1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sehun luôn cố gắng kiếm tìm một điều gì đó mà cậu đinh ninh rằng đã đánh mất từ lâu, có thể là một cảm xúc, một kí ức bỏ quên, một người nào đó.
Cảm giác quên mất thứ gì đó luôn bức bối khó tả, ta mất ngủ vì nó, bồn chồn hầu hết những khi không bận rộn, và có lẽ sẽ trằn trọc hằng đêm đến mức phát điên lên được. Nhất là khi thứ ta quên đi thật sự quan trọng. Sehun là một ví dụ điển hình, cậu cũng đã trằn trọc bao nhiêu năm qua.

Trong những giấc mơ ít ỏi, cậu đã từng thấy một mái tóc đỏ quạch che đi mặt trời, cậu ngước lên phía tầng trên và người đó cũng cúi xuống, nở một nụ cười rạng rỡ nhất, nhưng cậu không biết đó là ai.
Hay một lần nào đó, cậu chợt thấy một bóng người thoáng qua, chỉ vì vậy mà cả người cậu run lên, hai mắt cứ đỏ hoe mà chạy theo, dù chẳng biết tại sao, cậu chỉ vội vã nghe theo cảm xúc của mình, và cuối cùng vẫn lạc mất.

.

Sehun cố gắng hít thở và chống trọi lại cơn tức ngực, cậu ho khan. Những bước đi thì xiêu vẹo như người say rượu. Cậu thậm chí không dám dừng lại dù đôi chân đã gần như mất cảm giác, và chỉ tới khi thật sự ngã xuống ở bờ dòng sông nào đó, cậu mới bỏ cuộc.
Định rằng sẽ bỏ mặc bản thân cứ như vậy, cậu nằm im một lúc lâu, nhưng cái nắng gắt thật chẳng để người ta yên, Sehun cố gắng gượng dậy, nền đất đá làm cả người cậu đau ghê gớm.

Cậu đưa mắt xung quanh để xác định xem mình đang ở đâu, dù thật sự thì chẳng quan trọng lắm. Và thật đáng ngạc nhiên, còn một anh chàng khác cũng đang ở đây, từ lúc nào không hay. Anh ta đang nhìn cậu, một kẻ ngốc nghếch khác.
Anh chàng lạ mặt nhận lấy cái nhướn mày từ cậu rồi quay đi, tiếp tục ngồi xổm gảy đá.

Sehun chưa bao giờ nghĩ mình là người thân thiện kiểu như sẽ bắt chuyện với một người lạ, và cứ thế cậu cũng quay sang hướng khác, chìm vào dòng suy nghĩ của mình.

Cậu khá ngạc nhiên khi bản thân có thể đi xa đến vậy, lúc đó cậu chỉ biết chạy, khi không còn chạy nổi thì đi và đến khi cạn kiệt sức lực thì cậu ở cái chỗ này đây.
Thật sự thì, Sehun cảm thấy hơi vô nghĩa, cậu đã bỏ trốn, nhưng lại không cảm thấy hối hận hay cảm giác gì tồi tệ dù mình đã lạc tới tận cái nơi khỉ ho cò gáy này. Cũng chẳng tệ lắm, chẳng tệ bằng ở lại cái nhà ấy.

Sehun không nghĩ sức chịu đựng của mình lại đến giới hạn một cách khó ngờ đến thế, như thể bao nhiêu ngày tháng áp lực đã âm thầm dồn lại trong cậu, chỉ đến hôm nay, chính xác là vài giờ trước, bằng một câu nói tệ hại từ người họ hàng mà cậu ở nhờ, cậu đã phát điên thật sự và cứ thế lao đi.

Cậu thoát khỏi dòng hồi tưởng của mình, và vì một điều gì đó, cậu nhìn về phía anh chàng khi nãy. Anh ta đã dừng cái việc gảy đá ngu ngốc lại mà nằm xuống đất như cậu.
Anh ta nhận ra ánh mắt của cậu, cũng quay sang, nở một nụ cười trông ngốc ghê gớm rồi mở lời.

" Sao cậu lại ở chỗ này thế?"

Sehun thở dài, cậu không thích nói chuyện với người lạ, nhưng ở cái chỗ không biết là nơi nào này thì chắc nói một chút cũng không sao.

" Tôi cãi nhau với chú, mà chắc là không trở về được nữa"

Anh ta nhìn cậu rồi lại quay về phía bầu trời.
Sehun ngoảnh sang nhìn.

"Tôi tưởng anh sẽ kể về lí do mình ở đây chứ?"
Sehun muốn rút lại câu hỏi của mình, ngạc nhiên khi bản thân có thể hỏi người lạ như vậy.

Anh ta lại quay về phía Sehun cười tươi.

Và Sehun thật sự đã lỡ một nhịp tim, ngay lúc đó, một cảm giác lạ thường lấn chiếm cậu, một điều gì đó tưởng như xa lạ nhưng lại thật quen thuộc.

Sehun còn chẳng thể nghe nổi anh chàng kia đang nói về điều gì, chỉ tới khi anh ta xích tới lay vai cậu. Sehun theo phản xạ hất tay ra.
Anh ta rụt tay lại, đưa lên gãi đầu ngượng ngùng, rồi lại nằm xuống nền đất, gần cậu hơn.

"Tôi hỏi tên cậu được chứ"

Cậu cố đẩy những cảm xúc ban nãy đi, khó khăn nói.

" Oh Sehun "

Anh ta chìa tay sang một cách tự nhiên đến khó tin so với nét ngượng ngùng ban nãy.

" Tôi là Park Chanyeol"

Sehun bắt tay một cách gượng gạo, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cậu gần gũi với một người lạ như vậy.

Không biết bao lâu sau đó, khi ánh nắng đã bớt gay gắt, mặt trời dần lặn xuống. Tiếng côn trùng dù réo rắt nhưng cũng hòa vào hoàng hôn đỏ rực.
Từ bao giờ mà cả hai đã chìm vào thế giới của bản thân. Cái im ắng nhưng không hề ngượng ngùng cứ thế diễn ra giữa hai người xa lạ. Như thể đã quen thuộc lâu lắm rồi, cùng ngắm một bầu trời hoàng hôn, nằm bên cạnh nhau mà chẳng đề phòng.

Thế rồi Chanyeol chợt lên tiếng phá tan không gian tĩnh mịch, giống như một câu nói bâng quơ giữa hai người bạn, lại như đưa ra một quyết định thay đổi cuộc đời.

" Sehun này, cậu muốn bỏ trốn cùng tôi không?"

Sehun ngạc nhiên mở lớn đôi mắt nhìn anh chàng bên cạnh mình, điều cậu vừa nghe thấy quá sức chịu đựng của cậu. Sao có thể bình tĩnh nổi khi một người cậu vừa mới quen chưa đầy một buổi chiều lại đi rủ cậu bỏ trốn cùng anh ta. Nhất là khi cái cách anh ấy nói ra lời đề nghị kia rõ ràng chẳng có chút gì là đùa cợt.

"Anh nghiêm túc đó chứ? Chanyeol, đó không phải chuyện dễ dàng"

Chanyeol bỗng im lặng bất thường, trông như thể anh ta vừa nhận ra lời đề nghị sai lầm của mình và đang hối hận, nhưng cuối cùng lại nói chắc nịch một câu.

"Chưa bao giờ tôi nghiêm túc như thế này, Sehun, nó chắc chắn sẽ là một cuộc bỏ trốn tuyệt nhất"

Sehun quay người sang đối diện với Chanyeol, mang một ánh nhìn hoang mang.

" Tôi chẳng hiểu nổi tại sao anh lại đi nói về chuyện bỏ trốn với một người lạ như tôi, nhưng mà chết tiệt, tôi đang bắt đầu suy nghĩ về nó"

Chanyeol đưa hai tay lên vò cái đầu xù của mình, có lẽ anh cũng có cảm giác như cậu.

"Tôi cũng không hiểu được nữa, thật điên rồ, nhưng có lẽ đó là vì cậu, nên tôi mới muốn đi cùng, không, ý tôi là, tôi không biết nữa..."

Sehun cố gắng nghe trọn từng câu chữ Chanyeol nói, cậu sững lại.

"Tôi muốn đi."

Sehun thật sự không hiểu mình đang nghĩ gì nữa, nhưng có điều gì đó thôi thúc cậu, khiến cậu không thể bỏ lỡ cuộc chạy trốn này, nó như là thứ cậu đang kiếm tìm, có thể là định mệnh của cậu.

"Vậy ta đi ngay bây giờ chứ"

Chanyeol đứng lên trước và đưa tay ra kéo Sehun đứng dậy, và cậu tiếp tục hành động chẳng suy nghĩ mà nắm lấy tay người mới quen.

"Tôi có phải trở về nhà họ hàng để lấy đồ đạc và tiền tiết kiệm của mình không? "

Chanyeol phủi sạch quần áo của mình, lúc này trông anh bừng bừng khí thế, ngay cả trên nền hoàng hôn buồn bã.

"Tôi đoán cậu chạy khá xa nhà rồi đấy, tìm đường về chẳng dễ dàng đâu"

Sehun bật ra tiếng khó chịu.
"Có cách nào không?"

"Chỉ cần đi cùng tôi về nhà lấy chút đồ cần thiết thôi, tôi có đủ tiền cho một chuyến đi xa hai người bằng mấy năm trời làm việc như một cái máy rồi.

.

Nhà Chanyeol cách đó không xa lắm, đến nơi thì trời cũng gần như tối hẳn, chỉ còn một mảnh bầu trời đỏ phía chân trời sau nhà anh.

Cậu khá ấn tượng với ngôi nhà, có một bức tường rào khá cao bao quanh dù ngôi nhà không lớn lắm, cộng thêm giàn cây leo kín bức tường. Chúng mang cho cậu cảm giác như lạc tới ngôi nhà của một mụ phù thủy trong rừng sâu.
Sehun cứ mãi thẫn thờ nhìn qua lại khoảng sân hẹp, rồi lại mải nhìn những tia nắng tắt dần. Cậu ngước lên bầu trời trong khoảng sân, trông thật bó buộc.

Chanyeol từ khi nào đã vơ được một balo to sụ và đang chạy về phía cậu, Sehun sực tỉnh, đáp lại cái gật đầu của anh rồi cũng bước theo.
Họ cứ vậy đi về phía chân trời, chẳng có kế hoạch gì, chỉ là cả hai biết mình cần phải đi, cần phải tìm kiếm con đường mới, tìm ra ngã rẽ cho cuộc đời bế tắc của mình.

Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net