Chương 8: Quyết chiến năm nghìn mét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời Tưởng Hạo nói, vì số lượng người đăng ký chạy ba nghìn mét với năm nghìn mét quá ít, cuối cùng ban thể thao của trường quyết định bỏ nội dung chạy ba nghìn mét, chỉ giữ lại hạng mục năm nghìn mét. Tin này với tôi mà nói kể ra cũng là một tin tốt, bỏ đi ba nghìn mét đỡ tốn sức hơn bao nhiêu. Có điều, trong lòng tôi vẫn có đôi chút tiếc nuối, đã nói chắc như đinh đóng cột là chạy tám nghìn mét rồi, đùng cái lại thành năm nghìn mét... Giả dụ như đến lúc tôi thực sự không thể chạy được nữa thì tám nghìn mét nghe ra cũng không đến nỗi mất mặt lắm, nhưng mà năm mét thì đúng là có hơi mất mặt thật.

Sòng cá cược của Hùng Suất cũng không vì vậy mà thất thu, trái lại có cả đám lớp bên cạnh cũng tham gia nữa, số lượng người cược tôi thua ngày càng nhiều. Thật không thể hiểu nổi mấy đứa này nghĩ gì nữa? Tôi không chạy nổi thì đám con gái lớp chúng nó chạy được chắc? Tôi biết mình không có tố chất vận động, bình thường cũng hay làm biếng trong giờ Thể Dục, nhưng rốt cuộc là bình thường nhìn tôi bết bát đến cỡ nào mới đủ khiến cho cả khói điên cuồng đặt cược như vậy chứ?

Có lẽ do bị kích động mà hằng ngày, sau khi ăn tối một tiếng, tôi bắt đầu chạy bền quanh khu nhà mình, thể lực cũng tốt hơn trước đây nhiều, nhưng hệ quả kéo theo là tôi ăn uống lại càng dữ dội hơn trước.

Vương Giai Dao tinh mắt phát hiện ra: "Tiểu Bạch, cậu có cảm thấy một tháng trở lại đây trong Tinh Tinh có vẻ cường tráng hơn xưa không?"

Lục Tiểu Bạch đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới một hồi rồi đưa ra kết luận: "Chính xác, uy lực như mãnh hổ, thế này mà đi dọn vệ sinh, hai tay xách hai thùng nước, treo thêm thùng nữa lên cổ là vừa đẹp."

Tôi âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào tôi cũng phải chạy cho được năm nghìn mét, không thể để Cao Trạm cũng bị thua cuộc theo tôi được. Một tuần có ba tiết thể dục, tiết nào tôi cũng chăm chỉ chạy gấp đôi lúc trước khiến thầy Hà dạy thể dục phải tròn mắt. Tôi chỉ đành vỗ vai an ủi thầy, trước đây là do tôi không muốn làm, chứ nếu muốn làm thì mọi việc nhất định sẽ đâu ra đó.

Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra đại hội thể thao mùa đông, đám học sinh đứa nào cũng hăng máu, đến trường từ rất sớm, dù sao cũng chỉ có hôm nay là không cần phải lên lớp, lại còn được chơi đùa thoải mái nữa, đứa nào cũng thấy vô cùng sung sướng. Đám "vận động viên" hết vặn tay lại đến xoay chân, chỉ chăm chăm chờ đến giây phút được thi đấu để thể hiện khả năng trên sân vận động. Thế nhưng ngay khi chuẩn bị lâm trận, thầy dạy tiếng Anh lại phát huy tinh thần "tranh thủ từng giây từng phút", không biết lấy từ đâu ra 1 xấp đề thi của Hoàng cương với Khải Đông¹, vừa mỉm cười hiền hậu vừa nói: "Không mất quá nhiều thời gian của mấy đứa đâu, mỗi ngày làm 2 trang thôi là được rồi."

( 1 ) Hai tỉnh của Trung Quốc. Hai tỉnh này có tỷ lệ học sinh trúng tuyển vào các trường đại học top đầu rất cao nên tuyển tập đề thi thử đại học của hai tỉnh này vô cùng nổi tiếng.

Cả đám tức thì xìu xuống như bánh đa ngắm nước.

