Chap 5: Park Chanyeol

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Hải, Trung Quốc, 11:12 p.m.

Bây giờ cũng đã khuya rồi nhưng Thượng Hải vẫn rất náo nhiệt, đông người. Từ những tòa nhà chọc trời, khổng lồ cho đến những ngôi nhà thấp bé, nhỏ nhất ở đây, vẫn sáng đèn, nhà nhà đều vẫn còn những tiếng cười đùa của người lớn lẫn trẻ con, thật sự rất vui vẻ. 

Gần trung tâm thành phố có một nhà hàng rất đặc biệt, nó đặc biệt ở chỗ toàn bộ cửa kính ở đây đều là cửa kính 2 chiều. Từ bên ngoài nhìn vào, những gì ở phía bên trong sẽ không thấy được, chỉ phía bên trong nhìn bên ngoài được thôi. Vì vậy, cho dù bên trong có điều gì đang diễn ra thì bên ngoài cũng không hay biết. Đặc biệt là lúc này, trời đã tối nên mọi người đều nghĩ nhà hàng đã đóng cửa, bên trong sẽ không có gì. Đâu ai ngờ, cảnh tượng bên trong thật khủng khiếp. 

Một người đàn ông và người phụ nữ đã bất động trên vũng máu, ngay cạnh họ chính là một cậu nhóc đang không ngừng kêu hai người họ tỉnh dậy, thậm chí là van xin họ, những giọt nước mắt của cậu hòa vào dòng máu của họ. Với lượng máu nhiều như thế, họ đã mãi mãi ra đi. 

Nhà hàng bây giờ chỉ còn tiếng khóc, tiếng van xin, tiếng thét của cậu nhóc 4 tuổi. Trước mặt cậu là hai người, trong đó có một người đang cầm súng chĩa về hướng cậu, người đứng kế bên tháo khẩu trang, đó là người phụ nữ và chính là vợ của Kwangsong, Lee Minjung.

- Anh, nhiêu đó đủ rồi, nó chỉ là một đứa trẻ, giết nó cũng không được ích lợi gì.

- Không được, nếu nó nói cho ai đó nghe thì phải làm sao?

- Hai mạng người là quá đủ rồi, đã vậy hai mạng người này là bạn thân anh, như vậy là tội ác lắm rồi, thằng bé chỉ mới 4 tuổi mà thôi. 

- Không được, anh phải giết nó, nhìn thật ngứa mắt.

- Do Kwangsong, dừng tay ngay, nếu không dừng tay, em sẽ tự ra tay với anh! Dù sao em cũng không ngại phải ra tay với anh.

- Thôi được, nhưng anh cần làm việc này.

Bà Minjung thắc mắc, Kwangsong nói nhỏ vào tai bà, bà liền đơ người, như thế có quá đáng không? 

- Đó chính là cách an toàn mà không động tay động chân.

Ông ta rút một tờ giấy ra, Minjung ngạc nhiên:

- Anh đã chuẩn bị trước cho việc này?

- Không, chỉ là anh phòng hờ thôi.

- Đừng nói dối, tính anh em biết rõ.

-  Anh luôn là người như thế.

- Em không quan tâm nữa, anh muốn làm gì mặc xác anh.

Bà bước ra ngoài trước bằng cửa sau của nhà hàng, xoay đầu nhìn cảnh tượng đẫm máu phía sau, mấp máy môi:

- Chí Quân, Mộc Du, thật xin lỗi, tôi đã ân hận rồi.

Kwangsong làm việc của mình xong cũng liền đi ngay. 

Ông bà nghĩ rằng cậu nhóc 4 tuổi đây không hề biết gì, nhưng cậu biết tất cả, cậu có trí thông minh hơn những đứa trẻ khác, cuộc nói chuyện của hai người, cậu hiểu tất. Chỉ là cậu không hiểu tại sao Kwangsong lại ra tay giết bạn thân mình?

Ngay sau khi hai người đó đi khỏi thì Grey đã đến, ông đẩy cửa vào bên trong, cảnh tượng bây giờ không khỏi khiến ông bàng hoàng, ông ôm Xán Liệt vào lòng:

- Ngoan nào, đừng khóc nữa, đã có chú ở đây bảo vệ con rồi.

Cậu không nói, chỉ đơn giản là khóc và để cho Grey ôm mình thật chặt, tiếng khóc của cậu cũng không còn dữ dội như lúc nãy, chỉ thút thít mà thôi. Grey bế Xán Liệt ra ngoài xe, dặn cậu:

- Cháu ngồi đây nhé, chú đi lấy nước cho cháu.

- Dạ vâng.

Ông vừa bước vào bếp, lấy điện thoại gọi cho đám đàn em:

- Mau đến nhà hàng gần trung tâm, xử lí hỗn độn ở đây. Còn ông bà chủ, hãy mang họ đến nơi cánh đồng lần đầu tiên họ gặp nhau.

