tay trái nắm tay em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng mặt trời rọi vào căn phòng nhỏ. Lý Long Phúc bị chói mắt, liền đưa tay dụi dụi rồi cau mày. Vẫn chẳng dễ chịu hơn là bao. Từ Chương Bân chẳng ở đây, nhưng cái thói quen nhìn không chớp mắt này vẫn còn đó, chỉ là chuyển từ hắn ta qua anh.

Đã gọi là thói quen, thì khó bỏ.

Anh đứng dậy, mở tung cửa sổ ra. Trời tháng 7 nóng như đổ lửa. Cũng may là hôm nay anh không có tiết dạy. Anh nhìn sang mấy cây cải cúc đang cắm trong chậu nước, khẽ cau mày. Phải đi sớm thôi, nếu không hoa héo mất.

Từ Chương Bân thích nhất là rau cải cúc. Cứ khi nào có cải cúc để nấu canh, Chương Bân lại nheo mắt hài lòng. Thế nên món Long Phúc nấu giỏi nhất chính là canh rau cải cúc.


"Anh thích nhất hoa gì?" Long Phúc hỏi Chương Bân khi hai đứa đang xì xụp húp bát canh cải cúc nóng hổi.

"Chẳng biết." Chương Bân vẫn tập trung vào việc chính, mắt không liếc Long Phúc lấy một lần.

Phúc tiu nghỉu. Cơ mà nó biết anh Bân cứ lạnh lùng thế thôi, chứ anh thương nó lắm.

"Hoa cải cúc." Bân gắp một miếng rau vào mồm. "Ăn nốt đi, anh ăn chán rồi." Sau đó thì xoa bụng, đánh mắt ra chỗ khác.

Nó nhìn bát canh còn gần một nửa. Đã bảo rồi mà, Bân thương nó lắm.

"Phúc này." Bân ngập ngừng. Anh dường như không dám nhìn thẳng vào mắt nó.

"Dạ?" Nó khẽ đáp. Nó cảm thấy điều chẳng lành.

"Anh sẽ đầu quân cho cộng sản."

Chiếc bát trên tay nó rơi xuống, vỡ tan.

Nó và anh Bân vốn chẳng phải anh em ruột thịt. Gia đình nó là gia đình trí thức yêu nước. Cả nhà nó bị lính Mĩ giết năm nó 14 tuổi.

Nó vẫn còn nhớ như in hôm đó, anh trai nó đẩy nó cho Bân. Anh nó dặn nó: "Ở trong đó cái gì cũng phải nghe lời anh Bân, cấm tự tiện làm gì. Có chết cũng không được trở về đây."

Anh chỉ dặn Bân đúng một câu: "Thay tao chăm thằng Phúc, kiếp sau tao trả nợ mày."

"Không cần, anh lo cho mình đi." Bân đáp.

Nó khi đó rõ ràng là bị những lời đó dọa sợ xanh mặt. Anh Hạo nhà nó tính tình lúc nào cũng tưng tửng, chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như lúc này. Lại còn cái gì mà kiếp sau...

"Anh hai cho em ở lại, em không đi đâu hết!" Nó gào lên, sau đó chỉ nhớ là có một lực từ sau lưng đánh vào gáy mình tới ngất đi.

"Tôi đang ở đâu?" Nó tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trên tàu lửa. Bình thường nó thích tàu lửa lắm, nhưng bây giờ không phải lúc.

"Trên đường tới Sài Gòn." Giọng nói nhàn nhạt cất lên. Mắt nó nhìn rõ dần, tuy vẫn còn chóng mặt. Chính là cái người tên Bân - bạn của anh hai.

"Đưa tôi về nhà!" Nó gắt lên.

"Hạo kêu cậu nghe lời tôi." Người kia vẫn giữ tờ báo trong tay, không đoái hoài gì tới nó.

"Tôi bảo đưa tôi về nhà!"

"Cậu muốn tôi ném cậu xuống khỏi cái xe lửa này ngay lập tức, để mặt cậu cày xuống đường, máu văng tung tóe, chân cẳng gãy nát, đầu rơi ra, tia máu phun ra từ cổ, chết không toàn thây không?"

Nó há hốc mồm, rồi bật khóc nức nở. Nó vừa tỉnh dậy, lại bị dọa cho nhũn cả người. Từ Chương Bân trợn mắt nhìn nó, làm nó càng sợ hơn.

