Chương 19: Lần đổ bệnh ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng thật không thể ngờ tới, dậy sớm thì vẫn dậy sớm,
song không phải là ra biển. Trời vừa tờ mờ sáng, trên bầu trời màu lam nhạt vẫn còn lác đác những vì sao, bụng của tôi bỗng nhiên quặn đau từng cơn.Tôi lăn qua lăn lại trên giường nhưng cơn đau dần trở nên dữ dội, hai tay ôm bụng cũng chẳng
thấy đỡ hơn chút nào.

Không biết bao lâu sau, Triệu Quân cuối cùng cũng nghe được tiếng động, lờ đờ kéo rèm cửa sổ ra nói: “Trời sáng rồi, mau dậy thôi.”

Tôi không chịu nổi nữa, bèn bò dậy chạy vào toilet nôn khan, nhưng không nôn ra được cái gì hết.

“Tinh Tinh, cậu sao thế? Có phải hôm qua ăn hải sản bị đau bụng không?” Cuối cùng, Triệu Quân đã nhận ra biểu hiện bất thường của tôi.

“Không biết nữa.” Tôi đau đến mức không có sức để nói chuyện, cố nhịn đau đánh răng rửa mặt xong, rồi lại bò lên
giường nhắm nghiền mắt, rốt cuộc cũng thấy đỡ hơn một chút. Một lúc sau, Tiểu Bạch và Giai Dao qua gõ cửa, giục tôi xuống ăn sáng.

Xuống phòng ăn bên dưới, vừa ngửi thấy mùi đồ ăn, cơn buồn nôn bỗng dưng ập đến, tôi lại chạy vào toilet nôn khan. Lúc
quay trở lại bàn, cơn đau đã vượt quá khả năng chịu đựng, tôi không nén được rên khẽ, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Tiểu Bạch và Giai Dao cũng nhận ra tôi không như bình
thường, liền lo lắng hỏi: “Này, Tinh Tinh, cậu làm sao thế?”

“Cậu bị thế này làm sao mà đi biển đây?”

“Chắc tớ... không đi được rồi.” Bụng tôi càng lúc càng đau hơn, tôi hoàn toàn kiệt sức, nằm gục xuống bàn không nhúc nhích cựa quậy gì nữa.

Ngụy Tuyết lãnh đạm nói: “Không say tàu thì đau dạ dày,
đúng là yếu đuối mà.”

Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà cãi nhau với Ngụy Tuyết, bèn nói với Tiểu Bạch: “Các cậu cứ... đi đi, tớ nghỉ ngơi một chút là ổn thôi...”

Tiểu Bạch nói: “Cậu đau đến mức mồ hôi đầm đìa rồi kìa.
Bọn tớ đưa cậu đến bệnh viện.”

Mỳ Ăn Liền đi đến, áp tay lên trán tôi kiểm tra, tôi không chút khách khí hất tay cậu ấy ra. Cho dù bụng đang quặn đau nhưng tôi vẫn không quên chuyện hôm qua cậu ấy làm tôi mất mặt trước Từ Tịnh Tịnh như thế nào. Mỳ Ăn Liền kiên quyết áp tay lên trán tôi, tôi muốn hất bàn tay đáng ghét đó ra ngay lập tức, thế nhưng cơn đau làm tôi chỉ đủ sức ôm bụng mình.

Mỳ Ăn Liền buông lời: “Tớ đưa cậu tới bệnh viện. Tiểu Bạch, Giai Dao, hai cậu cứ đi chơi đi.”

Tôi vội vàng nói: “Không cần đâu, mọi người đi chơi hết đi...”

“Đến lúc nào rồi còn cứng đầu?” Mỳ Ăn Liền lạnh lùng can ngăn.

Cao Trạm đột nhiên lên tiếng: “Gia Vĩ, cậu đi chung với mọi người đi, để tớ đưa Tinh Tinh tới bệnh viện.”

Hùng Suất cũng nhào vào góp vui: “Mọi người đi chơi đi để tớ.”

Ngụy Tuyết lạnh lùng buông lời: “Chậc! Khó khăn lắm mọi người mới có dịp đi chơi một lần. Cậu ta lắm chuyện thật đấy, không ăn được hải sản thì đừng có ăn, làm cho mọi người mất hết cả hứng đi chơi. Bây giờ ai cũng muốn đưa cậu ta tới bệnh viện.”

