Hồi 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia đình đang quây quần bên mâm cơm. Ông Hội đồng Vĩnh ngồi ở đầu bàn, bên cạnh là bà Cả, bà Hai và bà Ba. Bá An ngồi ở một góc bàn, lặng lẽ dùng bữa. Hai Thiện ngồi đối diện với Bá An, lòng không ngừng suy nghĩ.

Bà Cả quan tâm hỏi: "Bá An, con ăn có vừa miệng hôn?"

Bá An cúi đầu lễ phép: "Dạ thưa bà, con thấy ăn rất vừa miệng."

Hai Thiện ngập ngừng, liếc nhìn Bá An rồi quay sang ông Hội đồng: "Thưa cha, thưa các mẹ, con có ý này. Sớm mơi, con tính đưa Bá An dạo một vòng Tân Phú để em có thể làm quen với nơi này." 

Ông Hội đồng Vĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Hai Thiện đầy suy xét. Các bà vợ của ông nhìn nhau, có vẻ ngạc nhiên trước lời đề nghị của Hai Thiện.

Ông Hội đồng Vĩnh giọng trầm ngâm: "Cũng được, con đưa Bá An đi dạo, đặng cho nó quen thuộc cái xứ này." 

Bà Ba cất lời, giọng điệu có phần bông đùa: "Tân Phú đẹp lắm, dạo một vòng cho biết."

Bà Hai nghe vậy, mỉm cười, giọng dịu dàng mà không kém phần khéo léo: "Phải đó, đi cho biết chỗ này chỗ kia, mai mốt đỡ bỡ ngỡ." 

Bá An lễ phép: "Con cảm ơn ông, cảm ơn các bà."

Bà Ba: "Em nhớ chị Hai hồi còn trẻ, tội nghiệp, nhà nghèo rớt mồng tơi nên đâu có được đi đây đi đó. Bây giờ đã có tuổi nên nhiều cái còn chưa tỏ."

Bà Hai vẫn giữ nụ cười trên môi, không hề tỏ ra phật lòng, đáp lại với vẻ điềm đạm: "Em Ba nói phải."

Câu chuyện giữa các bà vợ nhà ông Hội đồng lại tiếp diễn. Trong ánh mắt của Bà Hai, có chút gì đó xa xăm, nhớ về những tháng ngày cơ cực. Còn Bà Ba thì có vẻ hả hê, khi nhắc lại quá khứ khốn khó của Bà Hai.

Bá An ngồi lặng lẽ một góc, nghe từng lời qua tiếng lại giữa các bà, lòng cậu cảm nhận được những thâm sâu trong mối quan hệ phức tạp của gia đình này. 

Nhưng Bá An nghe ngày mai sẽ được ra ngoài dạo chơi cũng cảm thấy háo hức, đôi mắt trong veo ấy lộ rõ sự vui vẻ. Dẫu sao, Bá An cũng chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi, còn nhiều điều mới mẻ, lạ lẫm làm cậu không khỏi tò mò. Cậu ngước nhìn Hai Thiện, gật đầu đồng ý. 

Bá An: "Dạ, em sẽ dậy sớm chuẩn bị."

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng ở đằng Đông, ánh nắng đầu tiên chiếu rọi qua tán cây, Hai Thiện đã chuẩn bị xong xuôi, đứng chờ Bá An trước cổng nhà.

Hôm nay, cậu Hai Thiện có phần trau chuốt hơn thường lệ. Cậu diện bộ Veston trắng lịch lãm, được may đo cẩn thận từ tay của người thợ nổi tiếng trong vùng. Bộ quần áo này không chỉ tôn lên dáng vẻ cao ráo, mà còn toát lên khí chất của một công tử phong nhã. Cà-vạt, mắt kính gọng vàng và chiếc nón Mossant đắt giá càng làm nổi bật vẻ đẹp hào hoa của cậu. Chiếc nón này, Hai Thiện đã nhờ người tìm mua từ Thành Đô về, giá trị bằng cả tháng lương của người tài xế trong nhà, nhưng với cậu, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, không đáng để bận tâm.