Đại hội thể thao tổng cộng diễn ra trong ba ngày, hai nội dung Mỳ Ăn Liền tham gia được bố trí đấu loại ngay ngày đầu tiên, nhưng chung kết lại diễn ra vào ngày cuối cùng. Còn phần thi chạy năm nghìn mét của tôi không đấu loại mà trực tiếp vào trận chung kết luôn, cũng là màn chốt hạ diễn ra ngày cuối của đại hội thể thao. Nếu Mỳ Ăn Liền may mắn tiến vào trận chung kết, thì tôi và cậu ta sẽ cùng xuất hiện trên sân đấu.

Nên là, bọn tôi "ăn ý" đến kỳ lạ cùng cổ vũ lẫn nhau.

"Hẹn gặp nhau trên sân ngày cuối!"

"Hẹn gặp lại trên sân nhé!"

Ngày thứ nhất, cả bọn đứa nào cũng im lặng ngồi tại chỗ làm đề Hoàng Cương Khải Đông. Hình ảnh lũ chúng tôi cặm cụi làm đề chính thức trở thành quang cảnh kỳ dị nhất ở trong vận động hôm đó. Sang đến ngày thứ hai, vị trí khán đài thuộc về lớp bọn tôi không hiểu sao lại xuất hiện thêm rất nhiều bạn nữ xinh xắn, ngoại trừ đám con gái trong khối ra, thì cả các em khối Mười lẫn các chị khối Mười hai cũng vây lại xem, nhưng tuyệt đối không phải vì lớp bọn tôi nằm ở đúng vị trí điểm kết thúc của đường chạy thi điền kinh, mà vì lớp bọn tôi có Cao Trạm.

Cái này được gọi là Túy Ông say nào phải do rượu.

Kẻ không phải thi gì như tôi bất đắc dĩ trở thành chân sai vặt cho Lục Tiểu Bạch, bị nó sai chạy khắp nơi gom mấy lời cổ động hào hùng của cả lớp để con bé dùng loa của ban tổ chức phát. Đến khi tôi giải quyết xong chuyện này, lúc đi ngang qua khu điền kinh thì đúng lúc đến lượt Mỳ Ăn Liền thi ném tạ, tôi được tận mắt trông thấy cánh tay vững mạnh của cậu ta đẩy một phát khiến quả tạ bự tổ chảng lăn vèo về phía trước, để lại trên mặt cỏ một cái rảnh sâu hoắm. Khí thế mạnh mẽ dữ dội đó khiến tôi chấn động đến độ phải nhảy lùi ra sau hệt như đám xác sống trong trò Plants vs Zombies vậy. Bảo sau những tuyển thủ cử tạ và đô vật quốc tế đều là những người "có sức nặng" lớn đến vậy. Đúng là không bao giờ được coi thường những người mập mà! Nhìn trọng tài kích động như vậy thì cậu ta được vào trận chung kết là cái chắc, tôi lập tức tặng cho cậu ta hai cái like.

Dưới ánh nắng, dường như khuôn mặt tươi cười Mỳ Ăn Liền khi xấu hổ trở nên đặc biệt rạng rỡ, cậu ta huơ huơ cánh tay ú na ú nần như một đứa trẻ con vậy.

Ở một hướng khác đang diễn ra vòng loại nhảy cao, tôi nhanh chân chạy đến, cảm ơn Lục Tiểu Bạch đã thủ được cho mình chiếc thẻ tình nguyện viên, giúp tôi thành công xuyên qua bức tường người, trong chốc lát đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ tung người lên cao vô cùng trang nhã của Cao Trạm.

Không ngoài dự đoán, Cao Trạm vừa xuất hiện là đám con gái quanh đó đã hưng phấn đứng hết cả lên, nhưng lại nhanh chóng giữ trật tự, không quấy rầy phần thi của Cao Trạm, tránh làm cậu ấy phân tâm.

Đúng là fan chân chính có hiểu biết, có trật tự kỷ cương mà.

Cao Trạm làm nóng người xong, nghe được tiếng còi hiệu lệnh thì liền tăng tốc lao người về phía trước, sau đó rướn người nhảy lên cao, nhẹ nhàng bay qua thanh sào. Dáng vẻ nhẹ nhàng tao nhã như chim yến ấy khiến đám nữ sinh bộc lộ bản chất mê trai bắt đầu thét lên chói tai.