Mặt Mỳ Ăn Liền bỗng nhiên sa sầm, cậu ấy cau mày quay qua Ngụy Tuyết quát lên: “Cậu có thể ngậm miệng lại không?! Trên đường đi là cậu liên tục gây chuyện, còn thích nói vớ vẩn, tôi cũng không biết cậu lấy đâu ra nhiều lời nhảm nhí đến vậy. Tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện, đó là chuyện của tôi, cậu muốn đi chơi thì cứ việc đi, không ai cản cậu đâu.”

Lúc ấy tất thảy mọi người đều giật mình, chưa ai từng nhìn
thấy một Mỳ Ăn Liền lạnh lùng nói chuyện gay gắt như thế,
trong ấn tượng của mọi người cậu ấy bao giờ cũng là một người ôn nhu, hòa nhã.

Ngụy Tuyết chợt hoảng hồn, lắp ba lắp bắp: “Ý, ý tớ không phải thế...”

“Không phải ý này? Vậy là ý gì? Cậu có còn nhớ tối qua mình uống say bí tỉ, ai đã đỡ cậu về hay không? Cậu nôn đầy người cậu ấy, say bất tỉnh nhân sự, cậu có còn nhớ không?” Mỳ Ăn Liền thẳng thừng nói ra.

“Tớ, tớ, tớ không biết...” Cô ta luống cuống nhìn mọi người.

Mọi người ra hiệu cho Ngụy Tuyết biết Lôi Phong sống tối qua chính là tôi - Hứa Tinh Tinh.

“Là Hứa... Tinh Tinh?” Ngụy Tuyết sững sờ nhìn tôi.

Tôi đau đến mức vã mồ hôi, làm gì còn tâm trí để đáp lại, chỉ hận không thể làm tất cả những người đang đứng trước mặt đều biến hết đi.

Ngụy Tuyết lí nhí: “Xin lỗi, tôi không biết là cậu... Tôi không nhớ gì hết.”

Tiểu Bạch lãnh đạm nói: “Nếu đã không biết gì hết, không nhớ gì hết thì tốt nhất là im lặng đi.”

Nước mắt Ngụy Tuyết chợt trào ra.

Lúc này tôi chỉ muốn được ở một mình, càng nhiều người
càng khiến bụng tôi đau thêm.

“Thôi được rồi, mọi người đừng nói nữa, đi nhanh lên.” Tôi uể oải nói rồi lảo đảo đứng dậy, đi lên trên lầu nằm một lúc.

Mỳ Ăn Liền đưa tay ra đỡ tôi, tôi theo bản năng định gạt ra, nhưng bụng đau không chịu nổi, cả người mềm nhũn, may
mà Cao Trạm kịp thời đỡ lấy tôi. Hai người họ cứ như vậy, mỗi
người kéo một bên tay của tôi rồi bắt đầu so kè cao thấp.

Cuối cùng, tôi hết chịu nổi nên đành cố gắng dốc hết chút hơi sức còn lại hét lên: “Hai người đủ rồi đấy!”

Lúc bấy giờ, Từ Tịnh Tịnh đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tài xế ở ngoài kia đợi chúng ta lâu lắm rồi, tiền cũng đã trả rồi, nếu tất cả đều không đi thì cũng không được trả lại đâu. Tớ đề nghị là để một người ở lại chăm sóc Tinh Tinh, còn lại thì nên đi chơi. Ai muốn đi biển chơi thì đi với tớ, ai không đi thì ở lại trông Tinh Tinh.”

Tôi khó chịu nhìn Từ Tịnh Tịnh, giờ phút này chắc tôi nên cảm ơn cô ta đã đứng ra nói những lời nên nói, thế nhưng cái nhìn chằm chằm mang theo sự oán hận chiếu thẳng vào tôi kia,

vẫn khiến tôi gai người. Tuy cô ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự khó chịu của cô ta, chẳng qua cô ta không bộc lộ thẳng ra ngoài như Ngụy Tuyết mà thôi.

Thấy cục diện mà ai nấy đều bế tắc đi không được mà ở cũng không xong này, nếu tôi không lựa chọn, lần đi chơi này không còn ý nghĩa gì nữa, tôi không thể vì một mình mình mà khiến mọi người không được đi chơi vui vẻ.

Tôi kéo tay Mỳ Ăn Liền, cắn răng nói: “Để Gia Vĩ đến bệnh viện với tớ còn các cậu mau ra biển câu cá đi.”

Biểu cảm của Cao Trạm hụt hẫng thấy rõ, cậu ấy hỏi: “Có
mang đủ tiền theo không?”

Mỳ Ăn Liền đáp: “Đủ rồi.”

“Đến bệnh viện rồi thì báo tin cho bọn tớ hay.” Cao Trạm vỗ vỗ vai tôi, rồi đi ra phía cửa.

Từ Tịnh Tịnh nhìn lướt qua Mỳ Ăn Liền, ánh mắt có chút không cam tâm, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Mọi người lần lượt chào tôi, rốt cuộc ai nấy đều đã lên xe đi
hết, sảnh khách sạn lại trở về với sự yên tĩnh. Tôi nghiến răng rồi chạy ào vào toilet nôn một trận. Mới đứng lên được, lại tiếp tục cúi mặt xuống, cảm giác dạ dày cuồn cuộn như thác đổ, nhưng lại chẳng nôn ra được gì.

Mỳ Ăn Liền đứng ngoài toilet giục: “Mau đến bệnh viện thôi.”

Tôi gật đầu, tình hình này phải mau chóng đến bệnh viện thôi. Nhưng vừa mới gật đầu xong, tôi lại vội vã chạy vào toilet, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, chân bước xiêu xiêu vẹo vẹo, người ngợm cứ như không còn là của mình, cảm giác như sắp thăng thiên đến nơi rồi.

Mỳ Ăn Liền hỏi thăm chủ khách sạn địa chỉ bệnh viện, sau đó gọi một chiếc xe rồi để tôi ngồi trong đó.

Lắc lư trên xe một lúc lâu, tôi lại bắt đầu buồn nôn, đầu óc cũng trở nên mông lung nặng trĩu.

Mỳ Ăn Liền khẽ ôm lấy tôi, cậu ấy khẽ vuốt tóc tôi rồi dịu dàng nói: “Hình như cậu sốt rồi... Cố chịu một lát nhé, sắp tới nơi rồi!”

Tôi mơ mơ màng màng gật đầu.

Lúc đến bệnh viện, tôi như con heo chết tựa người vào ghế
dựa. Chiếc ghế lành lạnh trở thành công cụ hạ nhiệt rất tốt cho tôi, tôi áp gò má lên lưng ghế, hấp thụ cảm giác mát lạnh xuyên qua da mặt.

Bệnh viện trong thị trấn nhỏ này cũng không lớn lắm, rất đông người đang đứng ở ngoài sảnh, đa phần là du khách giống tôi. Mỳ Ăn Liền chen chúc trong đám đông xếp hàng lấy số. Không biết bao lâu sau, cậu ấy nhét một chiếc nhiệt kế vào
miệng tôi, một hồi sau lấy ra, thì thào nói: “38.8 độ...”

Nhiệt độ 38.8 độ là có thể chiên trứng được rồi đấy.

Nói xong, Mỳ Ăn Liền lại đi đâu mất, đến khi quay lại đã thấy cậu ấy dán cái gì đó mềm mềm dính dính lên trán tôi, cảm giác man mát trên trán lan tỏa, khiến tôi thư thái hơn phần nào.
Sau này tôi mới biết, thứ những em nhỏ thường dán trên trán
mỗi khi sốt chính là miếng dán hạ sốt. Không thể không khen
một câu, đây đúng là một món đồ hữu dụng mỗi khi bị sốt.

Cậu ấy nhẹ nhàng lây tôi dậy: “Đến lượt chúng ta rồi.”

Tôi mông lung mở mắt ra, loáng một cái, tôi cảm giác người mình lơ lửng giữa không trung, chiếc cằm thon gọn của Mỳ Ăn
Liền ở gần ngay trước mắt. Cậu ấy đang bế tôi lên. Nếu là lúc
bình thường, hẳn là tôi đã ngại ngùng giãy giụa rồi, thế nhưng
trong tình cảnh đầu óc mơ hồ như hiện tại tôi chỉ còn mỗi một
suy nghĩ là bế được thì bế đi, được bế thoải mái vô cùng...

