Chương 24: Sau tám năm, rốt cuộc cậu ấy cũng tỏ tình với tôi 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mà chỉ vài phút sau tên Eric đã xong việc, âm thanh phát ra từ miệng của Doãn Lâm San cứ y như mấy diễn viên trong phim người lớn. Nếu có chuyên gia cao cấp từng xem qua vô số phim con heo là Giai Dao ở đây thì nhất định nó sẽ phổ cập kiến thức cho tôi với Tiểu Bạch rằng, cái thứ chưa ra đến chợ đã hết tiền như tên Eric này, người đời gọi là yếu sinh lý, còn hành động của Doãn Lâm San chỉ đang khiến gã Eric thấy thêm phần tình thú mà thôi...

Hai người đó thu dọn sơ qua rồi rời khỏi phòng họp, tôi nhẹ nhõm thở hắt ra rồi vỗ mạnh mu bàn tay Khang Cẩn Thừa,
kêu lên: "Ê, bọn họ đi rồi, cậu buông tay ra được rồi đấy."

Nhưng cậu ấy chẳng có vẻ gì là muốn buông cả.

Tôi ngoái đầu lại trừng mắt với Khang Cẩn Thừa, ánh sáng le lói vừa vặn soi ngay đôi mắt sâu hun hút của cậu ấy. Sống mũi
thẳng tắp, đôi môi vát mỏng, hết thảy đều đang kề sát bên, tôi vô thức muốn tách ra, nhưng ngờ đâu cậu ấy lại đột nhiên áp tới,
giây tiếp theo thì môi tôi đã bị khóa lại. Bùm, đầu óc tôi trống
rỗng. Cậu ấy xoay người tôi lại, mặt đối mặt ôm siết tôi, tôi gần
như nằm trọn trong lòng cậu ấy.

"Cậu.." Tôi định nói "cậu buông tôi ra", nhưng vừa mới hé miệng thì cậu ấy liền thừa cơ len vào, hương rượu nhàn nhạt trong phút chốc tràn ngập khoang miệng tôi. Tôi cố vùng vẫy đập hai tay lên ngực cậu ấy, nhưng tay cậu ấy quá khỏe, một tay cố định sau gáy tôi, tay kia thì ôm quanh eo tôi ôm siết lại, không
cho tôi nhúc nhích.

Dần dần tôi cũng từng chút một buông bỏ kháng cự, cảm giác cả người mềm nhũn như có lửa đốt, không còn sức giãy giụa, để mặc cậu ấy muốn làm gì thì làm. Cho đến khi tôi sắp không thở nổi, toàn thân cứng đờ, cậu ấy thấy vậy mới chịu buông tôi ra.

Không khí trong lành ùa vào, tôi ra sức thở hồng hộc, hít lấy hít để. Còn cậu ấy thì gục đầu xuống vai tôi, sau đó ôm tôi rồi thấp giọng nói: "Xin lỗi, Tinh Tinh, tớ không kiềm chế được..." Cậu ấy chầm chậm ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt gọn lại những sợi tóc bị mình làm rối đang xõa trên mặt tôi: "Cậu đỡ hơn chưa?"

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào bên trong, tôi nhìn thấy được sự áy náy hiện lên trên khuôn mặt cậu ấy. Tôi nhất
thời không biết nên mô tả cảm xúc của mình như nào nữa, hoảng hốt, bực dọc, giận dữ, xấu hổ, đều đủ hết. Ban đầu khi bị cậu ấy cưỡng hôn, tôi chỉ muốn cho cậu ấy một cái bạt tai, không phải tôi muốn làm bộ làm tịch, mà bởi đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, hơn nữa cậu ấy hành động như vậy thật sự rất lỗ mãng.

