Chương 14: Đánh bại "Bạch Phú Mĩ" leo lên đỉnh cuộc đời 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ấy túm lấy tay áo tôi kéo tôi đi qua đường, tốc độ cực nhanh, khiến tôi không kịp phản ứng gì. Thậm chí sau khi qua đường xong, mấy giây trôi qua rồi mà tôi vẫn nhìn gáy cậu ấy trân trân, tâm trí đã bay đến tận nơi nảo nơi nao rồi... Nam thần thế mà lại dắt tôi qua đường đó, ôi trời đất ơi...

Đi qua đường, đến tận trạm dừng xe buýt rồi, Cao Trạm mới buông tay. Đúng lúc đó, xe buýt tiến đến, cậu ấy lại bảo: “Xe đến rồi, lên đi đã.”

Lúc này, hồn phách của tôi mới quay trở lại cơ thể, tôi ngẩn ngơ theo cậu ấy lên xe, quên cả quẹt thẻ, lúc quay đầu lại định đi quẹt thì cậu ấy đã giữ tôi lại nói: “Tớ quẹt rồi.”

“A a a, cảm ơn cậu, tớ trả tiền lại cho cậu nhé.” Tôi móc tiền tiêu vặt trong túi ra, tính đưa tiền xu cho cậu ấy, ai dè đúng lúc đó tài xế lại phanh gấp khiến tôi mất đà, ngã chúi người ra đằng trước. May mà Cao Trạm phản xạ nhanh, kéo tôi lại, và thế là, tôi còn chưa kịp hình dung được chuyện gì đang xảy ra thì đã ngã
thẳng vào vòng tay của cậu ấy rồi.

Hệt như cảnh trong mấy bộ phim Hàn Quốc thiếu muối vậy, nam chính vững vàng đón lấy nữ chính rồi ôm vào lòng.

Khoảnh khắc ấy, não bộ tôi rơi vào trạng thái hoàn toàn trống rỗng, tim đập thình thịch liên hồi, kể cả tiếng leng keng của tiền xu rơi tung tóe khắp nơi cũng không thể thức tỉnh được
đầu óc tôi.

“Lên xe rồi thì mau tìm chỗ mà ngồi xuống đi, còn một đống ghế trống thế kia cơ mà.” Giọng nói nóng nảy của bác tài vang lên từ chỗ ghế điều khiển trong phút chốc kéo tôi ra khỏi trạng thái mơ màng, tôi vội vàng đẩy Cao Trạm ra.

“Xin lỗi.” Tôi mặc kệ đống tiền xu vẫn còn đang vương vãi đầy trên sàn xe, cúi gằm đầu kiếm đại một chỗ ngồi xuống, gò má nóng hừng hực.

Đúng là xấu hổ chết đi được! Tôi cứ hay lên mặt cười nhạo Mỳ Ăn Liền, nhưng kết quả là đến lượt bản thân tôi ngốc hết thuốc chữa, toàn làm ra những chuyện không thích hợp vào đúng những lúc không thích hợp thôi.

Cao Trạm một tay vịn ghế, tay kia giúp tôi nhặt tiền xu rơi trên sàn xe. Số hành khách ít ỏi trên xe cũng nhiệt tình phụ cậu ấy, riêng tôi thì chỉ biết ngồi im như phỗng trên ghế, mặt đỏ bừng, mắt nhìn thẳng.

“Cậu học sinh đẹp trai kia, cháu mau kiếm ghế ngồi xuống đi! Lát nữa phanh xe mà cháu ngã ra đấy là tôi không chịu trách
nhiệm đâu.” Giọng bác tài lại vang lên.

“Sắp xong rồi đây ạ!” Cao Trạm nhanh nhẹn nhặt đồng xu cuối cùng lên rồi ngồi vào vị trí ngay bên cạnh tôi, đưa đống xu vừa nhặt xong cho tôi: “Còn một đồng nữa rơi trong góc đằng
sau, hơi khó nhặt.”

“Không sao đâu, không cần nhặt, nguy hiểm lắm, không nhất thiết phải nhặt đâu.” Tôi đưa cho cậu ấy hai đồng xu: “Cảm ơn nhé! Tiền xe của cậu nè.”

Cậu ấy nghiêng mặt nhìn tôi, trông có phần hơi giống như
đang liếc xéo, sau đó Cao Trạm ngoảnh mặt đi không nói tiếng
nào nữa.

Tôi đành phải rút tiền xu về, lập tức cất tiếng thanh minh “Mặt tớ dày lắm, cậu không lấy thì thôi vậy, tớ nói cậu nghe này,
lát nữa cho dù cậu có muốn lấy, tớ cũng không đưa cho cậu đâu.

Cậu ấy khẽ bật cười, âm thanh không lớn lắm, nhưng khi lọt vào tai tôi thì nghe êm ái chẳng khác gì tiếng hót của chim sơn
ca. Mặc dù tôi chưa từng nghe tiếng hót của chim sơn ca bao giờ, nhưng thấy trong sách thường hay miêu tả như vậy.

Tôi cũng cười hì hì theo.

Sau cùng thì tiếng cười cũng đã đánh tan được bầu không khí lúng túng ban nãy.

Cậu ấy quay đầu lại, nhìn tôi bảo: “Dạo này cậu có vẻ tiến
bộ nhiều nhỉ?”

Tôi cười nói: “Ừ, phải cảm ơn Mỳ Ăn Liền đấy, dạo này cậu ấy phụ đạo cho tớ suốt.”

Cao Trạm nghi hoặc hỏi lại: “Mỳ Ăn Liền? Khang Gia Vĩ ấy hả?”

“Đúng thế, cậu không cảm thấy tóc cậu ấy xoăn xoăn, lại còn họ Khang nữa, chuẩn là Mỳ Ăn Liền Khang sư phụ rồi đúng
không?”

Cao Trạm phì cười, đoạn bảo: “Khang Gia Vĩ không phản đối cái tên này à?”

“Phản đối chứ! Nhưng có phản đối cũng không ăn thua. Ban đầu tớ muốn gọi cậu ấy là Khang sư phụ cơ, nhưng cậu ấy cự tuyệt kinh lắm, nên tớ đành phải gọi là Mỳ Ăn Liền.”

Cao Trạm cười nói: “Biệt danh này thú vị đấy nhỉ. Cậu ấy thường xuyên phụ đạo cho cậu nên hai cậu mới hay về chung
với nhau à?”.

“Ừm, nói cậu nghe chuyện này, cậu nhất định không được cho người khác biết đấy nhé, nhất là cái loa phóng thanh Hùng Suất, tại vì tớ không biết liệu chuyện này có thành công hay không nữa.”

“Cậu nói đi.”

“Thực ra tớ đang giúp Mỳ Ăn Liền giảm cân, để đáp lại, cậu ấy sẽ phụ đạo giúp tớ.” Tôi chọt chọt hai ngón tay vào nhau.

“Ra vậy, thảo nào dạo gần đây tớ cảm thấy cậu ấy gầy đi nhiều, hóa ra là cậu đang giúp cậu ấy giảm cân à?”

“Hả? Cậu cũng thấy cậu ấy gầy đi ư? Sao các cậu đều thấy cậu ấy gầy mà tớ thì lại chẳng thấy thế chút nào nhỉ?”

“Các cậu? Ngoài tớ ra còn ai nữa?”

“Còn có Tiểu Bạch và Giai Dao nữa.”

“À. Gầy đi chứ, gầy đi nhiều là đằng khác. Cậu nhìn không ra có lẽ là do đồng phục mùa đông đấy. Cậu cũng biết đồng phục trường mình rộng cỡ nào mà, nhét hai người vào
còn vừa nữa là, nhưng mặt cậu ấy thực sự không còn tròn như
lúc trước nữa.”

“Thật ư? Vậy tốt quá rồi!” Tôi phấn khích siết chặt nắm tay, xem ra công sức hai tháng nhịn ăn ra công viên tập thể dục không đổ sông đổ bể rồi. Nếu thế thì đợi khi về đến nhà, tôi phải nhắn tin ngay cho Mỳ Ăn Liền, bảo cậu ta mua cân về cân thử xem thế nào mới được.

Cao Trạm vẫn nhìn tôi không rời, khẽ cười.

“Mặt tớ có gì à?” Tôi sờ sờ mặt mình.

“Không.” Cậu ấy không nhìn nữa, thình lình đứng lên: “Xuống xe thôi.”

“Ừ ừ.” Tôi theo cậu ấy xuống xe.

Cậu ấy đưa tôi đến tận cổng khu dân cư.

Tôi giục: “Cậu mau về nhà đi, còn một đống bài tập đang chờ đó. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Không sao, tớ đưa cậu vào trong, đèn khu nhà cậu có vẻ hơi tối.” Cậu ấy đưa mắt nhìn con đường tối om đằng sau cổng lớn.

Tình huống này... hình như có hơi quen quen thì phải. Tôi
không khỏi liên tưởng đến cái lần Mỳ Ăn Liền đưa tôi về nhà,
cậu ấy cũng chần chừ thế này, sợ một đứa con gái như tôi đến cửa nhà rồi còn gặp kẻ xấu. Thôi bỏ đi, bọn con trai còn phức tạp
hơn cả đám con gái, đưa thì đưa vậy.

Cao Trạm đưa tôi đến tận dưới lầu, tôi lại cảm ơn cậu ấy: “Tới dưới lầu nhà tớ rồi, cậu về đi.”

Cậu ấy gật đầu, liếc qua hướng nhà tôi, đèn ban công đang bật sáng, cậu ấy đột nhiên cất tiếng hỏi: “Hứa Tinh Tinh, tại sao hết
giờ học cậu không đi chung với tớ, Hùng Suất và Đại Bằng nữa?”

“Tớ đi theo cậu, Hùng Suất và Đại Bằng á? Làm gì có…”

Nếu nói là đi theo thì đúng là có thật, nhưng những lần ấy đều
là vì tôi đã hứa sẽ giúp Từ Tịnh Tịnh. Chuyện này là sao đây?

“Bỏ đi, coi như tớ chưa nói gì hết. Phải rồi, sau này lúc nào rảnh, nếu tớ, Hùng Suất và Đại Bằng rủ cậu đi chơi, cậu sẽ không bỏ chạy nữa đấy chứ?”

Tôi cười gượng đáp: “Chỉ cần không mệt thì không thành
vấn đề.”

“Ừm, nói rồi đấy nhé, cậu mau vào nhà đi, mai gặp.”

Tôi vẫy vẫy tay với cậu ấy: “Mai gặp nhé.”

Cho đến khi bóng dáng Cao Trạm biến mất trong đêm, lòng tôi có chút thỏa mãn xen lẫn hụt hẫng. Đây chính là mùi vị
của yêu mến, thích thầm, chưa phải là tình yêu, nhưng lại trên
mức tình bạn, hết thảy đều đẹp đẽ như vậy đấy!

Những lời Tiểu Bạch và Giai Dao nói lúc trước lại hiện lên trong đầu tôi, nếu như hai đứa nó biết hôm nay Cao Trạm không chỉ chờ tôi ngoài cổng trường mà còn đưa tôi về nhà, thậm chí còn tiễn đến tận dưới lầu nữa thì bọn nó nhất định sẽ một mực khẳng định là cậu ấy thích tôi cho xem...

Tôi lắc đầu, hít một hơi thật sâu, cảnh báo bản thân: Hứa Tinh Tinh, đừng có ăn dưa bở, chuyện đó không có khả năng đâu, cứ như bây giờ là tốt rồi.

Tôi quay người, định đi vào nhà thì bị bóng người đứng đằng sau dọa hết hồn.

Tôi không ngừng vuốt ngực trấn an con tim bé nhỏ của mình, nhờ có ngọn đèn tù mù trên đầu, tôi mới nhìn ra đó là ai, không ngờ lại là Ngụy Tuyết. Không chỉ có mình cô ta mà
đứng sau cô ta còn có cả Từ Tịnh Tịnh đang xách túi rác nữa.

Tôi nhíu mày, thoáng bực dọc nói với Ngụy Tuyết: “Cậu có biết là cậu như vậy có thể dọa chết người không hả?

Đèn đường cũ xì nhập nhoạng chớp nháy liên tục, ánh sáng yếu ớt rọi xuống người Ngụy Tuyết, sắc mặt cô ta vô cùng u ám, tay còn cầm di động bật đèn pin. Bộ dạng này đứng trong bóng đêm thực sự mang lại cảm giác vô cùng ghê rợn.

Bỗng nhiên, cô nàng cười lạnh, nói: “Làm chuyện gì hổ thẹn thì mới có tật giật mình vậy chứ.”

Tôi nhướng mày hỏi lại: “Tớ làm chuyện hổ thẹn gì cơ?”

