Chap 23: Bibimbap

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 Rue Alasseur, Paris, Pháp, 7:45 a.m.

Những tia nắng xen qua khe cửa sổ, chiếu vào căn phòng. Soi sáng hai con người đang nằm trên chiếc giường kia.

Hôm nay có chút lạ lùng, Kyungsoo đã ngủ trễ hơn những ngày trước. Kyungsoo gối đầu lên cánh tay dài ngoằn của Chanyeol mà ngủ ngon lành. Có lẽ vì mỗi đêm trước khi ngủ, cậu luôn nhớ đến hắn, mỗi sáng thức dậy cũng vậy, thành ra ngủ không ngon, không có tâm trạng để mà ngủ trễ đâu.

Bây giờ hắn đã là của cậu và đang bên cạnh cậu nên ngủ rất ngon và trễ.

Hắn đã dậy từ sớm nhưng vì không muốn đánh thức cậu dậy nên vẫn nằm yên như thế, yên lặng ngắm nhìn gương mặt bé con kia.

Từ bi kịch của 18 năm trước, hắn đã trở thành con người cực kì băng lãnh, không một chút niềm tin gì vào những chuyện tình cảm như thế này, trong lí trí chỉ hiện hữu hai chữ "trả thù".

Vậy mà, cậu như một thiên thần với tâm hồn ngây thơ, trong sáng bay đến, đặt chân vào cuộc đời tối tăm của hắn. Hắn như trở về đứa trẻ 4 tuổi năm đó, rất hay cười.

Ở bên cậu, hắn cảm nhận được một loại cảm giác an toàn, hắn còn cảm nhận được có điều gì đó ở cậu rất đỗi quen thuộc nhưng hắn không tài nào biết được điều đó là gì ?

Bởi vì có cảm giác an toàn khi ở cạnh nên hắn tin tưởng cậu, cậu chính là người đầu tiên mà hắn không cho người điều tra thân thế như thế nào.

Đơn giản chỉ vì hắn yêu cậu, vậy thôi.

Bản thân đang chìm trong suy nghĩ, không hay biết bé con kế bên đã tỉnh giấc. Cậu mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn cứ nhìn một cách vô định, biết rằng hắn đang suy nghĩ gì đó. Cậu đan bàn tay nhỏ của mình vào bàn tay to lớn của hắn, nắm lắc lắc:

- Chanyeol, anh đang nghĩ gì vậy ?

- ...

- Park Chanyeol !!!

Cậu la lên, hắn dứt khỏi suy nghĩ, ánh mắt dán lên người cậu:

- Dậy rồi sao ?

- Anh suy nghĩ gì mà em kêu vẫn không nghe chứ ?

- Không có gì.

- Chanyeol !

- Chuyện gì ?

- Bất cứ chuyện gì anh cũng không được giấu em, nghe chưa ?

Hắn thoáng nhíu mày, cảm nhận được lực siết ở bàn tay mình:

- Em vì sao lại đề cập đến việc này ?

- Em thấy việc đó là việc cần thiết.

Hắn miễn cưỡng gật đầu, cảm thấy cậu hôm nay thực kì lạ.

Cậu hài lòng với cái gật đầu của hắn, kéo hắn cùng ngồi dây. Ánh nhìn dời sang bầu trời ngoài cửa sổ, rồi lại dời sang nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường:

- Đã trễ thế này rồi sao !

Hắn nhìn cậu:

- 8 giờ mà trễ ?

- Đương nhiên rồi, từ khi sang đây, dì lúc nào cũng dựng đầu em dậy thật sớm để đi chạy bộ ấy, thành ra em đã quen giờ giấc như vậy. Cơ mà cũng nhờ chạy bộ em mới ốm thế này này, anh khỏi gọi em là mèo heo nhé.

Cậu nhoẻn miệng cười nhìn hắn, lại thấy hắn đang suy nghĩ gì đó. Cậu thắc mắc:

- Lại suy nghĩ cái gì đấy ?

Chanyeol ôm lấy cái bụng nhỏ của cậu, đem cậu vào trong lòng. Giọng nói cùng hơi thở phả vào bên tai cậu:

- Anh đang suy nghĩ cách vỗ béo em, về Hàn Quốc rồi anh sẽ áp dụng ngay.

