Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên tiếp 3 ngày, Đinh Trình Hâm cũng đã quen với việc Mã Gia Kỳ đến ăn cơm cùng cậu.

Không biết có phải là do bồi dưỡng trong 3 ngày không, mà từ khi bắt đầu Mã Gia Kỳ còn chưa quen, vậy mà cũng đã dần dần trở thành thói quen.

Tan ca, không cần người đến thúc giục, anh cũng đã tự lái xe đến bệnh viện ăn cơm với Đinh Trình Hâm.

Hôm nay, Mã Gia Kỳ đến hơi sớm, còn chưa đến giờ ăn cơm.

Mã Gia Kỳ vừa xuống xe đã nhìn thấy người con trai kia đang đứng trong chiếc cửa kính thủy tinh, đang mỉm cười mà cắt tỉa nhánh hoa trà.

Từ lần đầu nhìn thấy người nam nhân này, không phải trên gương mặt không có biểu cảm gì thì cũng là đang lặng lẽ mà khóc.

Cho đến bây giờ anh cũng không hề biết người con trai này cười lên lại đẹp đến vậy.

Cậu và Tiểu Trạch hoàn toàn không giống nhau, vẻ đẹp của Tiểu Trạch là loại quyến rũ bộc lộ ra bên ngoài, mà nét đẹp của cậu là một loại nở rộ lặng lẽ, tựa như những đóa hoa trà trong tay cậu, mùi hương lưu thật lâu, dư vị đáng giá.

Đinh Trình Hâm cười nói với nhóm y tá ở phía sau mình: “loài hoa trà này phải được đặt ở một nơi râm mát mới có thể sinh trưởng được lâu, cây trà là loài ưa nửa sáng nửa bóng, phơi dưới ánh mặt trời quá lâu, thực ra là không hề tốt với nó!”

“thiếu phu nhân thật sự hiểu biết quá nhiều chuyện!” mọi người ở cùng nhau vài ngày, dần dần cũng trở nên quen thuộc, từ từ cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn.

“vì bà nội của tôi cũng thích trồng hoa, nếu chăm sóc không tốt mẹ của tôi sẽ phải chịu....” Đinh Trình Hâm nói đến đây thì ngừng lại: “không có gì, chăm sóc nhiều là biết thôi!”

Đến lúc này, Đinh Trình Hâm nghe thấy phía sau không ngừng truyền đến những lời chào: “xin chào tổng giám đốc!”

Đinh Trình Hâm sửng sờ, bây giờ còn chưa đến giờ ăn, sao anh đến rồi?

Sau khi Mã Gia Kỳ đến gần, cúi đầu nhìn khóm hoa trà được Đinh Trình Hâm cắt tỉa, trong ánh mắt có ưu tư gì đó mà người khác không thể hiểu được.

“thích hoa? thì dặn dò một chút là được, đặt hoa ở trong phòng nhiều hơn là được!” Mã Gia Kỳ nói xong câu này, thì đi vượt qua Đinh Trình Hâm mà đi vào bên trong.

Đinh Trình Hâm ngơ ngác mà đứng nguyên tại chỗ, ý của anh là gì vậy?

Chờ sau khi Mã Gia Kỳ đi khỏi, một y tá không kiềm được kích động mà khẽ nói: “tổng giám đốc đối xử với thiếu phu nhân quá tốt!”

Tận trong đáy lòng của cậu dâng lên một nụ cười khổ, anh đối xử tốt với cậu chỗ nào chứ? rõ ràng là anh chỉ đối xử tốt với đứa bé trong bụng cậu thôi!

Lúc này, bác sĩ chịu trách nhiệm chính mới mỉm cười mà đi tới, nói với Đinh Trình Hâm: “thiếu phu nhân, việc kiểm tra định kỳ của hôm nay cũng nên bắt đầu rồi!”

Đinh Trình Hâm gật đầu, vô cùng phối hợp mà đi theo trở về phòng.

mỗi ngày đều phải làm việc kiểm tra này, Đinh Trình Hâm cũng đã quen rồi.

nhưng là lần đầu tiên Mã Gia Kỳ nhìn thấy.

khi nghe được âm thanh từ nhịp đập của thai nhi được truyền đến rõ ràng trong không trung, đáy mắt của Mã Gia Kỳ đột nhiên sáng lên, không kiềm được mà hỏi: “đây là âm thanh gì vậy? là tiếng tim đập của đứa bé?”

bác sĩ cười cười mà trả lời lại: “đúng vậy, đây là tiếng tim đập của bé. nghe đi, nhịp đập rất mạnh mẽ! đứa bé rất khỏe mạnh, xem ra mấy ngày nay, cuối cùng thì việc điều dưỡng cho cơ thể của thiếu phu nhân cũng đã có hiệu quả rồi!”

nghe bác sĩ nói như vậy, trong lòng của Đinh Trình Hâm lướt qua một cảm giác rất kì lạ.

cảm giác huyết mạch tương thông đó, càng ngày càng rõ rệt.

tiểu bảo bối trong bụng, lớn lên từng chút, thành hình từng chút.

vốn dĩ Đinh Trình Hâm không hề có tình cảm gì với đứa bé này, nhưng khi nghe được nhịp tim của đứa bé, lại tràn đầy sự mong đợi và vui sướng.

Mã Gia Kỳ đứng ở bên cạnh, hai mắt cũng liên tục sáng lên, mặc dù anh không nói gì, nhưng làm thế nào cũng không thể che hết được niềm vui trong mắt của anh.

đây là con của anh!

trong đầu của Mã Gia Kỳ lập tức nhảy ra một câu nói như vậy.

sau khi kiểm tra xong, biểu cảm của Mã Gia Kỳ trước sau vẫn vậy, nhưng dường như đã được xoa dịu không ít.

khi ăn cơm tối, Mã Gia Kỳ phá lệ mà không bảo đầu bếp chia thức ăn ra, mà chủ động gắp cho Đinh Trình Hâm một miếng sườn nướng: “ăn nhiều một chút, em quá gầy!”

nhóm đầu bếp lại trố mắt mà nhìn nhau, tổng giám đốc lại chủ động gắp thức ăn cho đối phương? việc này thật sự là ngoài sức tưởng tượng!

phải biết là tổng giám đốc thực ra rất thích sạch sẽ! trước giờ anh sẽ không bao giờ gắp thức ăn, nhất là loại sốt dễ dính nước bọt!

thực ra Đinh Trình Hâm không muốn ăn, nhưng đây là món Mã Gia Kỳ gắp cho cậu, cậu không dám không ăn.

Đinh Trình Hâm vừa cắn vào, đã cảm thấy dạ dày cuộn lên.

“sao thế, không thích ăn thịt?” Mã Gia Kỳ lại gắp một miếng bông cải xanh đặt vào chén Đinh Trình Hâm: “vậy thì ăn nhiều rau đi!”

ánh mắt của Đinh Trình Hâm có sự lay động, hôm nay Mã Gia Kỳ làm sao thế? gặp quỷ sao?

nhớ đến những lời nói trong mấy ngày trước của Mã Gia Kỳ, ánh mắt của Đinh Trình Hâm liền buồn bã.

anh làm như vậy, cũng chỉ vì con của anh thôi?

mình thì coi là cái gì chứ? làm sao mà đáng để anh gắp thức ăn cho?

Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn mà ăn miếng bông cải xanh mà Mã Gia Kỳ gắp cho, nếu đã chọn sinh đứa bé này, vậy thì phải bổ sung dinh dưỡng cho thật tốt!

lúc kiểm tra vào buổi chiều, mình cũng đã quyết định phải chú ý bổ sung thêm dinh dưỡng cho thật tốt.

thấy Đinh Trình Hâm gắp miếng bông cải, trong mắt của Mã Gia Kỳ lướt qua một sự vui vẻ.

giữa trưa ngày thứ hai, bà Mã cũng đến, thấy Mã Gia Kỳ vẫn nghe theo lời của bà mà đến ăn cơm cùng Đinh Trình Hâm, lập tức hài lòng mà gật đầu.