Cô nàng ngoa ngoắt nói: “Hứa Tinh Tinh, đúng là bọn tôi xem thường cậu quá rồi! Giả heo ăn thịt cọp, cậu cũng có nghề ghê nhỉ. Không do dự chút nào, dám giở trò bắt cá hai tay...”

“Khoan đã!” Cô nàng còn nói chưa hết lời, tôi đã không nhịn
được phải đưa tay lên cắt ngang: “Cái gì mà bắt cá hai tay cơ?”

Tính tới thời điểm hiện tại tôi còn chưa đồng ý yêu ai hết mà
đúng không? Hùng Suất nhây như thế, tôi chỉ hận không thể đá văng cậu ta đi. Đừng có bôi tro trát trấu người khác như vậy chứ?

Ngụy Tuyết trợn tròn mắt, nhìn tôi đầy khinh miệt, tức giận gắt lên: “Cậu đã quen với Khang Gia Vĩ rồi, tại sao còn thả thính Cao Trạm? Một mặt thì vờ như không thích cậu ấy, từ chối cậu ấy, cho cậu ấy leo cây, mặt khác lại lén lút quyến rũ người ta, cười cười nói nói, lại còn bảo cậu ấy đưa cậu về nhà. Tội nghiệp cho tên mập kia hằng ngày đợi cậu tan học, cuối cùng cậu lại đi về chung với người khác, vậy không phải là bắt cá hai tay thì là gì? Cậu cũng biết chơi trò lấy lùi làm tiến thật đấy!”

Lần này tôi nhẫn nại đợi cô nàng chỉ trích xong rồi mới phản bác: “Tớ nói mình đang quen Khang Gia Vĩ hồi nào nhỉ?
Cậu vui lòng đừng có tùy tiện công kích ngoại hình của người
khác như vậy, người ta mập thì liên quan gì đến cậu? Còn nữa,

tớ về nhà chung với ai thì mắc mớ gì tới cậu? Cậu là cảnh sát Thái Bình Dương à? Còn nhiều chuyện hơn cả mấy ông người Mỹ nữa!” Tuy tôi có lúc ấu trĩ, có lúc ngu xuẩn, có khi còn hiếu thắng nữa, nhưng nhìn chung thì vẫn là một người theo chủ nghĩa ôn hòa, không thích gây chuyện với ai, cũng chẳng mấy khi đấu võ mồm, nhưng với một kẻ cứ năm lần bảy lượt gây hấn với mình như Ngụy Tuyết thì tôi tuyệt đối không thể nhịn được nữa, mà cũng chẳng việc gì phải nhịn.

Thái độ của Ngụy Tuyết đột nhiên trở nên hung hãn: “Tôi ngứa mắt cái kiểu suốt ngày giả vờ như mình mạnh mẽ lắm của cậu rồi đấy! Giả heo ăn thịt hổ! Suốt ngày ve vãn đám con trai, rắc thính tứ tung, tay ba tay bốn. Hùng Suất, Khang
Gia Vĩ, Cao Trạm... một người không đủ, phải muốn tận mấy
người cơ! Từ trường học đến nhà cậu, có nhiêu đó con đường
thôi, cậu không nhận ra à? Cậu rõ ràng biết là Từ Tịnh Tịnh
với Cao Trạm..”

“Ngụy Tuyết!” Từ Tịnh Tịnh đứng sau lưng Ngụy Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng cản bạn mình lại.

Ngụy Tuyết không cam lòng ngoái đầu lại, giậm chân kêu lên: “Tớ đã cảnh báo cậu từ trước rồi, con người nó rất mưu mô, cậu lại không tin tớ, giờ chính mắt thấy rồi chứ? Hôm nay không phải do Cao Trạm bận, mà là có hẹn với nó, đưa nó về nhà.”

Từ Tịnh Tịnh đanh mặt lại chê trách: “Đủ rồi đó, cậu đừng nói thêm nữa, mọi người đều là bạn cùng lớp mà.”

Tôi nhìn Từ Tịnh Tịnh, cho dù Ngụy Tuyết có xông lên gào thét ra sao, cô ta từ đầu chí cuối vẫn không hề dao động một chút nào. Trong đầu tôi bỗng hiện lên  hình ảnh cô bé Lý Hữu Tình, chồng lên hình ảnh Từ Tịnh Tịnh, song tôi nhanh chóng xua hình ảnh hai người đó đi, hành vi của Lý Hữu Tình chưa đủ để miêu tả Từ Tịnh Tịnh.