Không chỉ mỗi lúc chơi bóng rổ mà cả khi nhảy cao cũng đẹp trai đến vậy, quả nhiên không hổ danh là Cao Trạm hoàn hảo tuyệt đối trong mắt tôi.

Tôi vỗ vỗ hai bàn tay, kích động mảnh liệt, trong mắt tràn đầy tim hồng chỉ chực bắn ra bốn phía.

Cao Trạm đứng dậy khỏi miếng đệm, quay lại đúng hướng tôi đang đứng, khoé miệng cậu ấy khẽ cong lên, ánh mắt như đang cười với tôi một cái, sau đó bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng cậu ấy, tim tôi giật thót, lẽ nào tôi vừa bị hoa mắt? Chỗ này đông người như vậy, tại sao cậu ấy lại chỉ nhìn mỗi mình tôi? Còn cười với tôi nữa? Tôi bài ra vẻ mặt không thể tin nổi dáo dác nhìn xung quanh, bỗng dưng vai bị vỗ một cái khiến tôi hết hồn.
"Tinh Tinh! Cậu ở đây à?"

Tôi thầm thở dài trong lòng, quả nhiên tôi lại ăn dưa bở rồi. Tôi còn đang nghĩ sao Cao Trạm lại tự dưng nở nụ cười tỏa nắng với tôi như thế chứ, hóa ra là vì tình cờ thế nào Từ Tịnh Tịnh lại đứng ngay sau lưng tôi. Cô ta với Ngụy Tuyết đang kéo tay nhau tiến đến gần.

Tôi quay lại nhìn cô ta nói: "Cậu chậm chân rồi, Cao Trạm vừa mới nhảy xong. Cơ mà hiện giờ thì điểm của cậu ấy đang cao nhất.

Từ Tịnh Tịnh vui vẻ thốt lên: "Thật ư? Ôi! Thật tuyệt quá, tớ vừa thi 100m nữ xong là chạy đến đây ngay. Không ngờ vẫn bị chậm. Phải rồi, cậu có dùng điện thoại quay lại không?"

"Ờ ha, sao tớ lại quên mang điện thoại theo chứ..." Tôi vỗ trán cái bóp. Tôi đúng là đầu heo mà, hiếm khi có cơ hội tốt có thể ngang nhiên quay hình mà không bị coi thường như vậy, sao lại quên không mang theo điện thoại cơ chứ. Trái tim tôi đau quá đi!

Từ Tịnh Tịnh thoáng thất vọng nói: "Ôi, cậu không mang di động à...Mà không sao, chắc là sẽ có người khác quay lại thôi."

"Chắc là vậy. Phải rồi, cậu chạy 100m thế nào?"

"Tuy không về nhất, nhưng vẫn được vào thi chung kết."

"Giỏi quá, chung kết cố gắng nhé!" Tôi thật lòng khen ngợi đối phương, hy vọng cô ta có thể giành được thứ hạng tốt trong trận chung kết.

Từ Tịnh Tịnh cười nói: "Ừ, tớ sẽ cố gắng! À, phải rồi, tớ muốn đi xem Gia Vỹ thi môn ném đĩa. Môn ném tạ không xem được nhưng chắc vẫn kịp xem ném đĩa. Tớ đi trước nhé."

"Tớ cũng phải trở về lớp thu mấy tờ giấy nhắn, chào nhé." Tôi gật đầu, nhìn cô ta và Ngụy Tuyết rời đi. Từ xa, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Khang Gia Vỹ đang khởi động làm nóng người ở phần sân đang diễn ra cuộc thi ném đĩa. Giờ ăn trưa, Vương Giai Dao và Lục Tiểu Bạch kéo tôi qua một bên.

Vương Giai Dao hồi hộp hỏi: "Sáng nay cậu chen vào khu thi nhảy cao có quay được clip Cao Trạm thi đấu không?"

Vết thương lòng khó khăn lắm mới lành được chút xíu đã lại bị hai đứa bạn quỷ sứ này xác muối thêm rồi. Tôi ỉu xìu đáp: "Không, tớ quên mang theo điện thoại..."