Nhưng càng hôn, tôi lại bắt đầu cảm thấy vô cùng hưởng thụ, thậm chí trong lòng còn vui mừng vì nụ hôn đầu của tôi là dành cho cậu ấy, nếu không phải do lần đầu thiếu kinh nghiệm nên suýt nữa tắt thở thì có khi tôi đã không buông ra sớm như thế rồi. Chị đây để dành nụ hôn đầu từng ấy năm, vậy mà lại bị cướp mất, thế nhưng cũng không thể để lộ ra sự thật là già cỡ này rồi mà
vẫn chưa hôn ai bao giờ, tôi đành phải bình thản nói với cậu ấy: "Chuyện vừa xảy ra tôi sẽ coi như do cậu uống say, lại bị cảnh
ban nãy kích thích, nhất thời không kiềm chế được, vậy nên tôi sẽ không tính sổ với cậu, cậu đừng để trong lòng, cũng đừng
cảm thấy nặng nề, dù gì cũng là người lớn hết cả rồi."

Cậu ấy cau mày, im lặng không nói gì.

"Ra khỏi đây rồi, chúng ta sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra. Được rồi, giờ cậu buông ra được chưa?" Tôi gần như nằm trọn trong lòng Khang Cẩn Thừa, cậu ấy ngồi tựa lưng vào tường,
phía trước là bàn hội nghị đằng sau là tấm rèm cửa trĩu nặng, che chắn bọn tôi vô cùng kín đáo, kể cả có người đi vào cũng không nhìn thấy được gì, quả là vị trí tuyệt vời để lén lút vụng trộm.

Cậu ấy dường như đã nghĩ thông suốt, ánh mắt bối rối rốt
cuộc cũng lấy lại được sự điềm tĩnh, lập tức buông tôi ra. Được giải phóng, tôi tức thì chạy ra khỏi phạm vi hô hấp của đối phương. Hơi thở của cậu ấy như có độc, hơn nữa còn có thể khiến tôi mê muội sa ngã. Thế nhưng động tác của tôi lại hơi mạnh, đang tính chạy đi nhưng vì không gian quá hẹp nên tôi vấp phải chân ghế, thành ra ngã sõng soài trên đất, tôi lập tức gào lên đau đớn.

"Sao cậu vẫn cứ đi đứng không biết nhìn trước ngó sau như vậy hả?" Cậu ấy vội vàng đi đến đưa tay đỡ tôi dậy.

Tôi tức tối nói: "Cái phòng tối om om thế này thì nhìn đường kiểu gì? Tớ có phải là mèo đâu!"

Cậu ấy bật hết đèn trong phòng lên, rồi quay trở lại, định lật váy tôi lên xem đầu gối có sao không. Tôi cảnh giác giữ váy lại, kêu lên: "Cậu lại muốn làm gì thế hả?!"

"Để tớ xem xem có bị thương chỗ nào không? Yên tâm đi tớ không ăn thịt cậu đâu mà lo." Cậu ấy cẩn thận nâng váy tôi lên, may mà sàn có lót thảm nên đầu gối chân phải của tôi chỉ bị trầy da một chút.

Hừ! Lại còn dám nói là không ăn thịt tôi đâu trong khi ban
nãy vừa mới "ăn" miệng tôi xong. Vừa nghĩ đến nụ hôn vừa rồi là mặt tôi lại nóng bừng lên.

"Giờ đi ra ngoài, hỏi phục vụ xem có thuốc sát trùng không, bôi lên cái đã." Cậu ấy vuốt phẳng váy cho tôi rồi đỡ tôi đứng dậy, thấy mặt tôi vẫn còn bối rối, cậu ấy đưa tay ra lướt nhẹ ngón tay trên mặt tôi: "Mặt cậu nóng thế."

Tôi hất tay cậu ấy ra, định lùi về phía sau né tránh, nhưng đằng sau lại chình ình cái bàn to đùng, thành ra tôi hết đường
trốn chạy. Tôi đành phải ôm kín mặt, kêu lên: "Tại tay cậu lạnh

quá thì có ấy."

"Vậy sao?" Cậu ấy tiện thể bắt lấy tay tôi, hơi ấm từ tay cậu
- nhanh chóng lan đến đầu ngón tay tôi, bàn tay cậu ấy chẳng hề lạnh chút nào, trái lại tay tôi có hơi lành lạnh.

"Phải rồi, tôi muốn đi tìm Grace."

"Tớ đi với cậu."

"Không cần."

"Ừm, không cần khách sáo với tớ."

...