"Nín đi." Anh kéo nó vào lòng, xoa xoa lưng rồi thở dài thườn thượt. Nó vẫn cứ rấm rứt khóc.

"Chẳng giống anh Hạo chỗ nào cả, mít ướt không chịu được." Anh chép miệng. Một lúc sau, Phúc cũng ngừng khóc. Nó chui vào lòng anh không biết từ khi nào, ngủ một giấc ngon lành.

Ở chỗ anh Bân được chừng một tuần, nó bắt đầu nhớ nhà. Nó đòi Bân đưa nó về thăm anh hai, thăm ba má. Nhưng anh chỉ phớt lờ nó đi.

Rồi nó bật khóc nức nở. Anh thở dài, hứa hai tháng sau sẽ đưa nó về. Hai tháng là quá lâu, nhưng nó biết Bân chỉ làm những gì tốt nhất cho nó. Chẳng biết từ bao giờ, nó lại tin tưởng anh tới vậy.

Chương Bân ở một mình. Anh là chủ một cửa tiệm bán đồ gốm sứ. Nó thi thoảng thắc mắc, tiểu tư sản như Bân sao lại thân với anh nó? Hóa ra... Nó chưa gặp qua tư sản nào mà lại yêu nước cả. Chỉ có mỗi anh thôi đấy.

Cái giây phút nó đặt chân lên mảnh đất mình đã sống 14 năm, nó như chết lặng vậy. Căn nhà đơn sơ giờ đã là một đống đổ nát.

"Anh hai, bố mẹ tôi đâu?"

Bân im lặng, siết chặt vai nó.

"Trả lời đi... Xin anh."

"Họ chết rồi. Ngay từ hôm anh đưa em đi. Bị giết."

"Anh đang nói cái gì vậy?"

Anh im lặng, ôm chặt nó vào lòng.

"Khóc đi, đau đi, nhưng đừng tuyệt vọng. Vì có anh ở đây rồi.

Nó gào khóc không thành tiếng. Ngày hôm ấy, Từ Chương Bân ôm chặt nó, tới khi nó ngất đi vì khóc quá nhiều.

"Anh bước qua xác em đi, rồi muốn làm gì thì làm." Nó đứng dậy rồi dời đi, để chiếc bát chỏng chơ trên nền đất.


Long Phúc cầm bó cải cúc lên, rời khỏi nhà, không quên cầm theo một chiếc nón. Nắng tháng bảy chiếu vào những bông hoa vàng, lấp lánh đến kì lạ.

Ai lại đi thích hoa của một loại rau cơ chứ? Anh từng tự hỏi như thế khi Chương Bân nói thích hoa cải cúc.

Bây giờ thì đến lượt Lý Long Phúc thích cải cúc giùm người kia.


"Phúc." Bân khẽ gọi.

Nó phớt lờ anh, tay vẫn cầm que củi, tô tô vẽ vẽ lên lớp tro mỏng trên sàn. Mười tám tuổi đầu rồi nhưng vẫn cứ trẻ con như vậy.

"Cho dù em đồng ý hay không, thì anh vẫn sẽ đi đúng không?" Long Phúc nhàn nhạt nói.

"Ừ. Và anh cứ tưởng em sẽ hiểu cho anh."

Hiểu đâu có nghĩa là chấp nhận hả anh? Con người ta chỉ có thể suy nghĩ khách quan nếu chẳng có trái tim. Còn em, em có trái tim, và nó đập là vì anh.

"Em từ chối hiểu, Bân ạ."

Anh ôm nó vào lòng. Nó thuận theo, nhưng mặt vẫn ngoảnh đi chỗ khác.

"Đất nước cần anh. Anh không thể ích kỉ được. Phúc hiểu không?"

"Nhưng... em cũng cần anh. Anh hiểu không?" Nó lí nhí, chui mặt vào hõm cổ anh. Chẳng hiểu vì sao nó lại chẳng thể trách mắng được anh thêm nữa. Là do hơi ấm của anh bây giờ khiến nó lưu luyến không nguôi, hay là do nó vốn biết mình vô lý?

Nó biết, nó không có quyền ích kỉ.

"Em không thể ích kỉ giữ anh lại à? Em không thể ích kỉ một lần sao anh?"

Đến lượt Bân im lặng.

"Anh là người thân duy nhất của em. Em sợ mình sẽ lại cô độc. Em thương anh. Em ích kỉ một lần được không?"

