cậu nói vài tiếng với Hứa Tinh Tinh đi?” Dứt lời, Từ Tịnh Tịnh liền đưa điện thoại cho tôi: “Này, Cao Trạm muốn nói
chuyện với cậu.”

“Hả?” Tôi vốn dĩ không hề có ý định suy nghĩ lại, Từ Tịnh Tịnh đã nhét di động của mình vào tay tôi, tôi có cảm giác như đang cầm một củ khoai nóng, trong di động cứ vang lên tiếng alo không ngừng của Cao Trạm.

Tôi bất đắc dĩ đành phải đưa điện thoại đến bên tai, “Alo?”

Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói trong trẻo của Cao Trạm: “Hứa Tinh Tinh đấy à?”

“Ừm.” Lắng nghe giọng nói vừa gần lại vừa xa đó khiến tim tôi lại bắt đầu không kiềm chế được mà đập thình thịch. “Từ Tịnh Tịnh vừa nói cậu muốn về nhà, đừng về, tới sân cầu lông chơi chung đi, thêm người thêm vui. Cũng lâu lắm rồi tớ chưa chơi cầu lông.”

Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai của Cao Trạm truyền đến tựa một bàn tay sở hữu ma lực, xuyên qua chiếc điện thoại, khẽ bắt lấy trái tim tôi, khiến tôi không cách nào từ chối được. Khoảnh khắc ấy, tôi như mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ biết nắm chặt lấy di động của Từ Tịnh Tịnh, chẳng nói được lời nào.

“Cậu không nói gì thì tớ coi như là cậu đồng ý rồi đấy nhé, lát gặp ở sân vận động nhé.”

“Hả? Alo?” Cậu ấy hoàn toàn không cho tôi cơ hội từ chối
mà cúp máy luôn. Đến khi nghe được tiếng tút tút trong điện
thoại, tôi mới kịp phản ứng, tôi không muốn đi mà! Tôi muốn
về nhà cơ!

Từ Tịnh Tịnh lấy lại di động nói: “Tớ nghe được rồi nhé, cậu đã đồng ý với Cao Trạm rồi thì không được đổi ý đâu đấy.

“Tôi cầm cặp cho cậu.” Mỳ Ăn Liền giành lấy cái cặp trên vai tôi, đi thẳng ra ngoài cửa, lại còn hớn hở nháy mắt với tôi một cái tựa như muốn nói rằng quả nhiên là cần phải để Cao Trạm đích thân xuất chiêu, cậu xem, không cưỡng lại được phải không?

“Tớ có đồng ý cái gì đâu, tớ thực sự phải về nhà mà. Mỳ Ăn Liền, trả cặp lại cho tôi đây.” Tôi hoàn toàn cạn lời.

“Đi thôi.” Từ Tịnh Tịnh đẩy tôi ra khỏi quán.

Ngụy Tuyết vừa đứng lên vừa liếc xéo tôi, lúc đi ngang qua còn lạnh lùng buông lại một câu: “Làm màu!”

Mấy tiếng “làm màu” này lại một lần nữa buộc tôi phải đối diện với vấn đề nhân phẩm của chính mình. Lý do tôi không muốn đi là vì tôi thích ai hay thầm mến ai là quyền tự do cá nhân của tôi. Ngụy Tuyết nói cho cùng có biết đánh cầu lông

hay không thì bản thân cô ta là người rõ nhất. Tôi chỉ không hiểu tại sao mình đã từ chối thẳng thừng vậy rồi mà Từ Tịnh Tịnh cứ phải làm đến mức này?Tôi có thể đón nhận cảm giác đau khổ khi bày tỏ mà bị từ chối, nhưng tôi không thích chuyện mình thầm mến ai đó bị người khác tính toán rồi đem ra đùa giỡn. Thế nhưng nếu tôi đã không muốn đi, tại sao lại không thẳng thừng từ chối Cao Trạm? Quả thực sâu trong tâm khảm, tôi muốn gặp Cao Trạm, rõ ràng là muốn nhưng vẫn cố sống cố chết nói là không, cứ từ chối suốt như vậy thì đúng là làm màu mà! Vậy nên lời Ngụy Tuyết nói chẳng sai chút nào, cái thái độ rõ ràng muốn lại còn chối này của tôi đúng là có chút làm màu.

Tôi hít sâu một hơi, đi thì đi, có gì ghê gớm đâu, dù sao thích một người cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ, đây là
việc tất yếu phải diễn ra trong quá trình tồn tại và phát triển của loài người mà.

Nói thì nói như vậy, nhưng sau khi đi được một đoạn thì tôi liền đổi ý. Nhân lúc Mỳ Ăn Liền không để ý, tôi giật cặp của mình, thừa dịp bọn họ chưa kịp phản ứng, tôi ù té chạy một mạch. Không nên nói tôi làm màu, gọi tôi là đồ hèn thì có vẻ đúng hơn.

P/s: Chị Tinh ơi sao chị hay ra dẻ quá à

Thoát được bọn họ rồi, tôi vui đến độ suýt chút nữa thì nhảy múa tưng tưng trên đường. Thấy một bác lớn tuổi đang nướng khoai, tôi liền bị mùi thơm này hấp dẫn nên không chần chừ gì mà mua ngay củ khoai to nhất. Tôi cẩn thận bóc lớp vỏ khoai, vừa mới cắn một phát, miếng khoai nóng hổi làm tôi không thể nuốt nổi. Đúng lúc này, vai tôi bị ai đó vỗ nhẹ một cái, miếng khoai nóng chui tọt xuống cổ họng. Tôi bị nóng đến mức bưng mặt nhảy tưng tưng, sau đó lại ôm ngực, cả người
bật. Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như người tôi sắp hỏng đến
run bần bật đến nơi rồi vậy.

Trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ có phải lại đụng trúng người quen rồi hay không lúc quay người lại thì hóa ra là Mỳ Ăn
Liền. Tôi há miệng hít sâu, muốn cho luồng khí lạnh chui xuống họng làm nguội miếng khoai nóng kia đi. Mãi một lúc sau, cổ họng tôi mới trở lại bình thường, tôi giơ chân đá cậu ta một cước “Mỳ Ăn Liền chết tiệt! Không phải cậu theo bọn họ đi đánh cầu lông rồi à? Sao tự nhiên lại lù lù xuất hiện ở đây vậy? Làm tôi sợ hết hồn rồi đấy!”

Tôi ngó nghiêng xung quanh, chỉ sợ nhìn thấy Từ Tịnh Tịnh với Ngụy Tuyết, may sao nhìn quanh một vòng không thấy
bóng dáng hai người đó đâu.

“Cậu không đi, tôi cũng không muốn đi.” Nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt tròn xoe của cậu ta, trong đôi mắt
đen láy ánh lên sự chân thành, hệt như một lời bày tỏ. Nếu tôi
không biết người cậu ta thích là Từ Tịnh Tịnh thì có khi đã bị câu trả lời lấp lửng của cậu ta dọa cho đau tim thật rồi.

Tôi liếc nhìn cậu ta, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Cậu vừa mới nhìn thấy Từ Tịnh Tịnh thì đã kích động đến mức làm rơi luôn thực đơn, rõ ràng là rất muốn đi chơi chung với cậu ấy,
sao tự nhiên lại đổi ý vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Mỳ Ăn Liền ngẩng đầu bốn mươi lăm độ lên nhìn trời, vẻ mặt mông lung.

“Có phải hai người đó thấy tôi không đi nên ép cậu về không?” Tôi vẫn luôn có cảm giác rằng Mỳ Ăn Liền đi theo chỉ để làm nền thôi, nếu như kẻ sắm vai hề là tôi không đi thì cậu ta cũng chẳng còn giá trị lợi dụng gì ở đây nữa.

Tôi cứ không ngừng chuyền củ khoai lang nóng rộp hết từ tay này lại sang tay kia, Mỳ Ăn Liền thấy vậy, bèn dứt khoát cầm giúp tôi luôn.

“Không có chuyện đó đâu, chỉ là tôi bỗng dưng không muốn đi nữa thôi.”

“Cậu đừng nói với tôi là bị tôi ảnh hưởng nên mới bỏ lại mấy người đó nhé, tội danh này tôi không gánh nổi đâu.”

“Là do tôi cảm thấy khi đi với mấy cậu ấy tôi chẳng biết phải nói gì cả, còn lúc đi chung với cậu thì lại nói rất nhiều, đã
thế còn rất vui.” Mỳ Ăn Liền cầm củ khoai tôi vừa mua, cẩn thận bóc vỏ, bóc xong rồi còn tiện tay đưa lên miệng cắn luôn một miếng, “Kể cả ăn cái này cũng thấy vui nữa.”

Ơ!!! Giờ tôi mới nhận ra củ khoai của tôi đã ở trong tay cậu
ta từ bao giờ rồi.

“Ê ê, cậu có biết ngượng là gì không đấy? Đó là tôi mua để
ăn mà, sao cậu lại ‘có duyên đến mức dám lấy ăn trước vậy hả?
Đưa đây!” Tôi đưa tay ra giằng lại, tiếc rằng Mỳ Ăn Liền cao hơn tôi một cái đầu, chỉ cần giơ tay lên một cái là tôi và củ khoai kia liền xa cách nhau như trời và đất.

“Vừa nãy là ai nói mời tôi ăn hả? Kết quả là chẳng nói chẳng rằng đã lặn mất tăm rồi.”

“Sao? Lúc nãy là tôi nói mời cậu ăn, nhưng là ai vừa mới nhìn thấy mỹ nữ thì hồn phách liền bay đến tận nơi nào rồi?”

“Hết nóng rồi này.” Mỳ Ăn Liền bóc một miếng khoai to nhét thẳng vào miệng tôi.

“Ưm ưm ưm...” Tôi bị miếng khoai lang chặn họng, nói
không thành tiếng.

Nhìn thấy bộ dạng nhồm nhoàm, miệng đầy khoai lang
của tôi, Mỳ Ăn Liền lập tức phá ra cười ha hả, thậm chí còn làm
lố đến mức ôm bụng cười lăn lộn nữa.

“Cười gì chứ?” Tôi cố nhai hết miếng khoai lang ngọt bùi, chẳng hiểu cậu ta cười vì điều gì.

Mỳ Ăn Liền chẳng nói tiếng nào, rút di động ra chụp hình tôi rồi nói: “Tự cậu xem đi, ha ha ha...”

Những tràng cười điên cuồng của cậu ta lại tiếp tục vang lên. Tôi nhìn mình trong hình, đúng là chẳng ra làm sao cả!

Tôi không do dự cho Mỳ Ăn Liền một quyền vào bụng: “Khang Gia Vĩ! Hôm nay tôi nhất định phải lột da cậu!”

Có lẽ nhờ tập luyện mà người Mỳ Ăn Liền đã trở nên khỏe
mạnh hơn, cho dù tôi có guồng chân phóng cỡ nào cũng không
đuổi kịp cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net