Không gian tĩnh mịch của buổi sớm tinh mơ khiến lòng cậu dịu lại. Gió sớm thổi qua mát rượi, Hai Thiện chắp tay sau lưng, mắt dõi về phía nhà, lòng không khỏi mong chờ hình bóng của Bá An xuất hiện. Chốc lát, cậu nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, rồi thấy Bá An xuất hiện trong bộ áo dài trắng ngà, dáng vẻ thanh tú nhưng toát lên sự tinh nghịch của trẻ con. Thấy Hai Thiện chờ sẵn, cậu cười đến là xán lạn, đôi mắt long lanh niềm vui.

Hai Thiện mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhìn Bá An: "Mình đi thôi, Bá An," cậu nói, giọng trầm ấm.

Hai Thiện dẫn Bá An ra chiếc xe Peugeot đã chờ sẵn, cậu tự tay đỡ Bá An lên xe, rồi mình cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Đường xá buổi sớm, chiếc Peugeot của cậu Hai Thiện là nổi bật hơn cả, thiên hạ kéo tới trầm trồ ngắm nhìn. Mọi người điều biết, chiếc xe này, ở toàn Nam Chí chỉ có duy nhất gia đình ông Hội đồng Vĩnh sở hữu.

Hai người không nói nhiều, nhưng giữa họ là một bầu không khí ấm áp, lạ lẫm. Hai Thiện thỉnh thoảng liếc nhìn Bá An, thấy cậu ngồi im lặng, đôi mắt nhìn chăm chú ra ngoài, vẻ mặt ngơ ngác như đứa trẻ mới thấy điều lạ.

Hai Thiện nhẹ giọng: "Em thấy thế nào, Bá An? Có hồi hộp không?"

Bá An cười nhẹ: "Dạ có một chút, nhưng mà vui lắm cậu Hai. Em chưa từng nghĩ Tân Phú mình lại đẹp đến vậy."

Hai Thiện mỉm cười, lòng dâng lên niềm vui nho nhỏ. Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Bá An, cái cảm giác lạ lùng dấy lên trong lòng, một sự xao động mà cậu chưa từng cảm nhận trước đây. Mỗi khi thấy Bá An cười nói, ánh mắt cậu lại dịu dàng hơn, tâm hồn như được xoa dịu khỏi những lo toan ngoài kia. Hai Thiện tự hứa với lòng mình rằng sẽ làm hết sức để bảo vệ cho sự thơ ngây, trong sáng của Bá An, tránh cho cậu phải đối mặt với những mưu toan, tính toán mà cậu từng chứng kiến trong gia đình này.

Cả hai cùng nhau đi qua con đường phố Tân Phú nhộn nhịp với người qua lại, những gánh hàng rong, tiệm buôn bán đủ loại. Hai Thiện chỉ cho Bá An từng ngôi nhà, từng con phố nhỏ của Tân Phú, kể về lịch sử và những câu chuyện của vùng đất này.

Hai Thiện: "Chỗ này là chợ Tân Phú, nơi buôn bán nhộn nhịp nhất. Em thấy không, người ta mua bán tấp nập, hàng hóa đủ loại. Ở kia là đình Tân Phú, nơi thờ cúng và tổ chức các lễ hội lớn."

Bá An ngạc nhiên: "Đúng là nhộn nhịp thật. Em chưa từng thấy chợ nào đông vui thế này."

Cả hai tiếp tục dạo chơi, tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng Tân Phú, bỏ lại sau lưng những lo toan, những suy nghĩ bộn bề. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai tìm thấy ở nhau một sự đồng điệu, một mối giao cảm mà chẳng cần lời nào cũng đủ hiểu lòng nhau.

🔖Xe Peugeot minh hoạ

🔖Áo dài trắng ngà của Bá An mặc sẽ trông như thế này để mọi người dễ hình dung.

🔖 Nón Mossant


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC