Phần Không Tên 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì chuyện chọn khối cho tôi bố mẹ bất đồng quan điểm với nhau.

Mẹ vốn thích con gái học Văn để sau này theo báo chí hay gì gì đó dùng tới ngòi bút. Mẹ bảo những bạn học khối D tâm hồn giàu có, sống tình cảm và yểu điệu thục nữ. Mẹ thích tôi như thế nên từ lúc mới vào cấp hai đã áp theo môn văn, cả giá sách trên phòng phân nửa là những thứ liên quan tới văn vẻ, mà tôi chả bao giờ mò đến.

Bố sáng suốt hơn còn hỏi tôi thích học gì. Thực sự mà nói tôi thấy mình hợp mấy môn liên quan đến ban tự nhiên, bọn con trai thường vậy mà, nên sau nhiều lần tranh luận, họ quyết định để tôi nhồi cả văn lẫn toán, môn nào hơn thì chọn. Dù sao tôi cũng sẽ phải thi khối Toán - Văn - Anh.

Nhưng đến gần ngày làm hồ sơ dự thi, tôi vẫn chưa biết mình thực sự thích cái gì.

Đang quét sân ngoài cửa tôi thấy Đức túi to túi nhỏ xách về, bên trong toàn là bánh kẹo và sữa. Chắc là thức đêm học bài đây, cậu ấy trông thấy tôi rồi nở nụ cười.

Cái nụ cười ngỡ như là cậu ấy đang chìa gói kẹo chíp chíp để làm hòa với mình, nó không hề có dấu vết của thời gian, chỉ một chút ngập ngừng bâng quơ.

"Diệp định vào cấp ba trường nào?"

Và bắt chuyện bằng một chất giọng trầm ấm của riêng cậu ấy.

"Chắc là Hùng Vương."

"Vậy thì cùng trường rồi."

Tôi cười, ước gì học giỏi hơn một chút, chăm hơn một chút để cùng vào lớp với cậu ấy.

"Diệp định vào chuyên không?"

Cái gì? Nghĩ con bé này không vào được chuyên á? Tôi vênh mặt đáp:

"Sao lại không."

Rồi cậu ta bật cười, xô những cục mỡ phúng phính trên má lại. Cùng một câu nói nhưng nếu từ một người béo cất lên, bạn sẽ thấy toàn những quan tâm, lắng nghe và chia sẻ, chứ không như con bé Thảo Ly kia.

Vừa thấy Đức là thấy nó ngay, biết ngay mà.

"Tớ đăng ký chuyên Văn. Anh Đức chuyên Toán, Trung Hoàng chuyên Anh. Mạnh Cường thì không. Cậu định vào lớp nào?"

Tôi dù chưa kịp quan sát điệu bộ của con bé đó nhưng máu nóng đã nổi lên cao, giữ chặt cái chổi, hiên ngang nói:

"Văn!"

Và rồi mới quay sang hất hàm nhìn nó. Thực ra thì lớp Toán tôi không thể với được rồi, Anh thì càng không, mà chọn Văn nếu trượt thì xuống lớp thường.

Tối đó tôi làm hồ sơ đăng ký Văn THPT Hùng Vương ngay lập tức, dù Toán của tôi nhỉnh hơn khá nhiều. Mẹ vui phải biết. Bố cũng vui. Thì ra không chỉ mẹ, bố vẫn luôn muốn tôi điệu đà như con bé nhà hàng xóm kia.

Hôm thi hai môn không chuyên, bao gồm Toán Văn bắt buộc tôi làm bài khá ổn, so Toán với thằng Quốc không sai một chữ nào, Văn thì làm kín hai tờ giấy. Trong khi Quốc la oai oái, kêu trời kêu đất vì đề Văn.