Cậu vì nhột mà rụt cổ về, hắn lại tiến tới nhấm nháp vành tai cậu. Cậu cười khúc khích, tay đẩy đẩy hắn ra:

- Anh, chúng ta còn có phải đi gặp công chúa nhỏ của em nữa.

Bỗng nhiên, hắn cắn một cái không mạnh cũng không nhẹ nhưng vừa đủ để làm cậu đau:

- Tên này, sao lại cắn em chứ ?

- Công chúa nhỏ còn quan trọng hơn anh sao ?

Cậu không trả lời, chỉ gật đầu, biểu tình thay đổi từ vui vẻ sang u sầu, rồi thở dài, nói:

- Anh mau về khách sạn lấy hành lí đi, nhanh nhanh lên.

Cậu rời giường, nắm tay kéo hắn đứng dậy, lấy mũ đội lên đầu hắn, đẩy đẩy hắn khỏi nhà, đóng sầm cửa lại.

Hắn bị cậu đẩy ra khỏi nhà, đứng trước cửa nhà bĩu môi, ngoảnh mặt rời đi. Hắn đến đường lớn để dễ bắt taxi hơn:

- Đến Shangri-La.

Hắn ngồi trên taxi nhìn bên ngoài, cảm thấy khó hiểu với vẻ mặt lúc nãy của cậu.

Khách sạn Shangri-La, Avenue d'Iéna, Paris, Pháp

Trả tiền cho tài xế xong, Chanyeol bước vào khách sạn. Người bảo vệ phía hai bên cửa cúi đầu chào, lẽ thường hắn sẽ không nhìn. Nhưng lần này, hai người đây đã khiến cho hắn chú ý rồi. Hắn đảo mắt, thở dài mệt mỏi rồi đi tiếp.

Bước vào sảnh, hắn thẳng đến thang máy. Ngay lập tức lại nghe tiếng gọi của lễ tân, hắn xoay người, đi về phía đó:

- Thưa chủ tịch, ngày hôm qua có một người phụ nữ gọi đến tìm chủ tịch, cô ấy xưng trợ lý của chủ tịch.

Hắn gật đầu, tỏ ý đã biết rồi nhanh chóng đi vào thang máy.

Cô lễ tân nhìn hắn từ phía sau, cảm thấy có chút buồn cười. Mỗi năm một lần, khi chủ tịch sang đầy, cô đều thấy chủ tịch chỉ mặc âu phục, xung quanh luôn tồn tại hàn khí, khiến người khác muốn chạm cũng không thể chạm được, chỉ có thể đứng từ xa nhìn thôi. Không chỉ tồn tại hàn khí mà chủ tịch có thần thái của một ông hoàng, nhìn thoáng thôi cũng biết chủ tịch là một vị doanh nhân giỏi.

Chủ tịch chỉ có vài lần diện những bộ đồ đúng tuổi thôi. Nói chính xác chính thì chỉ sáng ngày hôm qua, cô thấy chủ tịch diện hoodie, quần jeans cùng đôi giày đen một cây. Dù đen toàn tập, trông vẫn rất năng động.

Hôm nay, nhìn chủ tịch mặc áo thun trắng, quần short thun đen, cứ ngộ ngộ làm sao ấy. Vẻ mặt của chủ tịch lúc nào cũng lạnh, khi mặc như thế này hình như phần nào giảm đi sự lạnh lùng đó. Cô mỉm cười, quay lại làm việc.

Đến phòng, Chanyeol gỡ mũ ra, chọn một bộ quần áo rồi vào phòng tắm. Một lúc sau, hắn tươm tất, gọn gàng bước ra. Cầm chiếc điện thoại nằm trên giường, mở danh bạ, gọi vào số của ai đó, bật loa ngoài. Vừa đổ chuông đã nghe bên kia bắt máy:

- Thưa chủ tịch, anh sang Pháp vội vàng để làm gì vậy ạ ? Tôi nhớ là vẫn chưa đến thời gian anh sang đó công tác.

- Chuyện tôi cần cô quản sao ?

- À tôi... tôi...

Hara lắp bắp, Chanyeol lạnh lùng cúp máy, hắn biết Hara muốn gì. Cô ta bất chấp tất cả, luôn tìm cách đeo bám hắn, mặc cho hắn liên tục cảnh cáo nhiều lần. Nếu không phải đó là người mà Grey đưa vào, hắn đã sa thải cô ta từ mười kiếp trước rồi.

