5. Khởi đầu ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mày là đồ ngu đấy à? Thế mà gọi là thủ lĩnh sao ? "

Minho tay cầm con dao sắc nhọn kề sát vào ngay dưới quai hàm của Hyunjin, da thịt cậu bắt đầu rướm máu, chảy xuống cán dao rồi xuống tay hắn. Nhưng ánh mắt sắc liệm ấy vẫn không thể dừng lại, tiếp tục ghim sâu vào đôi mắt người đối diện, cố che dấu đi vẻ sợ sệt của bản thân vì thân là một thủ lĩnh cao cao tại thượng lại bị sập bẫy một cách dễ dàng

Cậu gằn lên, bóp chặt lấy cánh tay của Minho khiến hắn không thể rút ra được

" Hèn hạ! "

Rồi vẻ mặt đây nghiến của cậu lại chuyển sang đến lão già đang ngồi vắt chéo chân phía sau Minho kia, vẻ mặt lão đầy mãn nguyện và cười tươi khi thấy cậu đang trong tình trạng khổ sở như này, giọng nói đầy âm điệu chế giễu

" Nghe danh hoàng tử máu nổi tiếng với sự thông minh, nhạy bén lại dễ dàng bị rơi vào bẫy như vậy, tôi còn tưởng sẽ mất nhiều thời gian với cậu nhưng nào ngờ những điều đó chỉ là tin đồn thất thiệt "

Cậu nhìn lão đầy vẻ uy hiếp

" Tôi sẽ giết lão già cổ lỗ sĩ như ông "

Lão cười lớn " Mắc cười thật... mày nghĩ mày còn có cơ hội để làm điều đó không ? Bằng cái trò bố trí đàn em bắn tỉa xung quanh căn cứ á? Mày quá lỗi thời rồi "

Cậu cũng cười " Tôi nghĩ là có đấy "

Kéo theo đó là hàng loạt hành động đánh đập diễn ra ngay trong căn phòng chật hẹp. Phải rồi, là căn phòng chật hẹp, không biết bằng cách nào lão ta cùng tên Minho lại biết được điểm yếu này của cậu, cảm giác xung quanh vô cùng mơ hồ, cậu thậm chí còn nghe được cả tiếng chuột lúc nhúc khắp nơi, tiếng ri rỉ của chân rết và cả tiếng xì xào khi nhện dăn tơ, cùng tiếng chiếc rìu được kéo lê dưới sàn nhà, hình ảnh về thời thơ ấu như tái hiện lại một lần nữa ra trước mắt

Cố nhịn... cố mà nhịn lấy

Và hàng loạt những cảm xúc chống lại nổi sợ ấy bằng cách cậu buộc phải chịu đựng những đòn đánh đau đến thấu xương của đám đàn em Minho, cảm giác nhục nhã như thế nào nếu đó là Hoàng tử máu Hwang Hyunjin đang nằm co ro dưới sàn giấu đi sự sợ hãi có thể bộc phát bất lúc nào của mình, ôm lấy cơ thể đầy máu mà nén đi từng đợt nấc nghẹn ứ trong cuốn họng, đến run rẫy cũng chẳng dám rung, bấu chặt lấy cánh tay khiến bản thân quên đi

chỉ một chút nữa thôi....

" Hahahahaha "

một chút nữa...

BÙM

!!!

Một trận boom khói từ đâu ập vào, khiến cả căn phòng trở nên mù mịt, lão Sihyuk kinh động bịt lấy mũi do mùi hắc bốc lên, phía trước lão chỉ toàn là khoảng trắng tinh, lão phải mất vài giây mới nhận ra bản thân vừa bị đánh úp, lập tức hét lên

" Không được để thằng khốn đó chạy thoát! Mau chặn hết cửa lại! "

Lão vừa dứt là hàng loạt những tiếng động lớn phát ra, có cả tiếng súng, tiếng bước chân chạy, gã sợ chết ôm lấy đầu mình cuối gầm xuống

Cho đến khi khói trắng tan hết, lão Sihyuk vẫn bình an vô sự, yên tâm ngẩn mặt lên nhìn

" What the F*..... "

Choi Sihyuk sốc đến rơi cả chữ, những gì mà lão nhìn thấy trước mắt là không còn một chút dấu vết gì của Hwang Hyunjin nữa, cậu ta mới khi nãy còn nằm dưới sự chà đạp của lão, vậy mà trong phút chốc đã biến mất dạng, hơn một nửa tên đàn em bị bắn chết, còn lại bị trọng thương đang năm vật vã dưới sàn

Lão tức giận, gào lên " Khốn khiếp! tao sẽ phanh thay mày! "