Khó khăn lắm mới gặp được bác sĩ. Ông ấy hỏi một hồi như đi vệ sinh mấy lần, nôn mấy lần rồi. Tôi mơ màng nhìn bác sĩ, trả lời không ra hơi: “Hình như là đi ba lần ạ... Cháu không nhớ rõ nữa...” Tôi gục trước bác sĩ, mệt đến mức không có sức giơ ngón lên đáp lại nữa.

“Đi ngoài bốn lần, nôn ba lần, nhiệt độ đo được là 38.8 độ.”
Mỳ Ăn Liền thậm chí còn nắm rõ hơn cả tôi.

Chẳng mấy chốc đã có kết quả xét nghiệm, là viêm dạ dày

cấp tính, kết quả của việc ăn hải sản và uống đồ lạnh đây mà!
Đúng là sướng cái miệng hại cái thân.

Mỳ Ăn Liền tìm một chiếc xe lăn rồi đẩy tôi vào phòng truyền nước biển. Đó là lần đầu tiên tôi ngồi xe lăn trong mười tám năm cuộc đời, cảm giác khó nói vô cùng. Mỳ Ăn Liền thần kỳ y như mèo máy Doraemon vậy. Ngay sau đó, cậu lại tìm một chiếc giường rồi bế một đứa đang ốm yếu dặt dẹo không đứng thẳng nổi là tôi lên giường nằm.

Y tá cắm ống truyền vào tay tôi, chất dịch lạnh lẽo từ ống truyền chảy vào tĩnh mạch trên mu bàn tay rồi lan tỏa ra khắp người, giúp cơ thể nóng hừng hực của tôi dịu lại. Vật vã một hồi lâu, rốt cuộc tôi đã có thể yên ổn ngủ một giấc.

Tôi không rõ mình ngủ bao lâu, nhưng tôi ngủ rất say và thoải mái, cho đến khi nghe thấy tiếng Mỳ Ăn Liền gọi y tá thay
bình nước biển khác. Tôi chậm chạp mở mắt ra, đúng lúc Mỳ Ăn Liền ngồi xuống, bàn tay ấm áp của cậu ấy cầm bàn tay cắm kim truyền lạnh lẽo của tôi rất đỗi tự nhiên, bàn tay lạnh ngắt còn lại đã được đặt trong chăn, nhờ cậu ấy nắm như vậy nên mới cảm thấy ấm áp, không hề lạnh lẽo một chút nào.

Tôi vừa cựa quậy, cậu đã nhận ra ngay.

“Cậu dậy rồi à?” Cậu ấy lập tức áp tay lên mặt tôi kiểm tra, rồi nhanh chóng thở phào: “Chắc là hạ sốt rồi, cậu thấy thế nào? Có còn đau bụng nữa không?”

Tôi lắc đầu, cơn sốt đã hạ, không còn nóng bừng khó chịu,
cơ thể không còn nhức nhối, bụng cũng không còn quặn đau nữa. Cảm giác này dễ chịu vô cùng, chỉ là thấy hơi lạnh, có lẽ là do nước biển lạnh đang len lỏi khắp các mạch máu trong người. Bỗng nhiên nước biển xộc lên mũi, lên mắt làm mắt tôi hơi ươn ướt.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần tôi bị ốm, người ở bên cạnh chăm
sóc cho tôi bao giờ cũng là bố mẹ, nhưng giờ đây lại là Mỳ Ăn
Liền... Tôi nhớ lại cảnh cậu ấy chăm sóc tôi từ lúc nôn thốc nôn tháo ở khách sạn cho đến bệnh viện, không hiểu sao nước mắt của tôi lại chực trào.

Mỳ Ăn Liền, tôi tha thứ cho cậu đấy!

Tôi đưa tay lên che mắt, định lau đi nước mắt đang rưng rưng chực trào, không muốn bị cậu ấy phát hiện ra.

“Cậu sao thế? Có còn đau không?”

“Tớ hết đau rồi, tớ muốn uống nước...”

Mỳ Ăn Liền vội lấy chiếc cốc thủy tinh bên cạnh ra rồi nói:
“Nước ấm đây, cậu uống đi.”

Tôi từ từ ngồi dậy cầm cốc nước, uống ực một hơi.