Gia thế cô ta không tầm thường, thành tích xuất sắc. Thế nhưng cô ta có mà không biết hưởng, làm việc không chăm chỉ là bao, chỉ lo quyến rũ đàn ông, đúng là lãng phí trí thức. Hắn thật không thể hiểu, bao nhiêu người tài trên đời mà Grey lại đưa vào một ả đàn bà như vậy.

Hắn đâu biết chủ ý của Grey là muốn Hara và Chanyeol đến với nhau. Grey đang lợi dụng Hara làm mồi nhử.

Lí do sao ?

Vẫn chưa đến thời điểm để Grey nói cho Chanyeol biết.

Có điều, cả hai đều không biết, mồi nhử lớn nhất đang ở ngay trước mắt.

Chanyeol nhanh chóng soạn hành lí, đội mũ rồi rời khỏi phòng, bước xuống sảnh, trả chìa khóa phòng cho lễ tân. Khi đi ngang hai người bảo vệ đang cúi đầu, hắn dừng chân, nói đều đều:

- Nếu vẫn còn bám theo, hai người tự biết kết cục là như thế nào.

Khi nãy, hắn chỉ cần liếc mắt đã biết đây là người của mình, Grey đang cho người theo dõi hắn.

Hai người nghe hắn nói mà rùng mình, rõ ràng đã cải trang kĩ thế này mà hắn vẫn nhận ra. Đúng là mắt tinh hơn người thường, cơ mà trái lời dặn của ông chủ không được, trái lời đại ca cũng không xong, tại sao hai chú cháu nhà này cứ làm khổ đàn em chúng tôi suốt vậy ?

Dường như Chanyeol đọc được suy nghĩ của hai người, nói tiếp:

- Đừng lo, tôi sẽ nói với chú ấy. Bây giờ hãy về đi nếu không muốn kết cục đó.

Chanyeol dứt lời liền đến chiếc taxi đằng kia, ngồi vào trong, nói địa chỉ cần đến cho tài xế.

Về phần hai người kia thì thở phào nhẹ nhõm, có đại ca nói với ông chủ, vậy là được rồi. Họ âm thầm rút lui về Hàn Quốc theo lời hắn.

12 Rue Alasseur, Paris, Pháp

Chanyeol mở cửa nhà, xách hành lí vào bên trong, đã ngửi được mùi thức ăn thơm thơm. Hướng đến bếp, lọt vào tầm mắt là cảnh tượng thân ảnh nhỏ nhắn cứ đi qua đi lại, tay hoạt động liên tục.

Hắn mỉm cười khi thấy chiếc tạp dề màu xanh dương kia có phần lớn hơn so với thân hình nhỏ bé của cậu. Hắn từ phía sau ôm chầm lấy cậu, cằm tựa lên đỉnh đầu rồi lại bất cười khi phát hiện đứa trẻ trong lòng mình ngây người, nghiêng đầu, hôn nhẹ vào gò má đang dần ửng đỏ lên. Sau đó, vùi mặt vào cổ cậu, hương trà thoảng đâu đây, rời mặt khỏi cổ cậu, hỏi:

- Em vừa uống trà nữa sao ?

Cậu gật đầu, nói:

- Mũi anh thính như Mino ấy.

Tên cao cao nào đó mặt tối sầm, bàn tay tên đó ngự trị ở vùng eo cậu, bực tức mà nhéo một cái. Cậu cười xòa:

- Đau đau, em biết sai rồi, anh tha cho em đi mà.

Tên kia vẫn chưa hết giận nên vẫn tiếp tục nhéo. Cậu bị nhéo nhăn cả mặt, tay cậu cùng không còn hoạt động trên bếp nữa. Đột nhiên, cậu nghiêng đầu đối diện với khuôn mặt tên kia, hôn thật nhanh lên môi hắn. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được eo cậu đã được tên kia buông tha. Cậu biết ngay mà, phải dùng cách này thì hắn mới chịu. Tay tiếp tục công việc bếp của mình.

Tên tóc đỏ kia, được người yêu nhỏ hôn, mọi bực tức đều bay đi mất tiêu. Hắn cười, lại vùi mặt vào cổ cậu. Cậu đi đâu, hắn ôm cậu đi theo đó, cậu cười khổ, cầm tay hắn gỡ ra khỏi eo cậu;

- Anh ôm vậy chắc tới mai em mới làm xong bữa sáng đấy. Mau ra bàn ngồi đi, tóc đỏ.

Hắn không nghe lời, ngoan cố ôm cậu nữa. Cậu đem chiếc đũa gõ một cái lên đầu hắn:

- Em đuổi anh đó, mau mau ra bàn ngồi đi

Chanyeol xoa xoa đầu bỏ đi, kéo ghế ngồi, mắt cười hướng về bóng lưng nhỏ.

Một lúc sau, một bát thức ăn trông đầy đủ sắc màu cùng một chiếc thìa được đưa đến trước mặt hắn Chanyeol nhíu mày nhìn Kyungsoo, ý hỏi đây là gì. Cậu ngối đối diện hắn, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của hắn, nói:

- Anh không biết món này ?

- Không biết.

- Anh sang Hàn Quốc bao lâu ?

- 18 năm.

Cậu nghe hắn nói mà cười thẳng vào mặt hắn:

- Anh ở 18 năm rồi mà không biết món này là gì. Em nói cho anh nghe, đây là bibimbap đó.

Chanyeol nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Kyungsoo. Cậu cảm thấy rất buồn cười khi nhìn vẻ mặt không biết gì này của hắn.

Bởi vì Chanyeol không biết bibimbap là gì nên Kyungsoo đã dành thời gian để nói về món ăn nổi tiếng ở Hàn Quốc này.

Sau khi đã "thuyết trình xong bài diễn văn của mình". Cậu cầm lấy chiếc thìa, trộn đều phần bibimbap trong bát, múc một thìa rồi hướng đến miệng hắn. Cậu mở miệng nhìn hắn, ý là mau há miệng để cậu đút cho. Hắn cười, há miệng ra để cậu đút, nghĩ thầm cậu lúc này cứ như bảo mẫu của hắn vậy.

Cậu nhìn hắn cùng vẻ mặt mong chờ, thấy hắn cứ nhai qua nhai lại mà chẳng chịu nuốt xuống. Cậu hối hắn:

- Anh mau nuốt xuống rồi cho em cảm nghĩ cái coi nào !

Hắn vẫn tiếp tục nhai tới nhai lui mà không thèm nuốt. Đến khi thấy biểu tình của cậu đen như đít nồi thì hắn ngoan ngoãn nuốt thức ăn trong miệng xuống. Cậu hài lòng thấy hắn nuốt xuống:

- Sao sao, ngon không ? Anh trả lời nhanh lên đi chứ !

Hắn không trả lời mà ngoắc ngoắc tay bảo cậu qua cạnh hắn. Cậu bực bội:

- Có gì thì nói luôn đi, sao em phải sang bên cạnh anh !?

Miệng cậu thì nói với vẻ bực bội nhưng chân vẫn bước đi đấy thôi. Vừa đến đứng kế bên, cậu hơi bất ngờ khi hắn nắm tay cậu, kéo cậu xuống ngồi gọn trên đùi mình. Một tay hắn vòng ôm lấy eo cậu, giữ chặt cậu trên đùi. Một tay cầm thìa đem bibimbap bỏ vào miệng cậu. Cậu nhai chóp chép, chóp chép rồi nuốt ực xuống, hắn hỏi:

- Em đánh giá mình nấu thế nào ?

Cậu nghĩ ngợi, trả lời:

- Ngon mà.

Hắn nhếch môi cười

- Anh thấy nó dở tệ.

- Cái gì chứ !!? Do vị giác của anh thì có, em nấu ngon thế cơ mà. Em đã biết nấu ăn từ khi 10 tuổi đấy, em cũng tự nhận mình là người nấu ăn giỏi đấy. Một người chưa từng ăn bibimbap như anh làm sao biết được vị của nó như thế nào mà chê chứ !!!?

Mèo hèo xù lông, nói nguyên một hơi với âm lượng đến cả người đi dạo ngoài phố cũng nghe được. Chanyeol phì cười trước sự nổi cáu của cậu:

- Em kêu anh nhận xét, anh cảm thấy thế nào thì nói thế ấy. Sao lại chửi xối xả vào mặt anh ?

- ...

Kyungsoo im bặt, hết đường cãi, suy nghĩ:

"Ừ nhỉ, mình kêu anh nhận xét, muốn nhận xét thế nào là chuyện của anh ta cơ mà."

Kyungsoo xụ mặt đứng dậy, cầm bát đem đi. Lại cảm nhận được lực kéo về, lại ngồi trên đùi hắn. Chanyeol hỏi:

- Đi đâu ?

- Đổ, anh nói dở tệ mà.

Hắn cười, cầm bát đặt lên bàn, véo nhẹ mũi cậu:

- Anh đùa thôi, ngon lắm đấy, em không làm đầu bếp thì thật uổng phí.

Kyungsoo thực muốn khóc chết đi được mà, tay đập đập vào ngực hắn:

- Anh sao lại lừa em chứ ?

Chanyeol chỉ cười, không trả lời, tay chỉ chỉ vào miệng, ý hắn muốn cậu đút hắn ăn. Mèo heo trở về làm mèo heo ngoan ngoãn, ngồi trên đùi hắn mà đem từng thìa bibimbap bỏ vào miệng hắn. Được một lúc, hắn ngăn bàn tay cậu lại, hỏi:

- Sao em không ăn mà cứ cho anh ăn ?

- Em không đói.

Hắn nhíu mày, giật lấy chiếc thìa từ tay cậu, lấy một thìa bibimbap to ụ đút vào miệng cậu:

- Không đói cũng phải ăn, bữa sáng rất quan trọng.

Cậu vừa nhai vừa gật đầu. Hắn ngỡ cậu đã nghe lời, định đút cậu tiếp. Vậy mà, thìa vừa tới miệng tim thì tay cậu đã chặn không cho hắn đút nữa, lắc đầu nguầy nguậy. Hắn véo bụng cậu, cậu vẫn không chịu gỡ tay ra. Hắn trừng mắt:

- Em muốn ?

Cậu vênh mặt như thách hắn. Hắn cười nhếch mép, bỏ thìa xuống. Hắn dùng chân đẩy ghế ra xa bàn ăn một chút rồi quay cả người sang phía bên phải. Cậu ngồi trên đùi hắn, hai tay choàng cổ hắn giữ chặt.

Đột nhiên, Chanyeol dùng lực gỡ cả hai cánh tay nhỏ đang đặt trên cổ hắn ra, hắn nghiêng chân hướng xuống đất. Chuyện gì tiếp theo, ắt hẳn ai cũng đoán ra rồi ha.

Kyungsoo tiếp sàn nhà thân yêu bằng mông. Cậu la oai oái, tay xoa xoa phần bị tổn thương, ngước nhìn tên hại cậu:

- Sao anh lại...

Lời nói bị cắt ngang bởi một nụ hôn. Nụ hôn này đặc biệt một tí là bên trong miệng Chanyeol chứa đầy bibimbap sắc màu, lưỡi hắn đẩy hết phần bibimbap sang miệng cậu. Khi đã sang hết thức ăn, hắn còn cố tình mút môi cậu một cái rồi mới chịu dứt ra. Hắn đứng dậy, đẩy ghế vào phía trong bàn, cầm bát bibimbap, ngồi bẹp xuống đất đối diện với cậu.

Cậu ngây người, miệng cứ vô thức nhai nuốt, hắn thì cứ đút cậu ăn cho đến hết bát. Ngay cả khi Chanyeol đã cầm bát đi rửa, cậu vẫn còn ngồi dưới đất, giữ khuôn mặt ngốc ngốc đó.

Phải nói một lúc sau nữa, cậu mới trở về trần gian này. Cậu nhìn bóng lưng cao kều kia đứng rửa bát, tay sờ sờ vào môi mình rồi chợt mỉm cười trông vô cùng đáng yêu, thầm nghĩ:

"Bibimbap là món ngon nhất"

End chap 23.

---------------------------------------------

Xin lỗi các bạn vì đã hai tuần rồi mà bây giờ mới ra chap mới. Vì không có ý tưởng, cứ viết rồi xóa tùm lum hết nên bây giờ mới được chap hoàn chỉnh này.

Còn điều này, mình cũng đã đi học rồi, thời gian ra chap sẽ không nhanh như lúc hè được nữa.

Thật tâm xin lỗi và mong các bạn thông cảm cho mình nhé :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net