Cuối cùng, tôi cũng hiểu tại sao từ nhỏ tôi đã không vừa mắt Từ Tịnh Tịnh rồi. Không phải chỉ vì cô ta luôn là “con nhà người ta” trong miệng quý cô Giai Nhân mà là vì từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô ta muốn giành lấy một thứ gì đó hoặc đạt được một mục đích nào đó, cô ta nhất định sẽ không bao giờ tự mình ra tay.

Ví dụ như mấy cô bé cùng yêu thích một cái kẹp tóc hình con bướm, cuối cùng chỉ mỗi mình cô ta có được nó cài lên tóc; hay như khi mọi người đều thích xem một quyển truyện tranh cuối cùng thì người cầm được cuốn truyện đó nhất định sẽ là
cô ta; hay ví dụ như có một cái bánh ngọt tất cả mọi người đều
muốn ăn, cô ta cũng sẽ luôn là người ăn miếng đầu tiên... Đó là
những ký ức đã tồn tại ăn sâu bén rễ trong đầu tôi, lúc nhỏ tôi
cũng không rõ tại sao, chỉ biết là mình không ưa cô ta một cách
khó hiểu, còn giờ thì tôi đã hiểu ra rồi.

Một quân cờ có đầu óc đơn giản như Ngụy Tuyết, không phải là người đầu tiên và cũng chẳng phải người cuối cùng bị lợi dụng. Ở một mức độ nào đó, một kẻ vô cùng giỏi che giấu như Từ Tịnh Tịnh có thủ đoạn cao tay hơn Lý Hữu Tình nhiều.

Theo tôi thì ít ra Lý Hữu Tình vẫn còn quang minh chính đại hơn Từ Tịnh Tịnh, cô ta hệt như một con chuột ẩn nấp trong một xó xỉnh nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cắn lén người khác.

Tôi cong miệng, nửa đùa nửa thật trêu chọc đối phương “Ngụy Tuyết là người phát ngôn mới của cậu đấy à?”

“Hứa Tinh Tinh, cậu vẫn hay thích đùa thật đấy.” Từ Tịnh Tịnh ngọt ngào cười nói, ném bọc rác trong tay vào thùng rác bên cạnh, né tránh câu hỏi của tôi.

Cô ta bao giờ cũng khôn khéo né tránh vấn đề một cách hoàn hảo như thế.

Ngụy Tuyết kêu lên: “Cậu làm gì thế, sao không ném rác vào mặt nó luôn?

Tôi quay qua Ngụy Tuyết, thong thả hỏi: “Ngụy Tuyết, thật ra cậu cũng thích Cao Trạm đúng không?”

Dưới ánh đèn đường, mặt Ngụy Tuyết lập tức trở nên cứng đờ, giọng cũng bắt đầu hơi run run: “Hứa Tinh Tinh, cậu... cậu nói vớ vẩn gì thế?”

Ngụy Tuyết theo phản xạ liếc nhìn Từ Tịnh Tịnh. Thái độ của Từ Tịnh Tịnh vẫn vậy, chẳng hề mảy may thay đổi chút nào, tôi thật sự vô cùng bái phục cô ta.
“Khi tôi nói ra chuyện này, Từ Tịnh Tịnh còn chẳng hề căng
thẳng, trong khi đó cậu lại căng thẳng như vậy, lần nào cũng là
cậu nghi ngờ tôi, chất vấn tôi, giọng điệu cứ như tôi giành bạn
trai của cậu không bằng ấy.” Tôi nhún vai.

Ngụy Tuyết nhìn tôi trừng trừng, biểu cảm có phần điên

loạn, gằn giọng nói: “Hứa Tinh Tinh, cậu có ý gì? Cậu bớt nói xấu người khác lại đi! Tịnh Tịnh à, cậu đừng nghe nó nói bậy! Tớ chỉ cảm thấy ngứa mắt nó, thấy chuyện bất bình nên phải lên tiếng thôi mà, cậu cũng biết tính tớ rồi đấy.” Ngụy Tuyết nhìn Từ
Tịnh Tịnh, bộ dạng vô cùng nôn nóng.