Năm học mới rồi cũng đến. Trước hôm tập trung, Thảo Ly nhanh nhẩu dặn Hoàng đèo đi học. Tôi nghĩ thế nào xuống bếp hỏi mẹ có cần phải đi mua gì không, mắm muối mì chính mẹ mới mua hồi chiều, chả thiếu gì, mãi cũng nghĩ ra cần mua quà ăn sáng cho ngày mai. Thường thì mẹ vẫn hay nấu bữa sáng, nhưng hôm nay tôi cứ đòi đi mua.

Cửa hàng tạp hóa nằm phía bên trái nhà tôi, đi qua nhà cậu Đức. Tôi đi một vòng mà không thấy cậu ta đâu. Bực thật!

Trước lúc đi ngủ, tôi mò xuống nhà gọi điện bắt thằng Quốc phải rủ đi học, sau đó mới yên tâm leo lên giường. Các cụ có câu "Con gà tức nhau tiếng gáy", không rõ tôi đang tức cái gì mà câu tục ngữ này thoáng xuất hiện trong đầu, mãi mới chìm vào giấc.

Tính Quốc y như mẹ tôi, làm cái gì cũng phải sớm sủa, sợ muộn. Bảy giờ tập trung mà nó réo từ 6h30, trong khi đến trường có 15 phút không.

Tầm nó gọi đồng hồ của tôi mới đổ chuông, nháo nhào thay đồ, đánh răng, rửa mặt, tôi leo xuống nhà đi học luôn. Chậm một tý là nó gào thủng lỗ tai.

Khi tôi ra khỏi nhà thì cũng là lúc cậu Cường rong xe ra, còn mấy người kia tươm tất hết rồi. Tôi nghĩ nếu Cường mà ra sớm mình hơn thì chẳng còn thấy họ đâu.

"Ơ con này, mày không lôi xe ra hả?"

Tôi trân trân nhìn Quốc, được hôm cho họ biết mình không cần đi với họ mà làm cụt hết cả hứng.

"Diệp lên xe tớ đi!"

Đức chỉ vào yên sau cậu ấy. Như nhận ra mình có hơi vô lý, Quốc chen vào:

"Lớp mình với lớp con Diệp chắc gì đã tan cùng giờ."

Hồi còn bé tôi đã từng mơ tưởng đến một ngày nào đó cả ba cậu bạn của mình đều biết đi xe, chúng tôi cùng một trường, mỗi sáng tôi sẽ dựa vào cảm xúc xem quý cậu nào hơn mà ngồi xe cậu đó. Chứ không như bây giờ, quê với con nhỏ Thảo Ly quá đi. Tôi dắt xe ra.

"A ha, vậy là khỏi lo lớp mình có tan muộn thì tớ đi cùng xe với Diệp về!" - Con nhỏ đó lên tiếng, giọng ngọt như mía.

Hừ, chiếc xe mini này để chở em tôi hoặc mẹ chở tôi chứ chưa bao giờ chở đứa khác. Tôi hắng giọng:

"Thân đứa nào đứa ấy lo."

Nụ cười cô bạn vụt tắt. Lúc đó kèm với nụ cười khẩy của mình, tôi rõ ràng là đứa xấu tính nhất hội.

Cũng vì câu nói đó mà khi vào lớp Ly không nói với tôi câu nào luôn.

Cả lớp 48 đứa thì 40 đứa học Hùng Vương cấp hai đi lên, 8 đứa còn lại từ ba trường lân cận, trong đó có bốn đứa trường tôi. Là tôi, Phượng, Ngân. Trời! Lớp có ngót nghét 5 thằng con trai, một cậu trong đó trước học cùng trường với tôi, lớp bên cạnh luôn. Chính là cậu Kiên đó chứ không ai vào đây.

Tôi chọn ngay bàn một ngồi cho xa cách các bạn.

Hôm đầu tiên chỉ nghe giáo viên nhắc nhở lịch học và đo đồng phục.

Trong lúc nhốn nháo xếp hàng đo quần áo, tôi nhận tin sốc nữa là năm nay trường thống nhất để nữ sinh mặc váy. Trời!