ăn xong bữa cơm, bác sĩ cũng đến báo cáo kết quả theo dõi.

Về nhà
“Trải qua đợt điều dưỡng này, cơ thể của thiếu phu nhân đã không còn bất kì một vấn đề nào nữa, chỉ cần tiếp tục bồi dưỡng cho đủ chất là có thể xuất viện rồi!” bác sĩ mỉm cười nói với Mã Gia Kỳ: “Đây là toàn bộ hồ sơ của thiếu phu nhân, bất kì lúc nào thiếu phu nhân cũng có thể xuất viện!”

Mã Gia Kỳ chỉ nhìn lướt qua hồ sơ theo dõi, gật đầu: “Đặt ở đó đi!”

Chờ cho mọi người đi khỏi, Mã Gia Kỳ mới cầm báo cáo đưa cho bà Mã, bà Mã vô cùng nghiêm túc mà lật xem từng trang một, nói: “Nếu cơ thể của con không còn vấn đề gì nữa, vậy ngày mai chúng ta đến nhà con kết thông gia đi! Đứa nhỏ trong bụng càng ngày càng lớn, kết hôn càng sớm càng tốt!”

Mã Gia Kỳ nhíu mày: “Nội, việc kết hôn không cần phải gấp như thế!”

Đinh Trình Hâm cũng không muốn kết hôn sớm, cảm thấy một khi đã kết hôn, thì thật sự không thể nào lùi bước được nữa!

Bà Mã rất bình tĩnh nhìn đứa cháu trai của mình, làm sao bà lại không biết trong lòng cháu bà đang nghĩ cái gì? Bà chỉ bình tĩnh mà nói một câu: “Còn 10 ngày nữa, hội trưởng và phu nhân của phái đoàn Hàn Quốc sẽ đến tìm hiểu, phái đoàn bên kia đã nói rõ là muốn con đi cùng với phu nhân. Nếu con không kết hôn, con nói xem Đinh Trình Hâm sẽ lấy thân phận gì mà đi gặp bọn họ?”

Bà Mã nhắc nhở Mã Gia Kỳ.

Mặc dù bây giờ Mã Gia Kỳ thật sự không muốn kết hôn, nhưng việc nhỏ của 1 người, trước việc đại sự của công ty, cũng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.

“Con hiểu rồi, bà nội!” Mã Gia Kỳ lập tứ chọn lựa theo quyết định của bà Mã.

Nghe thấy Mã Gia Kỳ cũng đồng ý kết hôn, lòng Đinh Trình Hâm lập tức chìm xuống.

Cứ như vậy mà kết hôn?

Đến một cách đột ngột, từ quyết định đến thực hiện, thời gian cũng diễn ra nhanh đến thế sao?

Đinh Trình Hâm dùng ánh mắt kháng cự quét qua Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ nhận được ánh mắt của Đinh Trình Hâm, trong lòng lập tức dâng lên một sự khó chịu.

Anh không muốn kết hôn là một chuyện, nhưng đối phương không muốn kết hôn là một chuyện khác.

Vốn dĩ trong lòng của Mã Gia Kỳ vẫn còn chút chống cự, nhưng trong nháy mắt cũng cảm thấy lời của bà nội vô cùng chí lí, việc kết hôn này phải thật nhanh mới được.

Thấy Mã Gia Kỳ và bà Mã đều kiên quyết như vậy, Đinh Trình Hâm biết mình cũng không thể chen vào.

