6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ nghỉ trưa ở trường ngày hôm sau, Ngô Thế Huân gặp Phác Xán Liệt tại bồn rửa tay.

Ngô Thế Huân lặng lẽ nhìn hắn rửa, thấy ngón tay Phác Xán Liệt rất thon dài, lại trắng nõn đẹp đẽ. Cậu cảm thấy tim minh đột nhiên đập đặc biệt nhanh.

Phác Xán Liệt rửa tay xong, chuẩn bị tắt nước thì Ngô Thế Huân bỗng để ý thấy bên trên bồn nước có một vết nứt sắc nhọn, tay hắn mà đưa qua kiểu gì cũng bị đứt. Sửng sốt một giây, Ngô Thế Huân nhanh chóng vươn tay giữ cổ tay Phác Xán Liệt lại, cuối cùng chính cánh tay cậu lại bị cứa vào.

Nhìn thấy máu chảy trên bồn nước, Ngô Thế Huân thế mà không có phản ứng. Mà cậu lại vì ánh mắt Phác Xán Liệt đột nhiên ánh lên sự lo lắng làm cho kinh ngạc.

oOo

Trong phòng y tế, Ngô Thế Huân vừa để y tá sơ cứu vừa âm thầm than đau. Chuyện này cũng hết cách, cậu cùng Trương Nghệ Hưng năm lớp 11 đã quấy phá anh y tá mới tốt nghiệp tới gần chết, cho nên bây giờ anh ấy chưa mở rộng vết cứa trên cánh tay cậu thêm nữa đã là tử tế lắm rồi (¬_¬).

Khi cậu bôi thuốc, Phác Xán Liệt vẫn luôn yên tĩnh ở bên cạnh.

Y tá bôi thuốc cho Ngô Thế Huân xong liền rời đi, để lại một mình cậu nhìn nhìn cánh tay mình cạn lời, băng quấn chặt làm cậu cảm thấy tay mình đã không còn cảm giác.

Ngay lúc cậu đang ngẩn ngơ, một âm thanh tràn vào tai cậu, "Cậu còn đau không?" Thanh âm sạch sẽ trong trẻo, giống hệt như trong bản ghi âm.

Ngô Thế Huân trong nháy mắt hoảng hốt.

Cậu kịch liệt lắc đầu, đứng lên, cầm lấy ba lô muốn rời đi, lại cảm thấy ba lô bị kéo lại. Ngô Thế Huân ngây ra, quay đầu lại, Phác Xán Liệt cầm lấy ba lô của cậu, hắn vươn tay ấn lên tay cậu. Khoảnh khắc tay chạm tay, cậu cảm thấy như có điện giật, trong lòng pháo hoa nở tưng bừng, trong nháy mắt buông lỏng ba lô.

Ba lô không rơi xuống đất như dự đoán, mà được Phác Xán Liệt cầm lấy. "Tay cậu bị thương, để tôi mang giúp cho." Ngô Thế Huân còn chưa phản ứng lại, hắn đã mở cửa phòng y tế, đưa cậu đi ra ngoài.

Trên đường trở về lớp, Ngô Thế Huân nhìn sườn mặt của Phác Xán Liệt phía trước, có lẽ do ánh nắng, tựa như đang phát sáng, vai bên trái đeo ba lô của hắn, trong tay cầm ba lô của cậu, cậu cúi đầu nhìn chính mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt. Má cậu bỗng đỏ lên. Cảnh tượng này... Có hơi giống phim ngôn tình cẩu huyết nhỉ? Mặt cậu liền càng thêm đỏ.

Ánh nắng vẫn lấp lánh trên khuôn mặt hắn.

Thích không cần lí do.

Vậy ra là cậu thích hắn.

Bởi vì tôi đau lòng cậu.

Cho nên tim, theo bản năng liền tới gần cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net