Tôi không kháng cự nổi sức cậu ấy, bị đối phương kéo ra khỏi cái phòng họp quỷ quái này. Cậu ấy cũng không đưa tôi ra sảnh, mà lại kéo tôi đến toilet. Lúc cậu ấy đẩy tôi vào toilet nữ, đã nhẹ nhàng nói thầm bên tai tôi rằng: "Trang điểm lại đi, son môi lem
rồi kìa."

Tôi lập tức che kín miệng nụ hôn vừa rồi... Tôi không do dự cuống cuồng chạy vào trong toilet, âm thanh trầm khàn quyến rũ của cậu ấy lại từ ngoài cửa vọng vào: "Túi của cậu."

Tôi lại hớt hải chạy ra cầm lấy túi xách trong tay cậu ấy, tặng thêm cái trừng mắt, cậu ấy bật cười ha hả đầy sảng khoái, chứng tỏ tâm trạng đang vô cùng tốt.

Tôi soi gương kiểm tra, hình như không chỉ có lớp son nhòe đi mà cả môi cũng hơi sưng lên nữa. Hết thảy đều tại cái tên đang đứng ngoài cửa kia! Quỷ mới biết có phải là nụ hôn đầu
của cậu ấy hay không? Lại cộng thêm câu bạn gái xếp hàng dài
hết dọc sông Trường Giang của Lý Cách Thụy khiến tôi tức anh
ách. Trang điểm xong xuôi, tôi hung hăng nói với tấm gương:
"Lần sau mà còn dám làm thế với chị, chị đây sẽ cho ngươi một trận nên thân."

Lúc ra khỏi toilet, tôi cứ tưởng Khang Cẩn Thừa đã đi rồi nhưng không ngờ cậu ấy vẫn đang đứng tựa vào cửa, hai tay đút túi quần, mắt khép hờ, trông có vẻ uể oải. Cậu ấy vừa nhìn thấy tôi đi ra thì liền nắm tay tôi kéo đi.

Không nói tiếng nào đã nắm tay. Tôi muốn chống cự cũng không được.

"Cậu làm vậy sẽ có người hiểu lầm đó."

"Hiểu lầm chuyện gì? Cậu khiêu khích tớ đủ đường, khích xong thì chuồn, không sợ tớ hiểu lầm sao?"

"Tớ khiêu khích cậu hồi nào?"

"Trưa nay, tự nhiên gọi điện thoại tới, lại còn kêu trời đẹp nữa?"

"Đó là do tớ bất cẩn bấm nhầm số thôi, cũng đâu thể dập máy luôn được đúng không? Như vậy thì không lịch sự chút nào"

"Đúng là giỏi kiếm cớ thật đấy." Cậu ấy kéo tôi tiến vào trong sảnh.

"Tớ muốn đi tìm Grace." Tôi cố rút tay ra, nhưng cậu ấy vẫn khư khư nắm chặt không chịu buông.

"Grace bây giờ chắc hẳn cũng đang sứt đầu mẻ trán, không
có thời gian lo cho cậu đâu. Cậu cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh tớ,
bao giờ tan tiệc tớ đưa cậu về."

"Không phải là cậu có bạn gái rồi sao?"

"Ai?"

"Cậu nói xem ai?" Tên này lại còn giả ngốc nữa.

"Có phải là tiệc khiêu vũ đâu, cần gì có bạn gái? Tớ chỉ đại diện cho Ogilvy đến đây quyên góp thôi... Còn Từ Tịnh Tịnh rất
thân với người bên phía tổ chức."

"Vậy mà người ta bảo là đi theo cậu đến đấy đó."

Cậu ấy nheo mắt, khóe miệng cong lên, hỏi: "Hứa Tinh Tinh, cậu đang ghen đấy à?"

Tôi bật cười ha ha, kêu lên: "Tớ cần gì phải ghen với cô ta? Nếu cô ta nhìn thấy cậu nắm tay tớ thế này thì người nên ghen phải là cô ta mới phải chứ? Cho nên, Khang tổng à, cậu nên buông tay tớ ra để tránh bị nghi ngờ."

Quả nhiên cậu ấy coi lời tôi như gió thoảng qua tai.

Tôi đành bất lực để mặc cậu ấy kéo đi, đúng lúc đến sảnh thì gặp Lý Cách Thụy và bà Lưu Vân Hoa từ phía đối diện đi tới. Tôi nhìn thấy Lý Cách Thụy hệt như thấy ngôi sao may mắn vậy, chỉ hận không thể chạy ù đến bên con bé, nhưng tay vẫn còn
đang bị nắm chặt, có muốn chạy cũng không được.

Trong lúc tiến lại gần, cặp mắt sắc lẹm của bà Lưu Vân Hoa lập tức nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang "nắm chặt lấy nhau của tôi và Khang Cẩn Thừa, không, không phải nắm chặt, mà là cậu ấy cưỡng ép kéo tôi đi.

Đúng lúc đó, Lý Cách Thụy cũng trông thấy, con bé lập tức kêu lên: "Này, anh kéo tay bạn tôi làm gì vậy? Mau buông ra!"

Lý Cách Thụy vẫn là con người của hành động, con bé không chỉ nói miệng, mà còn trực tiếp xông đến tính tách bọn tôi ra nữa. Trong lòng tôi âm thầm gào thét mau mau đến đây giải
cứu chị đi, thế nhưng Khang Cẩn Thừa dùng một tay chặn con bé lại cách tôi nửa mét, xoay xở thế nào cũng không lại gần hơn được.

Bà Lưu Vân Hoa nhịn hết nổi, hét lên: "Cẩn Thừa! Con đang làm cái gì vậy?"

Khang Cẩn Thừa nghiêm túc nói: "Con đang nắm tay bạn gái mình, mọi người cũng ý kiến sao?"

Câu nói này của Khang Cẩn Thừa khiến mấy người bọn tôi
đều bàng hoàng ngẩn ra tại chỗ.

"Cậu đang đùa đấy à?" Tôi trừng mắt quay sang nhìn Khang Cẩn Thừa, cậu ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười bí ẩn. Tôi lại nhìn
qua Lý Cách Thụy và bà Lưu Vân Hoa, hai người họ cũng
sững sờ y hệt tôi, nhất là bà Lưu Vân Hoa, trông bà ấy rõ ràng là

sắp sửa phát điên nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế. Tôi đành vận hết sức bình sinh giật tay ra, cuối cùng lần này cũng thành công.

Khang Cẩn Thừa mỉm cười nói: "Mẹ, Grace, chính thức giới thiệu với hai người, đây là bạn gái của con, Hứa Tinh Tinh.

"Hứa Tinh Tinh?" Bà Lưu Vân Hoa sửng sốt.

Khang Cẩn Thừa nói tiếp: "Phải, mẹ cũng biết mà, hồi trước lúc bố con nằm viện, Hứa Tinh Tinh hay mang canh đến thăm đó."

Khóe miệng tôi khẽ giật, hóa ra tôi là "Hứa Tỉnh Tinh hay mang canh", tuy ngoài mặt vẫn đang cười, nhưng trong lòng tôi thì đang thầm mắng tên Khang Cẩn Thừa này.

Cặp mắt phượng xinh đẹp của bà Lưu Vân Hoa nhìn tôi chằm chằm, có vẻ gì đó như thể không tin được, bà ấy cất giọng mỉa mai: "Đúng là con gái lớn rồi có khác, thay đổi đến độ suýt chút nữa khiến tôi không nhận ra.

"Cháu chào dì ạ." Tính cách cay nghiệt và kiêu ngạo của bà Lưu Vân Hoa ngày nào vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức tôi, nhưng tôi vẫn cố giữ thái độ lễ phép.

"Không cần phải khách sáo, mới nãy gặp tôi cô cũng đâu có khách sáo như vậy." Bà Lưu Vân Hoa hừ lạnh.

Lý Cách Thụy đột nhiên mỉa mai lại: "Vừa nãy dì chỉ trích người ta mặc đồ của tôi, thái độ không ưa nổi, đổi lại là tôi, tôi cũng giả bộ không quen."

"Grace! Cẩn thận thái độ ăn nói của con đó." Bà Lưu Vân Hoa tức đến độ siết chặt nắm tay.

"Tôi là vậy đó!"

Thái độ "tôi thích nhìn bà tức nhưng không làm gì được tôi" của Lý Cách Thụy khiến tôi phục sát đất, đây chính xác là
kiểu chẳng có gì ngoài điều kiện, thích gì thì làm đó.

"Buổi tiệc tối nay cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta đi thôi." Lý
Cách Thụy kéo tay tôi tính bỏ đi thì bị Khang Cẩn Thừa ngăn lại.

"Cô ấy là bạn gái của anh, đưa cô ấy về là trách nhiệm của anh, cứ để đó cho anh." Khang Cẩn Thừa thuận thế nắm lấy tay tôi.

Tôi hệt như con rối vải bị hai người đó kéo qua kéo lại, dù sao thì Lý Cách Thụy cũng là con gái, không thể khỏe bằng Khang Cẩn Thừa được. Nhưng với tính cách của Lý Cách Thụy, con bé nhất định còn lâu mới cam tâm buông ra. Không muốn bị kéo qua kéo lại trước mặt bàn dân thiên hạ nên tôi đành nói với Lý Cách Thụy: "Chị về trước đây, anh em là bạn học cũ của chị
nên không sao đâu. Em giữ đồ giúp chị, hôm nào gửi qua cho
chị nhé."

Lý Cách Thụy nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi mới buông tay ra nói: "Về nhà thì nhắn tin cho tôi, anh ta mà bắt nạt chị thì chị phải cho tôi biết ngay đấy."

Tôi cười cười, cái con bé này đúng là khiến người ta phải yêu thương mà. Tôi lễ phép chào bà Lưu Vân Hoa, tuy mặt bà ấy vẫn lạnh như tiền nhưng tôi cũng không muốn làm một người không có gia giáo phép tắc.

Vừa quay người lại, tôi liền trông thấy Từ Tịnh Tịnh đứng
cách đó không xa. Vẻ mặt Từ Tịnh Tịnh cực kỳ khó coi, không
biết cô ta đã nghe được bao nhiêu phần từ câu chuyện vừa rồi nữa nhưng e là bây giờ cô ta đang căm hận tôi tột độ đây.

Từ Tịnh Tịnh nói: "Cẩn Thừa, cậu đi đâu vậy? Buổi tiệc còn chưa kết thúc mà."

Khang Cẩn Thừa đáp lại: "Giờ tôi đưa Tinh Tinh về trước đã, lát nữa tôi sẽ sắp xếp người đến đón cậu."

Tôi liếc nhìn cậu ấy, vị huynh đài này, huynh cũng biết sắp
xếp thật đấy. Tuy nhiên đối với phụ nữ thì phải áp dụng cương
lĩnh một trung tâm hai nguyên tắc¹, mỗi tay một cô thì sớm muộn gì cũng mỏi nhừ.

( 1 )Một trung tâm hai nguyên tắc là nguyên tắc được trích từ cương lĩnh của Đảng, một lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, hai là giữ vững nguyên tắc của Đảng, Xã hội chủ nghĩa, Mác...

Từ Tịnh Tịnh lại nói: "Nhưng cậu uống rượu rồi, không lái xe được đâu."

Tôi cũng nhân cơ hội nói leo: "Đúng đó, cậu uống rượu thì không được lái xe đâu, tớ tự bắt xe về là được rồi."

"Yên tâm, có tài xế." Khang Cẩn Thừa không cho tôi bất cứ cơ hội nào để kháng cự, kéo tôi thẳng ra thang máy. Ra đến cổng chính, quả nhiên tài xế của cậu ấy đã đỗ xe chờ sẵn.

"Khang Cẩn Thừa, đã ra đến đây rồi thì cậu không cần phải dối lòng nữa, bận gì thì đi đi, tớ có thể tự bắt xe về nhà mà" Tôi cố giãy giụa nốt lần cuối, không biết cái con người này hôm nay bị làm sao nữa? Lý Cách Thụy mang tôi ra làm lá chắn thì tôi còn có thể hiểu được tâm lý không muốn mặc váy dạ hội của con bé, nhưng sao đến cả cậu ấy cũng muốn đem tôi ra làm lá chắn thế, rõ ràng Từ Tịnh Tịnh là một sự lựa chọn rất tốt cơ mà.