Vào cái giây phút nó chìm trong bóng tối, Từ Chương Bân là người kéo nó ra, khiến nó đắm chìm vào ánh sáng và thanh âm hạnh phúc. Để rồi đây chính anh lại muốn đem ánh sáng ấy đi. Vậy thì ngay từ đầu đừng nên đến. Lý Long Phúc vốn có thể chịu đựng được màn đêm cô độc cho đến khi vô tình nếm trải được ánh sáng ấm áp.

"Anh cũng thương em. Nhưng anh càng thương Tổ quốc hơn. Chúng ta chỉ có thể bên nhau khi cách mạng thành công. Anh sẽ ổn thôi."

Nó sụt sịt.

"Khi anh trở về, mình sẽ trồng một vườn rau cải cúc nhé?"

Nó òa khóc. Nó nhớ tới những giấc mơ kinh hoàng, khi mà cả gia đình nó một thân đẫm máu, mắt không nhắm nổi vì nỗi oan khiên. Nó nhớ tới mấy cây hoa cúc vàng hoe ngoài vườn, cũng chẳng mấy mà tàn. Nó nhìn sườn mặt đầy kiên định của anh, mà đau lòng khôn xiết.


Lý Long Phúc tản bộ trên con đường đầy nắng và gió. Mái tóc như hoe vàng, lòe xòe che kín cả mắt.

"Em chào thầy Phúc!" Mấy đứa trẻ đang nô đùa cũng xếp ngay ngắn lại, giơ tay vẫy vẫy.

Anh mỉm cười, móc từ túi ra mấy viên kẹo. Bọn trẻ hò reo sung sướng, rối rít cảm ơn rồi thăm hỏi: "Thầy lại đi gặp thầy Bân ạ?"

"Ừ. Mấy đứa chơi một lát rồi về sớm nhé."

Anh nói lũ trẻ gọi Bân là thầy. Bọn trẻ cũng nghe theo. Hơi nghịch nhưng cũng đáng yêu lắm.

"Phúc, anh đi đây." Anh xoa đầu cậu. "Sắp về quê rồi, đừng quên Sài Gòn nhé?"

"Ừ." Mặt nó lạnh tanh.

"Em không muốn nói gì nữa à?"

"Anh sẽ trở về đúng không?"

Sự im lặng của anh làm nó đau tới khó thở.

"Em sẽ trồng rất nhiều hoa cúc."

"Cảm ơn em, thay anh trồng nhé."

"Vườn hoa cúc luôn là dành cho anh." Nó kiễng lên, đặt lên môi anh một nụ hôn. Nụ hôn dần trở nên gấp gáp, như trái tim hoảng loạn của nó bây giờ. Hai khuôn mặt đã đẫm nước mắt từ bao giờ.

"Làm sao anh có thể rời đi đây?"

Từ Chương Bân đã nói như vậy. Nhưng rốt cuộc thì anh vẫn đi.


"Chào anh, Từ Chương Bân." Anh đặt bó hoa cải cúc xuống đất, mỉm cười. "Ổn chứ?"

Đáp lại anh chỉ là cơn gió nóng hổi, cuốn theo mùi đất và nắng vàng.

Sau hòa bình, Long Phúc có nhận được tin báo. Từ Chương Bân tử trận trong khi thực hiện nhiệm vụ. Họ đưa lại cho nó một chiếc nhẫn làm bằng kim loại, nói Bân có hai chiếc, một chiếc lúc chết vẫn đeo theo, một chiếc lúc nào cũng mang bên mình. Chiếc nhẫn có khắc hình một bông hoa. Có lẽ là hoa cúc.

Nó nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, gào thét như điên dại. Hai tay bấu chặt lấy cơ thể. Bóng tối lại xâm chiếm lấy nó thêm một lần nữa.

Nó muốn chết, nhưng chẳng thể chết.

Lý Long Phúc, em thân yêu!

Hãy sống thật tốt, nếu có gì thì sống thay cả phần của anh. Trồng một khu vườn cải cúc. Mạnh khỏe nhé. Anh thương em.

Của em,
Từ Chương Bân.

Ngót ba năm rồi. Anh ngồi trước căn mộ tự dựng. Đưa tay sờ lên mặt thì đã thấy ướt đẫm từ khi nào.

Vườn cải cúc cũng đã ra hoa mấy vụ, nhưng chẳng còn thấy người ở đó, mỉm cười làm lòng khẽ rung rinh.

...
Muốn deep thì đọc tới đây thôi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net