Chương 11 : Ngày Hẹn Hò Của Cô Và Hắn ( p1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nè , Cô hầu , dậy đi ! Còn phải cậu chủ gọi dậy mới được hử ?"- hắn nói với giọng kiêu ngạo

"Rồi , rồi , 5 phút nữa thui ! 5 phút"- cô vẫn ngủ

"Này thì 5 phút ! Cậu có biết cậu là người hầu của tui không ? Đáng lẽ ra phải gọi tui dậy chứ ? Hum nay là ngày hẹn hò đấy ! ( nói đúng ra là đi mua quần áo )"- hắn khủng bố

"Hớ...Áaaaaaa !! Sao không gọi tui dậy ? Tại sao ? "- cô tỉnh ngủ hẳn ra

"Gừ... Cậu không thấy gì hả ? Người hầu đáng ghét kia ? " - hắn trừng mắt lên nhìn cô

"Ồ , xin lỗi nghen , tui là người hầu kiểu Úc nghen , sống kiểu Úc quen ròi nên sorry nghen "- cô cười trừ

"Dù sao thì cũng sắp xếp đồ đạc đêy ! Chúng ta cùng đi "

"Vâng vâng "

------------10' sau --------------

"Ròi , ăn sáng đêy "- cô la lên như một đứa trẻ con ( uk thì cô là trẻ con chứ có phải là ng "nhớn" đâu !)

"Cậu trẻ con quá đấy " - hắn nhìn cô

"Thỳ tuôi có bửu vs cậu tui là người nhớn đâu ! Zô zuyên ! Thui đi , tui ăn xong òi " - cô bĩu môi

"Hôm nay tôi sẽ chọn quần áo cho cậu ! Nếu không thỳ cậu sẽ phải trả giá vì đã ns tôi vô duyên á ! Có là bạn gái của bổn thiếu gia đêy thỳ cũng không có nhường đâu à nha !"
- hắn nhíu mày nhìn cô

"Được , cậu chọn gì cho tui cũng oke nhưng nó nhất định phải rẻ đó ! Rẻ thôi , nhà tôi nghèo không trả nổi mấy cái thứ quần áo thiếu vải mà còn đắt đâu ! Tôi không phải là một quí cô nhà giàu , ha "- cô hăm doạ hắn

"Ai nói cậu phải trả ? Bổn thiều gia đêy sẽ chọn quần áo cho bạn gái mình ! Tất nhiên là nó không phải là loại thiếu vải vì có ai thích bạn gái mình được người khác nhìn đâu , với lại một lí do nữa đó chính là ... Vòng một của cậu phẳng lì thỳ mặc làm sao được cái đồ mà dành cho phụ nữ gợi cảm đó ! Nhưng không vì vậy mà tui chọn cho cậu một loại váy bình thường , khi mặc nó , cậu sẽ không phải đậu vừa rang !"- ( tuy vẫn lạnh lùng ở trên lớp nhưng chả hiểu sao từ khi có cô , về nhà là hắn nổ hẳn ra )

"Ròi , cậu nổ nhiều quá òi đó ! Định đi không đây ? "- cô chờ hắn nổ hết với ánh mắt kiên nhẫn

"Ù , đi thui ! Tui nổ nhiều quá , xin lỗi " - hắn cười trừ

--------------- 20 ' sau ----------------

"Đến rồi đó ! Cậu tỉnh ngủ ak ? Gà con ngốc nghếch ? "- hắn lay lay cô

".........."

"Không tỉnh là tôi dùng vũ lực đó ! " - ánh mắt hắn sắc hẳn ra

"........."

"Khì khì khì ! Được thôi ! Há phùuuuuuuu " ( phù nhẹ con người ta đã đủ chết ròi phù mạnh vậy con người ta sống sao ? )

"Áaaaaaaaaaa!! Buồn , buồn quáaaaaaaa ! Đấm chết tên lưu manh nè ! Dám thổi vào tai tui"- cô giật bắn mình và đấm hắn theo phản xạ

"Auu , đau quá " - hắn tuy né được cúa đó nhưng vì cô dễ thương quá nên bắt đầu "ăn vạ "

Dạ vâng ! "Vương Vương Ăn Vạ " đã xuất hiện ròi đêy !

"A...cậu ổn chứ ? Vương Vương ? Tôi tưởng cậu né đc cú đó nên mới đấm nhưng ... "

"Tôi chỉ muốn gọi cậu dậy thôi mà ! Lắc mạnh nhưng vẫn thấy cậu ngủ nên đành phải dùng biện pháp "nhanh nhất có thể " thôi mà ! Vậy mà cậu lại đấm cho một quả đau dữ "- hắn vừa sờ vào má mình vừa xuýt xoa

"Tui ... Tui xin lỗi nghen " - cô nói với giọng ăn năn

"Nếu vậy thì ... Phải làm cho tôi một việc ! " - ánh mắt hắn sắc bén

"V...v...việc gì vậy ? " - mặt cô bắt đầu đỏ ( vì sao đỏ thế ? )

"Hì hì " - hắn cười vs một nụ cười ma mãnh

"Hãy ...(au : đoạn này cay cấn nè ! ; Vương Vương : tránh ra dùm ! ) ...hãy nghe theo lời tôi sai bảo đi ! Bất cứ thứ gì trog buổi chiều này ! " (au : tui thực sự không bt các pạn đag nghĩ đến cái gì )

"Uk "- cô có vẻ hiểu và gật đầu ( au : À , hiểu rồi )

"Đi thôi !"- cô tười cười , cầm tay hắn và đi đến nhà có chữ " Coco Chanel " to đùng , thương hiệu nổi tiếng về quần áo , nước hoa , mĩ phẩm , blah và blah

Hắn đang nắm tay nhau đi đến toà nhà chữ Hotel à quên Coco Chanel ( sai toàn cái chẳng liên quan ) to đùng để mua quần áo ! Chúng ta hãy cùng đón xem hắn sẽ "làm " tiếp theo nhá !

Bye nghen

Tiếp theo :

Chương 12 : Ngày Hẹn Của Hắn ( p2 )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net