3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học sinh cuối cấp vốn đã luôn phải chạy đua với thời gian, thế mà không ngờ bọn họ lại được phân công sơn tường trường, sơn bảng đen cho lớp. Muốn dùng thân phận năm cuối cao trung để trốn việc á? Mơ đi.

Thầy giáo chia lớp thành vài nhóm phụ trách, dù sao tường cũng không lớn nên một buổi chiều  là có thể xong. Ngô Thế Huân và Trương Nghệ Hưng chung một nhóm, sơn tường phía bên trái.

Kết quả... Trương Nghệ Hưng trốn (ノ ̄ー ̄)ノ Cậu ta chỉ bỏ lại một câu "Huân à, tôi phải đi một lát, cậu cứ sơn trước đi, tôi sẽ quay lại ngay." rồi biến mất.

Thường thì Trương Nghệ Hưng nói vậy xong sẽ không về nữa. Điêu vừa chứ! Ai nói đi một lát thôi trong tay còn ôm bóng rổ bao giờ!! Ngô Thế Huân nổi giận, nhưng vì trời quá nóng, cậu bây giờ thực sự không có sức để đi đấm chết Trương Nghệ Hưng.

Quên đi vậy, tự làm thì tự làm!

Cậu nhúng chổi sơn vào thùng xong bắt đầu quay mặt tường chà. Thế nhưng mới chà được vài cái, Ngô Thế Huân đã cảm thấy mệt chết rồi, đây công việc hai người làm đổ lên đầu cậu hết, e rằng cậu sẽ chết tại nơi đây...

Cũng không biết có phải do vũ trụ gửi tín hiệu không, ngay đúng lúc này Phác Xán Liệt ôm vở đi ngang qua cậu. Ngô Thế Huân như người chết đuối vớ được cọng rơm. Cậu túm góc áo Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt dừng bước, quay đầu nhìn cậu. Cậu không nhìn ra trong ánh mắt hắn ẩn chứa điều gì.

Ngô Thế Huân mấy giây sau mới phản ứng được mình vừa phạm trọng tội, thế nhưng cũng chẳng còn cách quay ngược thời gian, "Ừm... Hiện tại cậu có rảnh không? Nếu có thì giúp tôi một chút nhé?"

Tay cầm chổi sơn, kẻ ngu cũng biết muốn giúp gì. Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt, cười gượng gạo, cậu cảm giác mình hiện tại thật 囧, cậu hi vọng Phác Xán Liệt sẽ quay đầu đi luôn, thật sự đấy.

Thế nhưng mấy giây sau Phác Xán Liệt lại cầm lấy chổi sơn trong tay cậu. Mặc dù từ đầu đến cuối hắn không nói lời nào.

Cậu mạnh mẽ kéo hắn vào xích đạo nóng bỏng.

Cậu khiến thế giới băng giá của hắn bắt đầu xuất hiện vết nứt.

oOo

Ba giờ sau, bức tường được sơn xong. Giờ phút này, ai ai cũng dính sơn lem nhem đầy người, không ai trông sạch sẽ cả. Trên áo đồng phục Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân cũng dính đủ mọi màu sắc, rực rỡ như mùa hè.

Đúng lúc này, Trương Nghệ Hưng mới quay lại. Cậu ta nhìn bức tranh hoàn chỉnh trên tường, cười với Ngô thế Huân. "Huân, tôi biết cậu tốt nhất mà."

Khóe miệng Ngô Thế Huân giật giật vài cái, sau đó cậu buông bàn chải, giơ thùng sơn lên trực tiếp đổ vào người Trương Nghệ Hưng, giờ cậu ta so với cậu còn dính nhiều sơn hơn.

Trương Nghệ Hưng trợn mắt há mồm nhìn Ngô Thế Huân. "Cậu ức hiếp tôi."

Ngô Thế Huân nhìn Trương Nghệ Hưng, bật cười. " Bạn yêu ơi, cả người cậu đầy sơn như vậy đi gặp thầy giáo mới có thể chứng minh cậu nỗ lực sơn tường chứ, mau cảm ơn tôi đi."

"..."

Trong lúc nói chuyện, Ngô Thế Huân lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt.

Hắn vẫn đứng ở đó, trên người bị dính đủ màu sơn, ra rất nhiều mồ hôi làm tóc đã dính hết lên trán hắn. Phác Xán Liệtkhông nói gì, chỉ ngây người nhìn bức tranh trước mắt.

Phía trên tường được Ngô Thế Huân viết lên mấy chữ.

"Hoặc là yêu, hoặc là chết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net