Lúc này, Minho nằm trên sàn ôm cánh tay đau đớn ngồi dậy, lão Sihyuk tiến lại và không kiềm chế được đã tát hắn một cái mạnh, một dòng nước đỏ chảy ra từ miệng Minho

Lão quát lớn " Đồ ăn hại! "

Hắn chỉ biết cắn răng cuối đầu " Tôi xin lỗi ngài, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn "

Lão là lần đầu tiên thấy đàn em giỏi nhất của mình thất bại mà sinh ra nóng giận, cố gắng hít thở thật sâu, nghĩ ngợi một lát rồi nhẹ giọng hơn nói

" Được rồi, tên đó cũng bị thương nặng, chẳng thể làm gì hơn nữa, sớm muộn gì cũng tóm được "

Rồi lão xoay người bỏ đi mà đâu biết được rằng phía dưới mái đầu đang cuối gằm của Minho là biểu cảm đay nghiến, cắn chặt răng vì đang cố kiềm chế cảm xúc của bản thân, không biết hắn đang nghĩ gì mà ánh mắt ánh lên tia đáng sợ, khát máu

...

Bên ngoài, cách căn cứ của lão Sihyuk rất xa, trên con siêu xe màu đen, Changbin đang cật lực ôm lấy cơ thể lạnh nghét của Hyunjin, không những thế vết thương còn chảy rất nhiều máu...

" Này! nhóc sao vậy? "

Đây không đơn thuần là cảm giác khi bị thương, anh là lần đầu tiên thấy Hwang Hyunjin trông như thế này, thân nhiệt cậu lạnh nhưng lại chảy hồ hôi như suối, gương mặt xanh xao mất sức sống, không ngừng cào cấu hai cánh tay mình, thở rít như thể đang chịu đựng thứ gì đó không thể giải phóng ra được

" Để anh đưa em tới bệnh viện.... "

" Không! Không được đến bệnh viện! ". cậu phản đối kịch liệt

" Nhưng.... "

"... Đến chỗ anh Chan... làm ơn đến chỗ anh Chan đi "

Changbin gật đầu quay sang hét lớn vào mặt tên đàn em đang ngồi ở ghế lái

" Nghe thấy rồi chứ! MAU NHANH LÊN!!! "

Tên đàn em sợ hãi, lập tức đạp nhanh ga xuống, đến mức không thể đạp được nữa, phóng như bay trên con đường đông đúc. Thật may là họ đã bình an vô sự đến được nhà ông trùm

Bây giờ đã là 0h35 phút tối, Bangchan nhận được thông báo của Changbin đã đứng sẵn trước cổng chờ hai người, vừa bước xuống xe, Hyunjin liền lao như điên về phía hắn, mất kiểm soát bỗng vấp ngã ra đất, may là hắn đã đón kịp, ôm chặt lấy cậu vào lòng

" Hyunjin... ". giọng Chan ấm áp khi gọi tên cậu

Ngay lập tức, Hyunjin không còn kiềm nén bất kì cảm xúc nào,để cho bản thân rung lẩy bẩy trong lòng hắn, bám víu lấy sự an toàn mà cậu khao khát bấy lâu nay như thể bộc lộ hết tất thảy những nỗi sợ hãi của bản thân, thứ cậu đang chịu đựng không chỉ là những vết thương da thịt mà còn là những ám ảnh tâm lí, tất cả sẽ được xoa dịu nếu trong tầm mắt cậu có sự hiện diện của Chan và cậu cũng chẳng phải cố gồng cho vỏ bọc mạnh mẽ nữa

Ôm chặt lấy hắn, nước mắt cậu tuôn rơi, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu khóc nhiều như thế

" Anh Chan... "

" Không sao, anh đây rồi ". Chan đặt đầu cậu lên vai mình

Rồi hắn nhìn sang Changbin, lo lắng hỏi

" Có chuyện gì xảy ra vậy? "

" Chuyện dài lắm, anh mau đưa Hyunjin vào trong đi "

Chan gật đầu, lập tức bế Hyunjin vào trong, cơ thể cậu rung rẫy được một lúc thì lại ngất đi, hắn càng sợ hãi hơn, nhanh chóng đặt cậu xuống giường mình, ở bên ngoài là Changbin đang gọi bác sĩ tới

Vài phút sau, bác sĩ được đưa tới theo sau đó còn có Jisung, Seungmin và Jeongin, cả 3 người và Changbin là đứng ở ngoài, bác sĩ cùng Chan thì trong phòng khám cho cậu, phòng khi có chuyện gì hắn muốn mình luôn là người bên cạnh cậu đến khi mọi thứ ổn

" Anh Hyunjin... "