“Ái chà chà, thật ra tớ cũng rất thích tính cách thẳng thắn của cậu, nghĩ gì nói nấy, sao cậu lại bất nhất như vậy? Cậu cũng chẳng phải là người duy nhất thích Cao Trạm mà.” Tôi bước
đến gần Ngụy Tuyết, thân thiện vỗ vỗ vai cô ta, nhưng lại bị hất
ra: “Con gái thích Cao Trạm nhiều lắm, lớp chúng ta, toàn khối chúng ta, thậm chí là toàn bộ nữ sinh cấp ba, à không đúng, phải là toàn trường chứ, suýt nữa tớ quên mất mấy em gái cấp hai, với tính cách thẳng thắn của cậu, nếu thích cậu ấy thì đáng ra phải đường đường chính chính đi mà bày tỏ mới đúng chứ, cùng lắm là bị từ chối thôi mà, cũng có phải chuyện gì to tát đâu. Tớ bị bao nhiêu người chế giễu bấy lâu nay nhưng cũng đã mất miếng thịt
nào đâu.”

“Hứa Tinh Tinh, đủ rồi đó! Im miệng đi!” Ngụy Tuyết gắn giọng quát tôi.

“Hai cậu đừng cãi nhau nữa Ngụy Tuyết, cậu về nhanh đi, để tớ đưa cậu ra trạm xe.” Từ Tịnh Tịnh kéo Ngụy Tuyết đi.

Tôi vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Ngụy Tuyết à, ngày nào cậu cũng thu mình lại như vậy, Cao Trạm sẽ mãi mãi không nhìn thấy cậu được đâu. Cậu thực sự nên học tập theo đồng chí tốt Từ Tịnh Tịnh của cậu kia kìa.” Tôi nhanh chóng xoay qua Từ Tịnh Tịnh, nói nửa đùa nửa thật: “Nói đi nói lại phát chán, tớ xin cậu đấy, lần sau viết thư tình thì làm ơn ký thẳng chữ ‘Từ Tịnh Tịnh tiếng Trung đi được không? Chuyển thành bính âm làm chi vậy? Khiến người ta hiểu lầm nhiều quá cũng không tốt đâu. Giờ tớ có thể gánh tiếng oan thay cậu, nhưng đến lúc tốt nghiệp cấp ba rồi thì biết làm sao đây?”

Cuối cùng thì tôi cũng thấy được một chút thay đổi nhỏ trên khuôn mặt Từ Tịnh Tịnh, dù điều này chỉ diễn ra trong thoáng chốc nhưng tôi vẫn cảm thấy mình chưa bao giờ độc ác
như lúc này cả. Tuy có những lúc tôi ngốc nghếch, nhưng không phải bao giờ cũng như vậy, người khác kính tôi một thước, tôi nhất định sẽ trả lại người ta một trượng.

Ngụy Tuyết nhìn Từ Tịnh Tịnh, rồi lại tỏ vẻ thỏ trắng ngây thơ ngọt ngào nhìn tôi, hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Ngụy Tuyết à, cậu làm ơn đừng có thay đổi xoành xoạch như vậy, cứ tiếp tục duy trì phong cách thẳng tính của mình đi.

Nếu cậu dám bày tỏ, tôi sẽ kính trọng cậu như một trang hảo hán.

Không lằng nhằng với cậu nữa, tôi phải về nhà làm bài tập đây.” Tôi lại vỗ vai cô ta, sau đó huýt sáo đi lên tầng, đoạn hội thoại sau đó của hai người họ cũng chữ có chữ không lọt vào tai tôi.

“Bức thư ấy thực sự là cậu viết sao?”

“Muộn rồi, cậu mau về nhà đi.”

“Hứa Tinh Tinh biết cậu viết rồi, vậy có khi nào Cao Trạm cũng biết không?”

“Ngụy Tuyết, có phải cậu cũng thích Cao Trạm đúng không?Nếu cậu thích thì bày tỏ đi, đừng có suốt ngày đi theo tớ nữa.”

