Sư phụ giữa rừng sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hôm, Mắm Tôm vào rừng đốn củi như mọi ngày, bỗng thấy bên đường có 1 ông già đang nằm thoi thóp trông như lả đi vì đói, Mắm Tôm bèn lấy nắm cơm duy nhất của mình ra mớm cho ông lão ăn, ông lão ít lâu hồi tỉnh. Đến lúc này ông lão mới tiết lộ, ông là thần tiên chỉ muốn thử lòng mọi người, xưa nay chưa ai có lòng tốt như Mắm Tôm, ông rất cảm kích, bèn kỳ trên người ra 2 cục ghét đen sì, bảo Mắm Tôm cất đi, mai sau lúc khó khăn mở ra xem sẽ thấy điều kỳ diệu. Ông lão lại bảo Mắm Tôm từ mai trở đi, hôm nào cũng đến chỗ ấy gặp ông, ông sẽ truyền dạy chữ và võ nghệ cho chàng.

Thời gian trôi nhanh như tốc độ ánh sáng, dù ngày xưa chỉ đốt đèn dầu với nến chứ không có đèn điện như bây giờ, nhưng nói tóm lại là thời gian trôi rất nhanh, đã qua vài năm, Mắm Tôm ngày nào cũng đến chỗ ông lão học chữ đã thuộc làu kinh sử, học võ nghệ đã tinh thông điêu luyện đến độ vào rừng đốn củi không còn phải dùng đến dao dựa, chỉ dùng 1 chưởng đánh ra là cây gãy, cành đổ tha hồ cho chàng lượm về. Nhưng Mắm Tôm vẫn sống đời tiều phu bình lặng bên cha mẹ. Mắm Tôm càng trưởng thành càng khôi ngô khác thường, chỉ có điều nước da và mùi mắm tôm trên người thì càng nồng thêm nên chẳng ai thèm đoái hoài.

Thật đúng là:
"Văn chương võ nghệ tài cao
Khác chi bún đầu chấm vào mắm tôm"

(Muốn biết câu chuyện ra sao, đón đọc hồi sau sẽ rõ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài