39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung vốn là bị Minho lôi kéo mới đến hồ bơi nhưng vừa đến nơi thì lập tức khoái chí nhảy ùm xuống nước.

“Không ngờ cô không chỉ lùn mà mấy chỗ nên lớn cũng chẳng lớn chút nào nhỉ?” Minho khinh bỉ nhìn Chaeyoung nghịch dưới nước.

Chaeyoung ôm một cái phao bơi loanh quanh, hầm hừ quay ngoắt người lại: “Ai mượn cậu bép xép hả, đồ mắt lệch! Con nít thì biết cái gì!” Chaeyoung bơi kém, không thể rời xa cái phao được.

“Ha ha ha, ai thèm nhìn cái dáng còng queo của cô chứ.”

Thấy Chaeyoung không thèm đáp thì lại đẩy đẩy cái phao bơi: “Cô xem giờ cô giống ai ấy nhỉ? Các em nhỏ chăng?” Minho càng nhìn Chaeyoung bơi mà không rời nổi cái phao lại càng buồn cười, chỉ tay về phía khu bơi của trẻ em gần đấy.

“Không biết bơi thì đã làm sao hả? Có cái gì mà cười, nói người phải ngẫm đến ta, cười người hôm trước hôm sau người cười đấy.” Chaeyoung lắc lư ngón tay, không thèm chấp.

“Ha ha ha, đừng có tự kiếm cớ nữa, cô chơi một mình đi, bản thiếu gia đi thể hiện bản lĩnh đây.” Nói xong cậu ta liền khoát tay quạt nước bơi đi mất, khiến Chaeyoung bị bắn cả nước lên mặt.

Chơi một mình ở chỗ nước cạn mãi cũng chán, Chaeyoung liền thừ dò dẫm xuống chỗ nước sâu chơi, mũi chân chới với không chạm đáy mang đến cảm giác cực kỳ không an toàn nên chơi hết sức dè dặt.

“Ồ? Chaeyoung à?” Đương lúc Chaeyoung còn đang phân vân xem có nên quay về chỗ nước nông không thì một giọng nói quen thuộc khiến cô nàng giật nảy mình.

Quả nhiên cả đám người đang nhìn Chaeyoung, Minho cũng bơi từ đằng xa lại: “Mấy người cuối cùng cũng đến rồi đấy à? Lề mề.”

Chaeyoung bừng tỉnh, đầu tiên là phải quan sát ngay biểu cảm của Chanyeol, hoàn toàn chẳng có bụng dạ đâu để thưởng thức dáng người đẹp đẽ mặc đồ bơi của oppa, thì ra bọn họ đã hẹn trước với nhau hả? Lúc này, Chaeyoung chỉ muốn bóp chết Minho, dám đào cái hố sâu vĩ đại cho mình sập bẫy, gặp cậu ta quả là chẳng hay ho gì.

Chaeyoung tít mắt nhe răng với Chanyeol đang lạnh lùng nhìn mình: “Bác sĩ Park à, trùng hợp ghê! Anh có muốn uống nước ép hoa quả không?” Vừa nịnh nọt vừa bơi về phía bờ.

“Gì đấy? Chaeyoung ơi, anh cũng muốn uống nước ép hoa quả, xin hãy rủ lòng nhìn sang bác sĩ Oh đẹp trai của em một cái đi.” Sehun nghịch.

Mọi người cũng nhao nhao đùa nhau, Hayoung đứng phía sau chỉ cười mỉm, có vẻ lấy làm bình tĩnh.

Chaeyoung nghĩ đằng nào cũng đã trót đến đây rồi nên đành khoác lớp da mặt dầy lên, tiến về phía Chanyeol bất chấp tất cả: “Mấy người có tay có chân thì tự mua đi nhé.”

Chanyeol tuy không vui nhưng vẫn chìa tay kéo Chaeyoung lên. Chaeyoung leo lên bờ, giả bộ đứng không vững, bám chặt lấy cánh tay anh không thả, vừa híp mắt cười vừa làm bộ nịnh bợ. Minho đứng bên xem làm vẻ mặt buồn nôn, Chaeyoung mặc kệ gã.

“Anh không uống.” Chanyeol giờ mới nói.

“Vậy anh có đói bụng không ạ…” Chaeyoung tìm cách để nịnh.

Chanyeol quay đầu lại nhìn Chaeyoung, tự dưng nhớ lại hồi mới quen nhau, Chaeyoung cũng hay kiếm cớ mang đồ ăn cho anh ta, cách trực tiếp nhất mà lại kém hiệu quả nhất…

Anh lắc đầu: “Em đói à? Anh đi mua gì đó ăn cho nhé?”

Chaeyoung vội xua tay: “Em không đói, không đói đâu, em sợ anh đói thôi.” Cô nàng não ngắn tìm mãi vẫn không ra cách cưa trai chuẩn chỉ.

“Ừ, anh không đói.” Chanyeol khởi động cơ thể, chuẩn bị xuống nước.

Chaeyoung một tay ôm phao vẫn bám theo anh: “Em cũng muốn chơi.” Tuy bình thường tính anh ôn hòa nhưng đây là vấn đề liên quan đến khám chữa bệnh, hơn nữa còn là mình tự ý chạy đến, Chaeyoung không khỏi chột dạ, vẫn cứ thấy hơi sợ anh.

Chanyeol không buồn nhìn: “Em ngốc thật đấy.” Giọng điệu anh chẳng hay ho gì. Suy nghĩ của anh rất đơn giản, không phải anh ghen vì cô ra ngoài chơi với người khác mà là vì cô không nghe lời nghỉ ngơi cho khỏe nên anh giận.

“Chanyeol à, cậu có thấy cậu nghiêm khắc quá không hả? Chaeyoung đã dưỡng thương nửa tháng, chắc cũng đã tạm ổn rồi chứ? Tuổi trẻ ham chơi mà, cứ để em ấy xuống nước nghịch một chút đi, chứ không ở trên bờ nhìn mọi người chơi suông thì đáng thương quá.” Sehun đi ngang qua nói đỡ giúp Chaeyoung

Chanyeol nhún vai: “Không được.”

“Ái chà, cậu thế này là quản lý bệnh nhân hơi quá rồi đấy, chẳng thấu tình đạt lý chút nào, vậy là không có được.” Sehun dần dần đi xa, chỉ còn Chaeyoung vẫn đứng đực một mình, âm thầm rơi lệ. Mấy người này nói năng phá đám ghê.

“Chân vẫn chưa khỏi à?” Hayoung đi ngang qua, lạnh nhạt hỏi một câu.

Hayoung ậm ờ đáp cho qua, buồn bực ngồi xổm bên bờ.

“Ha ha, đáng thương ghê! Bổn thiếu gia đi đây!” Minho rướn mày trêu chọc rồi cũng lao xuống nước.

Không thể gần gũi quan sát cơ thể đẹp đẽ của oppa, không thề gần gũi hưởng thụ nội tiết tố của oppa, thật khổ biết bao! May là Chaeyoung rất giỏi tự chơi một mình thê nên cô nàng bèn ngồi xổm bên bờ nhìn chằm chằm dáng người của Chanyeol, tự tưởng tượng phần thân thể hoàn hảo ẩn dưới nước, cố gắng hồi tưởng lại thân thể trần trụi hồi nãy, càng mơ mộng càng thèm chảy dãi.

Đứng trước cám dỗ tột cùng, lá gan Chaeyoung cũng to lên, lén lút xuống nước, ôm phao bơi về phía Chanyeol

Bi kịch đã phát sinh vào chính giây phút này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net