Vào học được một thời gian nhưng tôi vẫn chỉ chơi với Quốc, trong khi đó con bé Thảo Ly đã hòa nhập được hết, trừ hai cô bạn Phượng và Ngân cũng tỏ vẻ không thích nó giống tôi. Có thể lí do vì mọi người ai cũng khen nó xinh. Hừm.

Tuần đầu tiên đi học không có gì đáng nói, sang tuần thứ hai tôi bị gọi lên bảng xoành xoạch. Giáo viên bộ môn vào lớp mở sổ điểm nhìn một lượt rồi gọi:

"Mời bạn lớp trưởng."

Có môn còn bị gọi hai lần, may mà mới vào trường nên tôi không dám chểnh mảng, hơn nữa ngồi bàn một, chữ tự chạy vào đầu.

Tuần tiếp theo cô giáo bảo tôi chọn ra mấy bạn thi trong hội thao của trường. Cả lớp 5 mống con trai không đủ thành lập đội bóng, trông bạn nào cũng trắng trẻo, mảnh khảnh đúng kiểu con trai lớp Văn, sau khi đề xuất các môn thi thể thao và cho các bạn tự ứng cử, tôi ngồi đợi mãi mà không đứa nào tham gia.

Một lát con bé Ly lên tiếng thì có một hai thằng con trai đăng ký thêm. Nó học trường Hùng Vương cấp hai, gọi như là ma cũ, bọn trong lớp toàn ma cũ, xa lánh mấy con ma trường khác như bọn tôi. Thảo nào xưa nay các trường khác hay nói dân Hùng Vương cấp hai kiêu căng là vậy.

Bất lực nhìn danh sách đăng ký có vài ba cái tên, mà các lớp không chuyên tranh nhau tham gia, thế nên những môn thể thao nào tham gia được tôi viết tên mình vào hết, được mấy trò kéo co, nhảy bao, dùng sức như bọn con trai tôi khá thích, chỉ có điều chơi không giỏi.

Hôm thi hội thao Quốc không chịu đi, hắn nói ở nhà học bài, không thể phí thời gian cho mấy việc vô bổ đó được. Hắn bị tôi quạt cho một trận. Cuộc thi đó để gắn kết học sinh trong trường và nâng cao tinh thần thể thao mà kêu phí.

"Thôi được, tao đến trường ngắm mấy đứa trai xinh gái đẹp."

Hội thao bắt đầu từ chín giờ sáng. Khai màn là phần thi kéo co giữa các lớp. Phần thi này bắt buộc các lớp phải đăng ký và cần có mười người tham gia, bọn con gái lớp tôi kêu lắm, lấy cớ sức yếu này nọ, đối thủ là bọn chuyên Anh cũng thế. Chúng lờ lớ lơ đi luôn.

Hai lớp ít nam nhất khối nhưng cũng chênh nhau đáng kể.

Các cậu con trai lớp đó đã xếp thành hàng vào vị trí, có một hai bạn nữ nữa. Hoàng đứng ngoài không tham gia. Hàng lớp tôi mới có hai bạn nam xếp đầu hàng, ba bạn cuối hàng, tôi đứng giữa.

Có một điều, bọn con gái Hùng Vương không máu bằng dân Trần Nguyên Hãn chúng tôi, dù rằng bây giờ đều mặc chung một loại đồng phục, Ngân và Phượng nhảy vào luôn.

Nhìn quanh lớp, cuối cùng Thảo Ly quyết định hỗ trợ, thêm một đứa khác nữa. Khi trọng tài hô kéo, bọn tôi vào cuộc thực sự.

"Yaaaaaaaaaaaaaa!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi kéo, chẳng nói chẳng rằng, ba con bạn cũ trong nhóm G7 tự giác bỏ dép sống chết với sợi dây thừng, chả quan tâm xấu đẹp gì hết. Hôm đó mặc quần thể dục nên tôi xoạc chân vô tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net