Jeongin hoảng sợ chỉ biết che mặt khóc, thân là đàn em thân cận nhất mà thủ lĩnh của mình gặp nguy hiểm em lại không hay biết, để người ta đánh thừa sống thiếu chết như vậy, cảm giác bản thân thật vô dụng, thật bất tài. Seungmin bên cạnh ôm lấy vai em, chấn an trong khi bản thân cũng đang rất sốt ruột cho người bạn của mình

Bên này Jisung cứ liên tục đi qua đi lại trước cửa phòng Chan, liên tục cắn móng tay, đây là thói quen khó bỏ mỗi khi cậu lo lắng, cậu cắn sắp chảy máu tới nơi rồi đến khi Changbin nắm lấy mới chịu dừng lại

" Em ấy sẽ không sao đâu "

" Trông anh còn lo hơn cả em "

Đúng vậy, trong lòng mỗi người bọn họ đều lo lắng cho an nguy của Hyunjin, từ rất lâu rồi không phải bây giờ họ đã sớm xem cậu như người quan trọng trong cuộc đời, có thể là bạn thân, có thể là tri kỉ, chung quy là không thể thiếu. Bởi đều xuất thân là những đứa trẻ bất hạnh nên cũng dễ hiểu khi họ nương tựa lấy nhau, dù đôi lúc có hơi cấu gắt, cãi cọ nhưng mỗi người đều có thể cảm nhận được tình thương, yêu thương nhau theo cách riêng của mình

Cạch...

Tiếng cửa phòng mở ra, cả 4 người lập tức vay kín lấy Chan và vị bác sĩ, Jeongin là người hỏi đầu tiên

" Anh Hyunjin sao rồi? "

" Ngài ấy không sao rồi? các vết thương đã được xử lý, thật may là không nguy hiểm đến tính mạng "

Cả 4 người đều thở phào nhẹ nhõm

Sau khi bác sĩ được đàn em đưa đi, tất cả liền tập hợp ngồi xuống chiếc bàn tròn, chỉ riêng Jeongin là đứng bên cạnh Seungmin. Bangchan với sắc mặt lạnh tanh của mình khiến ai nấy cũng đều sợ hãi, hắn hỏi khi quảng giọng thấp đến âm độ

" Là lão Choi Sihyuk phải không? ". Chan nhìn thẳng vào mắt Changbin

Gã nén nỗi sợ xuống, cuối đầu trước hắn " Dạ, lão Sihyuk cho người giăng bẫy Hyunjin, bắt em ấy đi trong lúc không có đàn em ở bên cạnh "

" Không có đàn em ở bên cạnh?! ". Hắn liếc sang Jeongin

Jeongin dù cuối gằm mặt nhưng vẫn biết ông trùm đang nhìn mình, em không giấu nỗi sự sợ hãi của mình qua lời nói, Seungmin hiểu, lập tức nắm chặt lấy tay em

" Anh Hyunjin khi đó bảo em đi... là do em bất cẩn... đều là lỗi của em ". nước mắt em không ngừng rơi

Chan đứng dậy, tiến đến nắm lấy cổ em nhấc bổng lên, giọng hắn gằn lên

" Mẹ nó! ... "

" Seungmin... "

Ngay tức khắc Seungmin lao vào giữ lấy tay hắn, cố gắng gỡ hắn ra khỏi người Jeongin, hắn bất ngờ trước hành động chống đối này của đứa em mình, lia ánh mắt như muốn giết người của mình về phía anh

" Anh Seungmin đừng mà... "

Thấy Seungmin vẫn chưa chịu buông mình ra, hắn không chút nhân từ nào

" Chán sống rồi à? "

Seungmin vội lắc đầu, anh cũng sợ lắm nhưng người mình yêu trước mắt như thế sao anh có thể làm ngơ? dù biết hậu quả sẽ rất đau đớn nhưng anh đã từng hứa với Hyunjin rằng sẽ bảo vệ em đến cuối cùng, nếu có chết, anh vẫn phải giữ lời hứa ấy

" Mày bị điên à? mau buông anh Chan đi ". Jisung ra sức khuyên năng anh

Anh vẫn không chịu buông, nuốt nỗi sợ mà đối diện trước hắn

" Em không thể, đây là người em yêu thương, có chết em cũng phải bảo vệ "

Chan lại nhìn sang Jeongin, rồi lại nhìn sang anh, hắn không khó để nhận ra tình cảm của hai người nhưng hắn không còn quan tâm nữa rồi, tay càng bóp chặt cổ em hơn, khiến em không thể thở, sức Seungmin căn bản không thể cản được một Bangchan đang hung hăng và muốn giết người

" Em cầu xin anh, làm ơn đừng giết Inie "

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net