Tôi không biết sau này lớn lên rồi, khi yêu tôi sẽ như thế nào, thế nhưng hiện giờ, một đám con gái vì người mình thích mà chửi mắng đánh nhau, tôi cảm thấy chuyện này thật sự rất ngốc nghếch. Trước có Lý Hữu Tình, giờ lại thêm Ngụy Tuyết và
Từ Tịnh Tịnh, cho dù là người ta ngứa mắt tôi, hay là tôi ngứa
mắt người ta, tôi cũng đều không thích! Chính vì sự xuất hiện của Ngụy Tuyết và Từ Tịnh Tịnh, tôi càng có thể khẳng định
rằng, kể từ ngày bắt đầu thầm mến Cao Trạm, tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ có cái gì đó với cậu ấy, kể cả chuyện hôm nay Cao Trạm
chủ động đưa tôi về, dẫu cho lúc đó tôi có kích động thật đấy, nhưng khi tỉnh táo lại rồi, tôi vẫn cảnh cáo bản thân không nên có suy nghĩ xa xôi gì.

Tôi thích những ngày tháng được vui vẻ thích thầm một ai
đó mà không vướng bận phiền não bất cứ chuyện gì cả... Ăn cơm xong, tôi bật máy tính lên như thường lệ, vừa đăng nhập QQ, tin nhắn của Mỳ Ăn Liền lập tức hiện lên: “Ăn cơm chưa?”

Tôi nhắn lại: “Rồi.”

Cậu ta: “Hôm nay Cao Trạm tìm cậu làm gì thế? Có phải vì vụ lần trước bị cậu cho leo cây không?”

Tôi tức tốc nhắn lại một câu: “Sao dạo này cậu cũng nhiều chuyện y hệt Giai Dao vậy hả?”

Cậu ta đáp: “Chẳng phải là do tớ quan tâm cậu sao? Sợ tâm hồn bé bỏng của cậu bị tổn thương đó.”

Tôi: “Ui dào, muốn làm tổn thương người có da mặt dày như tớ đây cũng chẳng phải chuyện dễ đâu. Không có gì đâu, có điều hôm nay phải cảm ơn cậu ấy. Hồi chiều trước tiết Vật lý, tớ làm rơi di động trước cửa toilet, đúng lúc thầy Đầu Hói đi ngang qua, Cao Trạm kịp thời nhặt lên giúp tớ, còn gánh cả tội thay cho tớ nữa.”

Cậu ta: “Cho nên hết giờ cậu bị thầy Đầu Hói gọi lên là vì vụ cậu ấy chịu tội thay cậu à?”

Tôi: “Thầy Đầu Hói chỉ kêu tớ đi phát bài kiểm tra thôi, tuy không nói thẳng ra, nhưng chắc cũng có ý muốn nhắc nhở tớ đấy. Vốn dĩ tớ đã đang áy náy vụ cho cậu ấy leo cây hôm nọ rồi,
hôm nay lại thêm chuyện này nữa...

Tớ cũng thật sự không ngờ được cậu ấy lại chờ tớ sau giờ học, lại còn đưa tớ về tận nhà, kích động quá đi mất! o(^V^)o” Tôi phấn khích đính kèm thêm một
cái emo kích động.

Cậu ta: “Cậu ấy còn đưa cậu về nhà nữa à?”

Tôi: “Phải đó phải đó! Phấn khích quá đi! o( ' V ' )o
o( ' V '  )o  o( ' V ' )o” tôi lại bắn thêm một loạt emo kích động nữa.

Cậu ta: “Thôi đủ rồi... ┐⁠(⁠ ⁠˘⁠_⁠˘⁠)⁠┌ Mỳ Ăn Liền chịu hết nổi gửi lại một cái emo kỳ thị.

Tôi: “Cậu đang ganh tị với tớ đấy hả? À, phải rồi, nói cậu nghe chuyện này, hôm nay tớ nhịn hết nổi nên đã gây thù chuốc
oán với Ngụy Tuyết và Từ Tịnh Tịnh rồi, đúng là người không
cùng chí hướng thì không sao hòa hợp nổi! Tớ thấy sau này chắc tớ không thể hỗ trợ tác hợp cậu với 'nữ thần' của cậu được nữa rồi.”

Tôi đặc biệt bỏ chữ “nữ thần” vào trong ngoặc kép. Gửi tin đó xong, đối phương cũng im lặng luôn, một lúc lâu sau vẫn không nhắn lại gì hết.

Tôi làm xong tận mấy bài rồi nhưng vẫn không thấy cậu ta
nhắn lại gì nên không nhịn được gõ vài chữ: “Giận rồi à?Không phải tớ cố tình xát muối vào trái tim cậu đâu nhé, cũng không có phản bội lại liên minh thầm mến của chúng ta đâu.”

Khung chat QQ vẫn im lìm.

Lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net