Lục Tiểu Bạch vỗ tay bôm bốp, tức khắc bảo Vương Giai Dao: "Tớ thắng rồi! Hết giờ chiều nay, bánh tacos, thêm xá xíu với trứng và thịt xông khói nữa đấy nhé."

Vương Giai Dao khinh bỉ nhìn tôi, xỉa xói: "Sao cậu không có chút tiền đồ nào hết vậy? Tốt xấu gì cũng phải để cho tớ thắng một lần chứ?"

Lục Tiểu Bạch nói: "Tớ đã bảo rồi, con bé này chỉ cần nhìn thấy Cao Trạm một cái thôi là thế nào cũng mê mệt đến độ quên sạch luôn cả tên tuổi giới tính của mình. Vậy mà cậu lại không chịu tin tớ, còn cho là nó đủ tâm trí để mà nhớ quay video lại nữa. Giờ cậu đã tin tớ chưa hả?"

"Rồi, rồi! Tin Tiểu Bạch sống bất tử!"

Tôi chưng ra vẻ mặt "không thiết sống nữa", hai đứa này lại lôi tôi ra cá cược rồi.

Tôi ôm lấy trái tim tan nát của mình, kêu lên: "Than ôi, không hiểu sao đến giờ mà hai đứa các cậu vẫn còn ở lại thành phố N? Sao không qua Macau luôn đi, còn thi đại học làm cái gì nữa? Hai đứa cậu mà ở đấy thì lúc đánh bạc có nằm ra cũng vẫn thắng được luôn đó.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao đồng thanh: "Ý kiến hay!"

Tôi ra sức chọc đống đồ ăn trước mặt để sả giận, mặt xác hai cái đứa vô nhân tính kia.

Lục Tiểu Bạch khẽ huých vai Vương Giai Dao, đưa mắt ra hiệu với cô nàng. Vương Giai Dao ho mạnh hai tiếng, đặt di động xuống trước mặt tôi: "Đây đây đây! Tiểu Bạch biết thừa là cậu vô dụng nên đã kêu tớ đi dò la khắp nơi kiếm được clip về cho cậu rồi đây này."

Tôi cầm điện thoại, mở ra xem, quả nhiên là đoạn clip tuyệt đỉnh quay lại cảnh Cao Trạm nhảy cao.

Vương Giai Dao trề môi mắng tôi: "Cậu có thấy xấu hổ không? Xuất hiện lù lù ở đó mà còn không bằng một đứa vắng mặt như tớ."

"Ngưng nói nhảm, mau bật bluetooth lên bắn qua đây đi." Tôi cảm thấy món gan heo khó ăn nhất trần đời đột nhiên trở thành mỹ vị nhân gian.

Tôi len lén liếc nhìn Cao Trạm, cậu ấy đã ăn trưa xong đang nằm úp mặt xuống bàn ngủ trưa.

Tôi đeo tai nghe, vừa thưởng thức đoạn clip, vừa càng quét nốt bữa trưa, sau đó bưng khay đồ ăn ra đặt lên xe đẩy ngoài lớp, bỗng một giọng nói quen thuộc lọt vào tai.

"Tớ đã nói rồi mà, nó chắc chắn có quay clip lại, cậu vẫn không tin tớ à? Mới vừa nãy ăn trưa, cậu cũng thấy rồi đó, nó đang xem đoạn clip Cao Trạm thi sáng nay. Gì mà quên mang theo điện thoại chứ, nói cứ y như thật ấy, chẳng qua là không muốn chia sẻ với cậu thôi."

Ngay cạnh lớp học là cầu thang, ở góc cầu thang có đặt một kệ sách. Giọng nói vừa phát ra từ sau kệ sách là của Ngụy Tuyết. Mặc dù người đang nói chuyện với cô ta vẫn giữ im lặng nhưng khỏi cần đoán tôi cũng biết đó là ai.

Giọng Ngụy Tuyết lại truyền đến: "Tớ đã nói với cậu từ lâu rồi, nó cũng thích Cao Trạm, cậu lại không tin cơ! Giờ thì cậu thấy rồi đó. Lòng người khó lường! Cậu đó... đừng có ngốc nghếch nữa, từ nay tan học xong đừng kéo nó đi học nhóm với cậu và Cao Trạm nữa."

"Không phải đâu...Thật ra là cậu ấy đang giúp tớ mà." Từ Tịnh Tịnh cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

"Hả? Giúp cậu á? Ôi trời ơi, chỉ cần không mù thì ai cũng nhận ra, nó chính là cái loại trong ngoài bất nhất đó."

"Cao Trạm ưu tú thế, đám con gái trong trường thích cậu ấy chỉ có nhiều lên thôi chứ làm gì có chuyện ít đi. Cậu không nhận ra nó suốt ngày ôm vai bá cổ làm thân với đám con trai à? Cậu có biết rằng có một loại con gái vô cùng đáng sợ, thích tỏ ra nam tính để chơi chung với mấy bạn nam, suốt ngày nhân danh tình đồng chí, xưng huynh gọi đệ rồi trà trộn vào trong đám con trai. Cậu biết kiểu con gái như vậy được gọi là gì không? Gọi là "cô nàng mạnh mẽ", đến cả bọn "em gái mưa" còn phải chịu lép vế trước mấy đứa này. Kiểu con gái mạnh mẽ giả tạo ấy mới là thứ đáng sợ nhất, tâm cơ tính toán khủng khiếp nhất."

Cô nàng mạnh mẽ?! Đây là lần đầu tiên tôi được nghe thấy thuật ngữ mới mẻ này, so với "Caramen Tinh Tinh" thì mấy chữ "Cô nàng mạnh mẽ" có vẻ càng gây ấn tượng khó phai hơn thì phải. Hóa ra một đứa con gái cẩu thả bê bối não rỗng như tôi, trong mắt kẻ khác lại trở thành kiểu "Cô nàng mạnh mẽ". Tôi sờ sờ gò má, không hiểu sao cơ mặt hai bên má lại cứng đờ. Quay về chỗ ngồi, tôi cứ ngẩn người ra, mãi đến khi Lục Tiểu Bạch khua khua tay trước mặt, tôi mới hoàn hồn. Tôi không nhịn được hỏi Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao: "Hai đứa cậu thấy tớ có giống nữ hảo hán không?"

Lục Tiểu Bạch nhún vai đáp: "Từ dạo cậu có thể mỗi tay xách một xô nước thì giống dã man luôn ấy."

Rõ ràng là trong tôi mình hạc xương mai thế này cơ mà, quý cô Giai Nhân còn thường bảo nuôi tôi chẳng được tích sự gì, vai không thể gánh, tay không thể xách.

"Vậy hồi trước?"

"Trước hả? cũng vẫn giống. Phong cách ăn mặc có hơi giống đấy." Vương Giai Dao cau mày săm soi quả áo thể thao rộng thùng thình quanh năm không đổi trên người tôi.

Tôi bất lực trợn trắng mắt: "Ngày nào mà tớ chẳng mặc đồng phục giống các cậu. Các cậu dựa vào đâu mà bảo phong cách ăn mặc của tớ khác các cậu chứ?"

"Tuy cùng là đồng phục như nhau nhưng mỗi người khi mặt lại ra một kiểu khác nhau, vậy nên khí chất toát ra đương nhiên không giống nhau rồi. Cho dù đồng phục có xấu cỡ nào thì cũng không thể che giấu được khí chất xinh xắn ngọt ngào đáng yêu của Vương Giai Dao tớ đây." Vương Giai Dao vừa nói, vừa đưa tay lên làm mấy cái điệu bộ tỏ vẻ dễ thương, cuối cùng còn không quên vén mái tóc ngắn xoăn nhẹ ra sau tai.

Tôi bịt mắt lại, đề phòng bị cái điệu bộ nhão nhẹt của con bé này làm cho nhức mắt.

Cuối cùng cũng có lúc Lục Tiểu Bạch đứng chung một chiến tuyến với tôi, cùng tôi cười khinh bỉ hành vi tự kỷ của Vương Giai Dao, có điều cô nàng tò mò muốn biết ai là người nói tôi giống đàn ông hơn: "Đang yên đang lành lại có đứa nào dám nói cậu giống đàn ông à?"