Mỳ Ăn Liền ngồi cạnh luôn miệng nhắc nhở: “Cậu uống từ từ thôi.”

Tôi đưa chiếc cốc không cho Mỳ Ăn Liền, sau đó bối rối cười nói: “Tớ muốn đi vệ sinh...”

“Tớ đỡ cậu đi.” Mỳ Ăn Liền lập tức đứng lên, vươn tay định đỡ tôi dậy, nhưng vừa đụng vào thì đã lỡ tay kéo cái ống kim đang cắm trên người tôi một cái, thấy vậy cậu ấy bèn cúi xuống dứt khoát bế tôi lên.

Tai tôi bỗng chốc nóng bừng, tôi có thể khẳng định tai mình nóng không phải vì sốt.

Tôi lí nhí: “Tớ tự đi được.”

“Như vậy nhanh hơn, tớ sợ lại giống như ban sáng. Cậu cầm chai nước biển thật chắc nhé, đừng để rơi.” Cậu bình thản
nhắc lại tình hình hồi sáng.

Lúc cơn đau dữ dội nhất, đúng là mất mặt mà... Tôi thật sự không muốn tin, cũng không muốn nhớ lại buổi sáng đầy ác
mộng này.

Cậu ấy bế tôi đến cửa toilet nữ, đặt tôi xuống rồi hỏi: “Cậu đi một mình ổn chứ?” Câu hỏi này của Mỳ Ăn Liền cứ như chỉ
cần tôi có một chút dấu hiệu không ổn, cậu ấy sẽ đi cùng tôi vào toilet nữ vậy.

Hai tai nóng hừng hực, tôi đáp: “Được mà.”

Tôi khó nhọc ngồi xuống, lại thêm một màn “tuôn xối xả”.
Bác sĩ có dặn, dù truyền nước biển xong cũng chưa thể ngưng đi ngoài, có thể phải qua ngày mai mới hết hẳn. Có lẽ do tôi “ngồi” lâu quá, Mỳ Ăn Liền ở bên ngoài lại kêu lên: “Tinh Tinh, cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao.” Ai mà ngờ được, có ngày tôi lại phải nói chuyện với cậu ấy cách một cánh cửa toilet như vậy.

Một tay tôi cầm chai nước biển, tay kia cố gắng kéo quần lên, nhọc nhằn ra khỏi toilet.

Cậu ấy nhìn tôi, rồi lại không nhịn được liếc mắt xuống quần short của tôi, quan tâm hỏi han: “Ổn chứ?”

Tôi hơi bực mình: “Cậu nhìn đi đâu thế hả? Thấy biến thái không? Có biết thế nào là bất lịch sự không hả?”

Cậu ấy cầm chai nước biển, cười nói: “Còn mắng chửi được là không vấn đề gì rồi.”

Tôi mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu.”

“Giữa cậu và tớ cần gì phải nói cảm ơn chứ.” Thế rồi cậu ấy cũng cười theo.

“Xin lỗi.”

“Làm cậu không ra biển chơi được...”

“Nói linh tinh gì vậy? Có phải tớ chưa được đi biển bao giờ đâu.”

“Bọn họ đi chơi sao rồi?”

“Quẩy tưng bừng. Thu hoạch cũng khá đấy, Hùng Suất câu được nhiều nhất, nghe đâu bữa trưa và bữa tối không cần phải lo nữa.”

Thấy mọi người đi chơi vui vẻ, tôi như trút được gánh nặng trong lòng: “Ây, may mà có cậu, không thì mọi người đã không thể vui chơi thoải mái rồi. Cảm ơn cậu.”

“Có cần phải nói tiếp câu xin lỗi không?”

“Hả?” Khốn khổ cả một buổi sáng, bây giờ tôi mới có thể
thoải mái vui vẻ mỉm cười.
Nhưng giây kế tiếp cậu lại cho tôi một đòn chí mạng: “Mai

phải đến đây truyền nước tiếp đó.”

“...”

“Tớ có thể đi cùng cậu tiếp.” Cậu ấy cười, xoa xoa mái tóc bù xù của tôi.

“Chờ một chút, tay tớ hơi đau.”