Nhưng cậu ấy vẫn chẳng mảy may để tâm đến những gì tôi nói, lập tức nhét tôi vào hàng ghế sau, cậu ấy báo cho tài xế
biết địa chỉ nhà tôi rồi cũng ngồi vào theo. Tài xế này chính là
người lần trước chở tôi về công ty, anh ấy chẳng hề ngạc nhiên
chút nào, vô cùng bình tĩnh lái xe về khu chung cư nhà tôi.

Tôi vội vàng muốn về nhà, nhưng vừa bước xuống xe, cậu
ấy đột nhiên kéo tôi lại: "Tinh Tinh!"

Tôi hít sâu một hơi rồi nói: "Khang Cẩn Thừa, tối hôm nay
cậu hơi quá chén rồi, hết thảy những chuyện xảy ra tối nay cậu hãy coi như một giấc mơ đi, ngày mai khi cậu tỉnh rượu rồi, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra. Ngoan! Mau đi về đi."

Tôi cố nặn ra một nụ cười mà tôi vẫn tự cho là hết sức xinh
đẹp với hy vọng nó có thể xoa dịu kiêm lừa phỉnh người khác.

"Chút xíu rượu đó chẳng nhằm nhò gì với anh cả." Cậu ấy đột nhiên nâng tay tôi lên, nhẹ nhàng áp môi hôn lên mu bàn tay, nở nụ cười khiến người khác phải ngẩn ngơ.

Vị trí nụ hôn trên mu bàn tay hệt như bị phỏng, xúc cảm mềm mại trong nháy mắt từ một điểm lan ra hết cả bàn tay rồi từ

cánh tay phải của tôi chạy tốc hành vào thẳng trong tim. Tôi nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, nhìn nụ cười của cậu ấy, tôi bỗng thấy chóng mặt, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục mặt đối mặt với cậu ấy thế này, tôi sẽ bị choáng ngất ra đây mất. Tôi dồn sức rút tay lại, lắp bắp nói rằng: "Cậu... cậu ở Mỹ tám năm có khác, lắm... lắm trò phong phú thật."

"Không phải học được ở Mỹ, mà là anh thích em." Cậu ấy nghiêm túc tuyên bố.

Cơ thể tôi cứng đờ hệt như bị điểm huyệt, không thể tin được những gì vừa lọt vào tai mình. Cậu ấy đang tỏ tình với tôi ư? Tám năm không gặp, chỉ mới gặp lại nhau hai ba lần sau từng ấy thời gian, vậy mà cậu ấy lại đột nhiên tỏ tình với tôi...

"Tinh Tinh, anh thích em." Cậu ấy lặp lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc và chân thật: "Làm bạn gái của anh nhé, được không?"

Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, như thể nghe được truyện "Nghìn
lẻ một đêm" vậy, tôi nhất thời không nhịn được, phì cười thành tiếng: "Tế bào hài hước của cậu phong phú hơn tám năm trước nhiều đấy."

Phản ứng của tôi khiến cậu ấy nhíu mày thất vọng: "Anh đang nghiêm túc đấy."

Nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, tôi từ từ thu lại
nụ cười, nói rằng: "Nhưng nghe kiểu gì cũng giống như đang
đùa ấy."

"Tinh Tinh!"

"Khoan đã, cậu đừng nói gì hết." Tôi cần phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Cậu ấy cứ thế đứng trước mặt tôi, nhìn tôi cúi gằm đầu, hai
tay kéo váy trầm tư.

Tôi hít sâu, lặng lẽ nhìn cậu ấy và nói rằng: "Khang Gia Vĩ,
à không, Khang Cẩn Thừa, cậu dựa vào đâu mà nghĩ là tám năm trôi qua rồi, tớ của bây giờ sẽ bằng lòng làm bạn gái cậu chứ? Lỡ như tớ kết hôn rồi thì sao? Hoặc tớ đã có bạn trai thì sao?"

Cậu ấy cau mày, nhìn tôi như thể tôi đang sỉ nhục trí thông
minh của cậu ấy vậy: "Em đã kết hôn chưa?"