Cũng phải, cũng đã đến bước này, còn có cái gì mà không thể đồng ý chứ? Kết hôn cũng là việc sớm muộn, sớm 1 ngày hay chậm 1 ngày, thật ra cũng không còn khác nhau gì nữa!

Cậu chỉ không muốn về căn nhà như trận chiến kia, như vậy sẽ dọa mẹ chết mất!

Nếu hòa thuận thì tốt rồi, nhưng trước khi báo cho mẹ, cũng không thể để cho mẹ vì việc này mà phải chịu đau thương.

Sau khi suy nghĩ xong, Đinh Trình Hâm nói: “Chủ tịch, con... có thể không về cùng nhà họ Mã không? Con có thể về báo trước cho gia đình con được không?”

“Không được! Bây giờ không phải chỉ có một mình con, tuyệt đối không thể để cho đứa bé trong bụng xảy ra bất cứ sai xót nào!” bà Mã tiếp tục từ chối: “Không nên để ý quá nhiều đến những chuyện khác, con chỉ cần sinh đứa bé ra an toàn là được rồi!”

Đinh Trình Hâm thẳng mà cố gắng cam đoan: “Chủ tịch, với địa vị và quyền thế của nhà họ Mã hiển nhiên sẽ không bạc đãi con, đối với những việc này con không hề nghi ngờ. Chỉ là con không muốn dọa mẹ con sợ, con muốn về báo trước với gia đình con, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì!”

Thấy thái độ của bà Mã kiên quyết, theo bản năng, Đinh Trình Hâm dùng ánh mắt cầu khẩn mà nhìn sang Mã Gia Kỳ.

Rõ ràng cậu cũng không biết tại sao lại cầu xin sự giúp đỡ của Mã Gia Kỳ, có lẽ là do trong phòng này chỉ có 3 người, có lẽ là vì những nguyên nhân khác, tóm lại là cậu đã làm như vậy!

Mã Gia Kỳ lần đầu tiên thấy được Đinh Trình Hâm dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn anh, trong đầu không biết tại sao lại hiện lên hình ảnh cậu mỉm cười đứng trước khóm hoa trà vào buổi chiều, ma xuy quỷ khiến anh lại mở miệng nói: “Nội, cậu ấy cũng không phải là trẻ con, cậu ấy có hiểu biết!”

Nghe thấy cháu của mình nói như thế, bà Mã cũng khẽ cười, hình như có chút ngầm hiểu, hài lòng mà nói: “Vẫn là một đứa trẻ hiếu thảo. Được, con về trước báo một tiếng cũng được, nhưng, dù sao con cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Mã, tuyệt đối không thể để cho con về một mình như vậy. Gia Kỳ, người trợ lí đưa Đinh Trình Hâm đến bệnh viện cũng không tệ, can đảm thận trọng, để cho cậu ấy đưa Đinh Trình Hâm về nhà đi!”

“Tất cả đều nghe theo bà đi!” Mã Gia Kỳ nhếch mắt, nhìn biểu cảm trên gương mặt của Đinh Trình Hâm như được trút đi gánh nặng, trong mắt có một loại hứng thú khó hiểu.

Cuối cùng cũng thuyết phục bà Mã thành công, Mã Gia Kỳ thu dọn đồ, chuẩn bị khởi hành.

Tiểu A lái chiếc Phaeton vô cùng khiêm tốn, chở bao lớn bao nhỏ mà đưa Đinh Trình Hâm trở về nhà.

Mặc dù Đinh Trình Hâm nói là không cần thiết, nhưng Tiểu A vẫn vô cùng quan tâm mà mang quà đến cho từng người trong nhà cậu.

Tiểu A rất có chừng mực, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Sau khi tặng quà cho mọi người trong nhà cậu, lập tức đi khỏi.

“Bà nội, những thứ này đều là của nhà chúng ta, bà cứ sử dụng tùy ý!” Đinh Trình Hâm đặt những món đồ trong tay xuống sàn, liền đứng thẳng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ham #ký
Ẩn QC