Chap End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chồn con ơi anh về rồi đây-"

Anh giả bộ bất ngờ, mắt chữ O mồm chữ A khi nhìn thấy bé chồn con ở trong bộ dạng của con người đang bày biện đồ ăn trên bàn. Anh treo cặp lên, vờ thong thả bước đến bé chồn. 

Chồn nhỏ lúc này, gương mặt non nớt hóa đỏ tựa trái cà chua chín mọng, mắt chớp liên tục, hơi thở gấp gáp. Toang em rồi, thân phận thật của em đã bị bại lộ. 

"Chồn con à, là em đấy sao?"

Bên ngoài anh bất ngờ vậy thôi, chứ bên trong anh đang rất thỏa mãn. Anh có thể nhìn thấy em bé chồn bông ngoài đời rồi. Anh có thể ngắm những đường nét mềm mại, vẻ đáng yêu trên khuôn mặt em. Anh có thể chạm vào bên má bánh bao của chồn. Anh có thể gác lọn tóc mái lên vành tai em một cách gần gũi, như làm với người yêu. Anh bây giờ đang sung sướng biết bao.

"D... d... dạ..."

Chồn bắt đầu ngập ngừng thốt ra giọng nói ngọt ngào như đường mật. Thấy em bĩu môi trông sợ sệt lắm, anh liền nở một nụ cười của ánh nắng mặt trời, như để xua tan sự sợ hãi của em.

"Thôi nào. Chẳng có gì phải sợ đâu! Kể anh nghe, thân phận thực sự của em đi bé cưng."

Anh bỗng ôm lấy bờ hông xinh đẹp của em, khiến cơ thể em đang dần nóng lên. Em chẳng muốn nói đâu, nhưng em phải biết nghe lời chủ nhân của mình chứ. Thế là em tuôn ra một mạch luôn.

"Em cũng là người, do dính lời nguyền nên em bị biến thành chồn. Khi anh đi vắng thì em có thể hóa người nhưng đôi tai và cái đuôi vẫn giữ nguyên. Cho đến lúc anh phát hiện ra thì em mới hiện nguyên hình được..."

Em giơ ngón cái và ngón trỏ của hai tay ra rồi chạm hai ngón trỏ vào nhau, nhưng mà hình như em còn điều gì đó muốn nói.

"Nhưng mà anh phải làm tình làm tội với em thì lời nguyền mới được giải thoát..."

Anh sốc. Lời nguyền gì hay ghê, đúng lúc anh đang thèm em muốn chết.

"Thế hả? Em cất đồ ăn đi, trưa nay anh không ăn cơm đâu."

Em hoang mang, nhưng vẫn nghe lời chủ cất đồ ăn. Xong xuôi, anh chợt nhấc bổng em trên tay.

"Ơ... anh.... anh làm cái gì vậy...?"

Em vội lấy tay phe phẩy vào mặt, khuôn mặt em đỏ bừng, nóng hổi lên. 

"Trưa nay anh không muốn ăn cơm đâu, anh muốn ăn em cơ!"

Nói rồi, anh chạy thẳng lên lầu, ném em vào giường ngủ của anh, rồi đóng sầm cửa lại.

Ngày hôm ấy, là cái ngày nồng cháy nhất của cả hai.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

The enddd =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net