"Hả? Không có." Tôi lặng lẽ thở dài, nghĩ ngợi một lát lại không nhịn được hỏi: "Hai cậu đã từng nghe cụm từ "Cô nàng mạnh mẽ chưa?"

"Dĩ nhiên là rồi!" Vương Giai Dao dường như ngộ ra điều gì đó, nhảy dựng lên hỏi: "Khỉ thật! Có đứa nào nói cậu như vậy đúng không?"

"Không có!" Tôi cắn môi, chối đây đẩy.

Lục Tiểu Bạch bày ra vẻ mặt không mấy tin tưởng, nói với tôi: "Đứa nào đánh giá cậu như vậy là đề cao cậu quá rồi, với cái chỉ số thông minh đáng thương của cậu thì còn lâu mới đủ tuổi giở được cái mánh "Cô nàng mạnh mẽ" này. Cậu phải biết là đẳng cấp của "Cô nàng mạnh mẽ" còn cao cấp hơn cả "Em gái mưa". đây là loại con gái tâm cơ thâm sâu khó dò nhất. Bánh bèo so với kiểu "Cô nàng mạnh mẽ" này thì chỉ là thứ cống rãnh đòi sống sánh với đại dương thôi."

"Đúng, chuẩn không cần chỉnh." Vương Giai Dao giơ ngón cái tỏ vẻ đồng tình với Lục Tiểu Bạch.

Tôi bất lực đảo mắt. Không hổ là bạn tôi, kể cả an ủi cũng phải dùng cái cách chà đạp nhân phẩm của nhau thế này. Có điều, tâm trạng của tôi trong phút chốc bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn, không còn nặng nề như trước nữa.

Vương Giai Dao truy hỏi: "Ai dám nói cậu như thế hả?"

"Làm gì có. Tại tớ chưa từng nghe cái từ đó bao giờ, bỗng dưng nghe được thấy thú vị thôi." Tôi vờ như không có chuyện gì ngó ra ngoài cửa lớp.

Đúng lúc ấy, Từ Tịnh Tịnh và Ngụy Tuyết cũng từ ngoài cửa đi vào. Từ Tịnh Tịnh khẽ mỉm cười nhìn tôi rồi từ tốn đi về chỗ ngồi của mình, cứ như thể cuộc nói chuyện trong góc kệ sách chưa từng xảy ra. Còn Ngụy Tuyết thì chỉ nhìn lướt qua tôi, vẻ mặt coi thường, hếch cằm lên rồi quay về chỗ.

"Cô Nàng Mạnh Mẽ" ấy hả...Haizzz, tôi cảm thấy mình giống Lôi Phong hơn.

Tôi đứng lên, đi thẳng tới chỗ Từ Tịnh Tịnh nói: "Từ Tịnh Tịnh này... Bật bluetooth lên đi, tớ gửi đoạn clip Cao Trạm thi nhảy cao sáng nay cho cậu. Hồi sáng tớ quên mang theo di động, may có em gái khối 10 quay được. May mà có Giai Dao với Tiểu Bạch xin giúp, để tớ gửi cho cậu nhé."

Từ Tịnh Tịnh mở to đôi mắt sáng lấp lánh, có vẻ hơi khó tin trước sự hào phóng của tôi, cô ta vô thức quay đầu lại nhìn trúng chỗ Ngụy Tuyết đang ngồi.

Tôi bình thản nhìn thẳng Ngụy Tuyết, mặt Ngụy Tuyết hơi đưa ra, trong có vẻ rất mất tự nhiên, như thể hai bên má bị ai đó cho ăn mấy cái bạt tai vậy.

Từ Tịnh Tịnh nhướng mắt lên bối rối nhìn tôi rồi nói: "Không sao, không cần gửi đâu. Mai đi xem chung kết là được rồi."

"Ây, cậu ngại cái gì chứ? Với tớ thì cậu có gì mà phải ngại chứ. Nhanh lên nào!"

Thấy tôi cứ giục, Từ Tịnh Tịnh cuối cùng cũng mở Bluetooth điện thoại lên, nhận đoạn clip về máy.