Mỳ Ăn Liền cầm tay tôi lên xem, mu bàn tay không biết bị bầm xanh sưng phù từ lúc nào. Có lẽ ban nãy vào toilet, tôi bất cẩn làm lệch kim, bảo sao chai nước biển cuối cùng này truyền từ
nãy tới giờ không thấy hết.

Cậu ấy vội vàng hét lên: “Y tá! Y tá! Bên này!”

Y tá trẻ cười tủm tỉm đi đến, nhanh chóng châm kim lại cho
tôi, dặn tôi nếu đi vệ sinh thì phải thật cẩn thận.

Chai nước biển cuối cùng nhỏ từng giọt cho đến hết, đến khi
hai đứa tôi rời khỏi bệnh viện thì đã hơn 1 giờ trưa. Mỳ Ăn Liền để tôi ngồi vào ghế sau rồi nhanh chóng leo lên ngồi cạnh tôi, bỗng dưng cậu vươn tay ra kéo tôi qua, tôi theo bản năng cản lại.

Thấy tôi phản ứng như vậy, cậu ấy bèn thở dài rồi nói: “Dựa vào người tớ cậu sẽ thấy dễ chịu hơn chút đấy.”

Tôi vừa thoáng do dự, cậu ấy đã nhẹ kéo đầu tôi đặt lên vai mình. Cậu ấy nói đúng, dễ chịu thật đấy.

Tôi nhắm mắt lại, mím môi, lặng lẽ tựa vào vai cậu ấy.

Tài xế ngồi đằng trước bỗng tuôn một tràng giọng vùng Đông Bắc: “Bạn gái của cậu bị đau dạ dày phải đi bệnh viện hả?”

“Em không phải là bạn gái cậu ấy, chúng em chỉ là bạn cùng lớp thôi ạ.” Tôi lập tức phân bua.

Ông anh tài xế cười hỏi: “Bạn cùng lớp à? Hơ hơ hơ, trông hai đứa vẫn còn ít tuổi. Đã vào đại học chưa?”

Tôi im lặng, Mỳ Ăn Liền cũng chẳng nói năng gì.

Ông anh tài xế vẫn độc thoại một mình: “Ngày nào số người đến chỗ này du lịch ăn hải sản đau bụng phải vào viện còn nhiều hơn ăn trộm, mấy ngày nữa cũng chẳng được ăn hải
sản nữa đâu, chỉ có thể húp cháo trắng thôi. Khổ thật đấy!”

Ông anh tài xế à, anh đang xát muối vào trái tim tôi đấy anh biết không?

Về đến khách sạn, Mỳ Ăn Liền nhờ bà chủ nấu giúp tôi một nồi cháo trắng. Đi đến chân cầu thang, cậu ấy bỗng nhiên ngồi xổm xuống rồi nói: “Lên đi.”

“Gì vậy?” Tôi không hiểu.

“Tớ cõng cậu.”

“Cậu cõng tớ làm gì?”

“Cõng cậu lên lầu đó.”

“Tớ tự đi được.”

“Lê lết nhiều vậy mà chân cậu không mỏi à?”

“Không mỏi.” Tôi nhấc chân trèo lên mấy bậc thang kết quả là hai chân không ngừng run lên bần bật, nhưng cho dù chân
có khuỵu xuống cũng không thể nói ra!

“Mau lên đi nào.” Mỳ Ăn Liền nhìn cái là biết ngay.

“Tớ thực sự không sao mà.”

“Vậy tớ bế cậu lên nhé?”

“...”

“Tớ biết rồi, cậu muốn tớ bế cậu. Được thôi. Để tớ bế cậu.” Nói rồi cậu nhe răng cười, điệu bộ như định bế tôi lên.

Trời đất! Ai muốn cậu bế chứ!!

“Cõng cõng cõng!” Ngày hôm nay cậu ấy đã bế tôi kiểu công chúa mấy lần rồi, lúc đầu óc còn chưa tỉnh táo thì thôi đi, hiện giờ ý thức của tôi tỉnh táo đến mức đếm một tỷ con cừu cũng không sai được, làm sao có thể để cậu bế tôi kiểu công chúa nữa. Tôi sợ cậu rồi đấy!