"Đương nhiên là chưa."

"Vậy có bạn trai chưa?"

"Cũng chưa luôn." Nói xong, tôi chỉ muốn vả vào miệng mình một cái, phải vội vàng nhấn mạnh bổ sung thêm rằng: "Tuy
bây giờ vẫn chưa có bạn trai chính thức nhưng người theo đuổi tớ nhiều lắm, chưa biết chừng bỗng dưng mai lại có."

"Tiểu Bạch và Giai Dao nói với anh rồi, bây giờ em vẫn đang độc thân. Cho dù em có người theo đuổi hay đã có bạn trai
rồi thì cũng không sao hết. Hiện tại anh đã quay trở về, anh sẽ
nói với những người theo đuổi em rằng, anh mới là bạn trai của em để bọn họ về sau không quấy rầy em nữa. Còn nếu em đã có bạn trai rồi thì anh cũng sẽ nghĩ cách biến kẻ đó trở thành bạn trai cũ." Cậu ấy hiên ngang tuyên bố.

Trời đất! Tên này đang copy phong cách của Lý Cách Thụy
đấy hả? Không hổ là anh em tám năm trời. Sớm muộn gì tôi cũng phải cho hai đứa dám bán bạn cầu vinh Tiểu Bạch với Giai Dao kia một trận.

"Cậu đừng có tự tin thái quá như vậy, cậu cho là cậu chắc
chắn có thể trở thành bạn trai của tớ à?" Tôi nghĩ nếu không phải mình điên thì chắc chắn là cậu ấy điên rồi.

"Vì anh thích em."

Trái tim tôi như bị thứ gì đó bắn trúng, bốn chữ đơn giản đó giờ phút này lại như lời tâm tình êm dịu nhất thế gian. Tại sao những lời này lại dễ chịu đến vậy? Tại sao những lời này lại êm tai và dễ nghe đến thế? Trong lòng tôi vô cùng hân hoan, nhưng lý trí và hệ thống phòng ngự lại bảo tôi phải kiềm chế sự rộn ràng trong lòng lại.

"Cậu đúng là kỳ lạ. Tám năm trước nói biến mất liền biến mất, thậm chí không có đến một lời từ biệt, tám năm sau lại đùng
đùng trở về rồi bảo thích tớ. Nếu như cậu thật sự thích tớ, tại
sao không nói từ tám năm trước? Nếu như tớ không nhầm thì tám năm trước người cậu thích là Từ Tịnh Tịnh cơ mà. Người ta không chỉ cùng đi Mỹ với cậu, mà đến tận hôm nay vẫn đứng bên cạnh cậu. Cảm giác cho dù cậu có lên trời hay xuống bể, cô ấy vẫn sẽ ở bên cạnh cậu, ra dáng bạn gái của cậu lắm đấy. Cậu tỏ tình với tớ thế này, vậy có ổn không?"

Cậu ấy nghiêm túc nói rằng: "Thích Từ Tịnh Tịnh là chuyện hồi đó đứa con trai nào cũng làm, cũng như việc con gái bọn em năm ấy ai cũng thích Cao Trạm thôi. Nhưng anh có thể
khẳng định rằng, người anh thực sự thích là em. Tám năm trước, chúng ta vẫn chưa thành niên, em luôn nói là trước khi vào đại học không được yêu đương... Sau đó thì anh lại đi... Bây giờ anh trở về rồi, mọi người đều lớn hết cả rồi, tuổi tác cũng không còn là vấn đề nữa."

Tôi đỡ trán, vẫn chưa thể ngay lập tức tiêu hóa hết đoạn đối thoại bên trên. Tám năm nay, rốt cuộc cậu ấy đã trải qua những gì vậy? Thực sự quá kỳ lạ. Tôi không nhịn được hỏi cậu
ấy: "Có phải cậu có chuyện gì khó nói không?"

"Chuyện khó nói gì cơ?"

"Thật ra cậu thích đàn ông, nhưng với thân phận và địa vị
của cậu hiện tại, cậu không thể ở bên cạnh người mình yêu, nên
cậu đành trở về, kéo đồng bọn tốt năm xưa là tớ đây làm bình
phong. Nếu là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net