- Dạ.

Đám đàn em nghe thế thì rất bất ngờ nhưng cũng không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra, trong thâm tâm họ cầu nguyện cho ông bà chủ của mình.

Grey mang nước cho Xán Liệt rồi phóng xe đi:

- Chúng ta về nhà chú, nhà cháu không an toàn nữa rồi.

Xán Liệt xoay qua nói Grey với khuôn mặt lạnh tanh nhưng chất giọng vẫn có vẻ ngập ngừng:

- Chú, tập đoàn của cha cháu vào tay ông ta rồi.

Ông dừng xe đột ngột, vẻ mặt thay đổi nhìn Xán Liệt:

- Khi nãy, ông ta lấy dấu tay của cha ấn vào tờ giấy xác nhận chuyển nhượng tập đoàn rồi.

- Đó chính là công sức, mồ hôi, nước mắt của Chí Quân nhiều năm qua, tại sao hắn có thể làm thế?

Grey là người chứng kiến Chí Quân vượt qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ mới xây dựng được tập đoàn lớn như bây giờ. Vậy mà trong một phút, hắn ta cướp đi tất cả, không thể nào! 

Xán Liệt thấy chú mình như thế cũng không khỏi đau lòng, cha mình đối với chú ấy như là người thân trong gia đình vậy. Cậu thấy chú như vậy, lòng căm thù càng ngày lớn dần, cậu nói:

- Chú, cháu muốn trả thù cho cha mẹ.

- Trả thù? Cháu chỉ mới 4 tuổi thì làm gì được, rất nguy hiểm.

- Không cần ngay bây giờ, đợi khi cháu lớn lên, cháu sẽ trả thù, dù chú có cản, cháu vẫn phải trả thù.

Grey nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, ánh mắt này dường như không phải của một đứa trẻ 4 tuổi nữa. Đây là ánh mắt đã chứa quá nhiều sự đau thương, quá nhiều điều khủng khiếp khiến cho ánh mắt này bây giờ không còn ngây thơ, trong sáng. Nó chỉ chứa ước muốn trả thù, vô hồn, không cảm xúc. Thông qua ánh mắt này và lời nói đó, ông biết rằng chẳng thể xoay chuyển được ý nghĩ đó nữa, cậu nhóc thật sự rất muốn trả thù. 

- Thôi được, chú đồng ý, chú sẽ giúp con.

  Grey biết mình điên mới chịu đồng ý.  

- Vâng, cảm ơn chú.

Ông nhìn thẳng đoạn đường phía trước, trong lòng thề nguyện.

"Chí Quân, tao thề sẽ không để Xán Liệt xảy ra chuyện gì, tao xin thề." 

Điện thoại của Grey đột nhiên vang lên:

- Ông chủ không nên về nhà đâu ạ.

- Chuyện gì?

- Hiện đang có lũ chuột thối canh gác ở ngoài ạ.

- Khốn kiếp, tụi bây dọn dẹp.

- Tuân lệnh!
- Trung Quốc này chẳng an toàn nữa rồi. Xán Liệt, chú có căn nhà bên Hàn Quốc, chúng ta ngay bây giờ sẽ bay qua bên đấy nhé, được không con ? Vả lại, qua Hàn Quốc sẽ tiện hơn cho việc sau này trả thù.

- Tại sao?

- Quê hương hắn ta là Hàn Quốc, chắc chắn hắn sẽ về Hàn Quốc sinh sống và làm việc nên sẽ chuyển tập đoàn mẹ qua Hàn Quốc.

- Vâng.

Grey suy nghĩ một hồi, cậu nhóc này thật sự rất thông minh, tuy chỉ mới 4 tuổi nhưng những gì ông nói nãy giờ, cậu đều hiểu. Ông chợt nhớ điều gì đó, nói với cậu:

- Xán Liệt, mẹ cháu là người Trung nhưng gốc Hàn, mà cháu lại mang nét Hàn Quốc của mẹ cháu nhiều nên càng thuận lợi. Cháu cần phải có tên mới để không bị lộ. 

- Nếu chuyển đổi từ tiếng Trung sang tiếng Hàn thì tên cháu là Park Chanyeol.

Grey ngạc nhiên, đúng là rất thông minh.

Cậu nhóc 4 tuổi cứ lẩm nhẩm tên mới của mình rồi bỗng nhiên nở một nụ cười ngay cả Grey cũng thấy run người. Nụ cười này không phải của một đứa trẻ 4 tuổi. Xán Liệt thật sự đã bị sự việc này gây khủng hoảng nhưng không hề la hét, khóc lóc. Thà cậu khóc thật nhiều vẫn hơn là sự thay đổi này.

"Park Chanyeol tôi sẽ bắt các người phải trả giá cho tội ác của mình."

End chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net