Cậu khẽ khom người xuống, cả người tôi lập tức được nhấc bổng lên. Trong lúc nhất thời chưa quen với cảm giác ấy,
tôi giật mình hớt hải ôm chặt lấy cổ cậu ấy. Mỳ Ăn Liền cúi đầu mỉm cười, tiếng cười rung rung xuyên qua lưng truyền đến trái tim tôi, khiến tim tôi đập thình thịch.

“Nếu thấy mệt, cậu có thể thả tớ xuống, tớ vịn lan can leo lên được mà.” Tôi nghe tiếng cậu thở gấp, cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Cậu nhẹ như con gà con ấy, ba tầng nữa là tới nơi rồi.” Cậu ngừng một chút rồi xốc người tôi lên.

Trái tim tôi như được rót mật, hương vị ngọt ngào lập tức lan tỏa. Tôi cắn môi, áp mặt mình lên mái tóc của cậu để cảm nhận tư vị ấm áp này. Thế nhưng hưởng thụ chưa được mấy giây, bụng tôi lại bỗng nhiên cuồn cuộn, một âm thanh kém sang phát ra, khoảnh khắc ấy dường như không khí cũng trở nên lắng đọng.

“Cậu cố nhịn một chút!” Mỳ Ăn Liền nói.

Tôi cắn răng hét lên: “Nhanh! Nhanh! Nhanh!”

Mỳ Ăn Liền vội tăng tốc, bước hai bước một xông lên tầng bốn rồi thả tôi xuống. Tôi vội vàng quẹt thẻ chạy vào toilet trong
phòng. Cách tận hai lớp cửa, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười
thoải mái của cậu ấy ngoài hành lang.

Tôi ngồi trên bồn cầu, lúc thì siết chặt nắm tay, lúc thì ôm trán. Hôm nay chắc chắn là ngày đen đủi nhất trong đời tôi.

Không lâu sau, bà chủ khách sạn bê bát cháo đi lên, tỏ ra
hết sức thông cảm với tôi: “Đi ra biển chơi chỉ sợ ăn hải sản rồi
bị đau bụng. Nhìn thấy hải sản mà không được ăn thì có khác gì
cực hình chứ!”

Hu hu hu, bà chủ à, có thể đừng đâm thêm một đao vào tim cháu nữa được không?

Sau khi bà chủ đi rồi, tôi sẵn tiện nói luôn: “Tiền khám bệnh
lúc nào về nhà tớ sẽ trả lại cho cậu. Điện thoại tớ bị hỏng rồi, tớ lại không mang đủ tiền mặt nên không trả ngay cho cậu được.”

“Có bao nhiêu đâu.” Mỳ Ăn Liền ngồi xuống đối diện tôi, múc một bát cháo đầy ắp rồi lại múc một thìa lên thổi cho nguội.

“Như vậy không được, tớ không thể tự nhiên mà lợi dụng cậu như thế được.”

“Con gái các cậu có vài đồng mà cứ suốt ngày tính toán chi li. Như thế không mệt à?”

“Cái này gọi là bạn bè càng thân thì tiền bạc càng phải rõ ràng, cậu có hiểu hay không hả? Thôi kệ, về tớ sẽ trả cho cậu.”

“Cho cậu nợ đó. Bao giờ tớ hết tiền thì cậu trả cho tớ cũng được.”

“Cậu có ‘cây ATM′ là mẹ mình cơ mà, đến khi nào cậu mới hết tiền?”

“A ~ Há miệng ra nào!” Bỗng dưng cậu ấy đặt thìa cháo loãng đã thổi nguội ngay miệng tôi, thành công chặn những lời tôi chuẩn bị nói ra.

Tôi cứ nghĩ cậu ấy định ăn thìa cháo đó, ai ngờ lại đút cho tôi. Tôi e thẹn nói: “Chân tớ tuy rằng không có sức nhưng tay thì không có vấn đề gì đâu.”

“Không vấn đề gì? Chứ không phải là sưng như móng heo
rồi hả?” Cậu quay xuống liếc bàn tay phải bị kim đâm sưng vù của tôi.

“Tớ vẫn còn tay trái mà!” Miệng tôi giật giật, vươn tay trái cũng bầm xanh ra. “Ăn nói tử tế không được à? Cái kiểu nói
năng của cậu, sao lại có lắm người thích cậu thế không biết?”

“Biết làm sao được, ai bảo tớ đẹp trai cơ chứ?” Cậu nhún

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net