Gửi clip xong, tôi huých sáo tung tăng quay lại chỗ ngồi.

Vương Giai Dao lườm tôi một cái, gửi tin nhắn vào nhóm QQ: "Cậu mà là "Cô nàng mạnh mẽ" cái gì chứ, phải gọi là thánh mẫu mới đúng ấy! À không, tớ nên gọi cậu là Lôi Phong. Thứ tớ đây khó khăn lắm mới kiếm được, cậu lại cung kính chắp tay đem dâng cho đứa khác."

Thấy cô nàng gửi một đống biểu tượng cảm xúc phẫn nộ, tôi nhếch miệng cười, còn chưa kịp nhắn lại thì Lục Tiểu Bạch đã tiếp lời: "Nó không phải thánh mẫu đâu, mà là bỗng nhiên thông minh đột xuất nên mới đi dằn mặt mấy đứa đó đấy, bởi vì người nói nó ra vẻ nam tính mạnh mẽ chính là hai đứa kia."
Đúng là không gì có thể che mắt được Lục Tiểu Bạch thông minh tuyệt đỉnh mà, chẳng cần tôi phải đích thân nói ra sự thật, nó cũng có thể đoán ngay được nguồn cơn.

Vương Giai Dao như được khai sáng, vội vàng trả lời: "Tuy cái danh "Cô nàng mạnh mẽ" này không đúng với cậu cho lắm, nhưng tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu trên con đường trở thành một 'cô nàng mạnh mẽ' thực thụ!"

Tôi nhẹ nhàng nhắn lại: "Trên đời này có được những người đồng chí tốt như hai cậu quả là tuyệt vời biết bao!"

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao đồng loạt gửi cho tôi biểu tượng buồn nôn.

Bỏ di động xuống, tôi bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời chuyên đi rước lấy kỳ thị từ người khác của mình. Rõ ràng đa số mọi người đều thấy rằng Hứa Tinh Tinh tôi là một đứa não phẳng, vui vẻ hoạt bát, có vẻ tốt tính, thế mà chẳng hiểu sao vẫn bị người khác kỳ thị thế này nữa, có thể là do những lúc nhàn cư vi bất thiện tôi hay chửi thầm trong bụng, thứ hành vi lén lúc không biết xấu hổ này có khi đã bị kẻ khác nhìn thấu rồi, tốt nhất là tôi nên kiểm điểm lại bản thân một cách sâu sắc thôi.

Ngày thứ ba của đại hội thể thao, cuộc chiến năm nghìn mét của tôi cuối cùng cũng đến. Lục Tiểu Bạch vẫn ngồi ở bàn của ban tổ chức truyền đi những thông điệp tình cảm tuổi học trò, tôi bắt đầu khởi động làm nóng người, Vương Giai Dao thì đứng bên cạnh không ngừng cổ vũ: "Tinh Tinh, cố gắng lên! Thắng rồi, tớ với Tiểu Bạch sẽ bao cậu một chầu no nê."

Tôi gật đầu thật mạnh, quen hai đứa này quả không uổng phí.

Tôi khom lưng làm mấy động tác giản cơ, một đôi giày thể thao nam màu đen hiệu Nike chẳng hiểu từ đâu đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Tôi khó hiểu ngẩn đầu lên, không ngờ lại là Cao Trạm.

Ủa? Sao cậu ấy lại đứng trước mặt tôi vậy? Đáng ra cậu ấy phải đang chuẩn bị cho trận chung kết nhảy cao chứ?

Tôi bỗng nhận ra một chuyện, vội vàng lùi ra sau một bước, nói: "Xin lỗi, chắn đường cậu rồi." Đằng sau tôi chính là lối đi duy nhất dẫn vào toilet.

Nhưng hình như cậu ấy không có ý định đi toilet, mà cứ đứng trầm ngâm nhìn tôi một lúc lâu khiến tôi chột dạ nghĩ rằng có khi nào trên mặt mình bị dính cái gì chăng. Tôi vô thức đưa tay lên sờ má, e dè hỏi: "Mặt tớ có dính gì à?"

Cậu ấy đáp lại bằng giọng nói nhẹ như gió thoảng, tuy nhiên câu trả lời lại không được ăn nhập cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net