15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung nói xong thì lấy điện thoại gọi cho Chanyeol, gã thanh niên đứng bên cạnh cũng không thấy giận, đứng dẹp sang một bên nhìn cô cười nhạt.

Chanyeol nhận điện thoại cũng nhanh.

"A lô, không phải cô bảo sắp đến rồi cơ mà? Sao vẫn chưa thấy đâu? Tôi tan làm rồi." Giọng người kia rất bình thường.

"Bác sỹ Park, chân em lại bị trật rồi, em đang ở dưới thang máy, anh xuống xem giúp đi."

Chaeyoung cố ý nói với giọng yếu đuối, Chanyeol lập tức cúp máy chạy xuống.

Người thanh niên đứng bên cạnh nhìn cô.

"Ồ, anh cũng là bác sĩ nhỉ? Tên gì vậy? Sao gần đây tôi chưa từng gặp anh? Khoa nào thế?" Chaeyoung hỏi liền một lèo.

"Song Minho, cô tên gì? Vừa gọi cho Chanyeol à?" Hắn cau mày.

"Ồ, anh quen bác sỹ Park hả? Anh ấy nổi tiếng vậy cơ à?"

"Quen, có ai không biết cái tên trăng hoa đó." Đối phương tỏ rõ vẻ khinh thường, Chaeyoung thầm nghĩ, đây nhất định là do ghen tị.

"Tôi là Park Chaeyoung chuyện hôm nay không cần cảm ơn." Nói rồi định bỏ đi.

Minho đi theo, dìu một bên tay cho cô: "Tôi biết anh ta đang ở đâu, để tôi đỡ cô qua đó."

"Ồ, sao đột nhiên anh tốt bụng thế?"

Minho thu tay về luôn, đứng bất động: "Vậy cô tự đi đi nhé."

Chaeyoung suýt sặc.

Chanyeol nhanh chóng chạy tới, thấy Chaeyoung không thoải mái, cảm thấy thật nhức đầu: "Sao lại trật thế?"

"Em vì giúp cái người này, hăng hái làm việc nghĩa, sau đó..."

Minho lập tức phản đối: "Ha! Cô làm vướng chân chứ giúp được gì, còn hại tôi bị ngã, cái chân của cô chắc cũng là do cô tự làm mình bị trật đó."

Có Chanyeol ở đây, Chaeyoung không dám tỏ ra hổ báo, bị đá đểu cũng kệ, chỉ chăm chăm tỏ ra đáng thương để chờ Chanyeol an ủi đôi câu.

Bác sĩ Park phát huy tinh thần làm việc nghiêm túc, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân cho cô rồi đứng lên nói: "Không sao cả, có điều cô cũng lên đi, bóp ít thuốc là được."

"Bác sỹ Park, anh quen người vừa nãy à?" Khi đã đi xa rồi, Chaeyoung mới hỏi Chanyeol

"Ồ, Song Minho hả? Bác sĩ thực tập khoa ngoại tim mạch." Chanyeol gật đầu.

"Hình như anh ấy khó chịu với anh đấy." Chaeyoung mách.

Chanyeol khẽ cười: "Sehun bảo tại bữa đó tôi thẳng quá."

Chaeyoung hơi ngạc nhiên: "Là sao ạ?"

Một lần mọi người cùng họp, Chanyeol đã chỉ thẳng ra vấn đề trong báo cáo của Minho, khiến cậu ta mất mặt.

Chanyeol xoa mũi, nói không đầu không đuôi: "Không phải lúc trao đổi vấn đề học thuật thì nên nghiêm túc hay sao?"

Chaeyoung ngơ ngác rồi bật cười: "Ha ha, đúng thế, nên nghiêm túc, tay kia mới là người không hiểu chuyện."

_____

Bóp thuốc xong, Chanyeol lại đi ra ngoài, Chaeyoung ngồi không, không ngờ Minho đột nhiên xuất hiện.

Anh ta cầm một túi to đi lại, cười thật quái gở: "Xoa thuốc chưa?"

"Rồi." Chaeyoung gật đầu.

"Cô có quan hệ gì với Chanyeol thế?" Anh ta vẫn tiếp tục cười quái gở.

"Liên quan gì tới anh!" Chaeyoung dè chừng.

"Này, cho cô. Ăn nhiều một chút tốt cho tiêu hóa." Anh ta lẳng cho cô một túi chuối.

Chaeyoung đỡ túi chuối, mắt tròn mắt dẹt, chẳng hiểu sao người này tự dưng tốt thế.

"Chaeyoung" Gã đột nhiên cúi người, miệng mỉm cười, đưa tay giữ mặt cô

Chaeyoung giật nảy mình, giữ tay anh ta lại.

"Này, vớ vẩn gì thế!" Chaeyoung quát, mày dựng ngược.

"Thấy cô giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, bổn tọa quyết định miễn cưỡng cho phép cô lấy thân báo đáp, còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn đi." Hàng mày của hắn ta chau lại.

Chaeyoung gạt tay gã ra: "Bản cung từ chối!"

Minho ngạc nhiên: "Này, cô nhìn anh đây xem, tướng mạo đường hoàng, tuấn tú, lịch sự, phóng khoáng, tiền đồ rộng mở, cô từ chối hả? Tôi bảo cho cô biết nhé, nói rồi không hối lại được đâu, nghĩ cho kĩ đi! Sau này kiếm đâu ra cơ hội tốt như này nữa!"

Chaeyoung bật cười ha hả, người này bị ấm đầu cái chắc rồi: "Thế mau đi đi, em gái nào thích thì cứ để em gái đó rước thôi."

"Chậc chậc chậc, cô đúng là vô phúc, bao người cầu còn không được, cô lại còn từ chối, đúng là hết thuốc cứu." Tay đó lắc đầu nhìn cô như đồ ngốc.

"Ha ha ha, anh mau về uống thuốc đi!" Chaeyoung vừa cười vừa vỗ vai y.

"Hừ."

"Trong mắt bổn cung chỉ có Chanyeol thôi, không nhìn thấy ai khác hết, cậu từ bỏ đi thôi." Chaeyoung học theo cách nói của gã.

"Cắt, Chanyeol có cái gì tốt vậy? Sao tụi con gái các cô đều mù quáng thế, bổn tọa thấy cô là người tốt, định cứu cô một mạng, không ngờ cô còn không cảm kích."

Chanyeol vừa khéo trở về, Minho vội vàng chuồn thẳng.

Chaeyoung nhìn theo bóng lưng anh ta, cười sằng sặc, cô hỏi Chanyeol: "Anh ta bị bệnh Chūnibyō à?"

Chanyeol hỏi: "Chūnibyō là bệnh gì vậy?"

Tuy Chaeyoung nói khách sáo là mời cơm cảm ơn bác sỹ Park nhưng bác sỹ thường ngày hay chậm lụt, vẫn có chút phong độ ga lăng của đàn ông bình thường, tranh trả tiền trước cô.

Cô đành trả tiền mua trà sữa rồi khăng khăng đòi biết nhà Chanyeol.

"Hay tôi đưa cô về trước nhé." Bác sĩ Park lái xe, cảm thấy thật cùng đường bí lối, cô gái này khiến người ta đau đầu quá.

"Bác sĩ Park, tuy anh xem em là bệnh nhân nhưng anh đối xử với em như bạn bè vậy, vậy sau này chúng ta là bạn bè nhé? Làm gì có bạn bè nào không biết nhà nhau. Không phải anh đang đi xe hay sao, chỉ là tiện thể thôi mà, chừng nào Seulgi lấy chồng rồi, em sẽ tìm một phòng ở gần chỗ anh, sau này có muốn ăn cơm một bữa cũng tiện."

Chaeyoung thao thao độc thoại một mình, hoàn toàn không cho người khác nói chen vào. Có điều Chamyeol sau khi bị xoay như chong chóng một hồi lại cảm thấy vậy cũng đúng, làm bạn bè rồi, biết nhau ở đâu cũng tiện, hoàn toàn không nhận ra mưu đồ của cô, thật là lời lẽ xảo trá, mê hoặc chúng sinh, à không, chỉ mê hoặc Chanyeol thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net