CARTOON LIONS & FIRETRUCKS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện bắt đầu như một trò đùa, Kyungsoo đã nghĩ như vậy.


Họ sẽ nắm tay nhau và cùng đi dạo trong khu công viên phía bên kia đường, họ sẽ mỉm cười một cách ngô nghê mà chẳng nói lời nào. Mặt trời sẽ thả những tia nắng xuống mái tóc họ, tiếng trẻ con nô đùa nghịch ngợm sẽ vang đến tai họ, và rồi Chanyeol sẽ quay sang phía Kyungsoo, nhoẻn miệng cười và cúi xuống chỉ để thì thầm với riêng cậu, Con trai chúng ta sẽ cười như thế, và Kyungsoo sẽ bật cười như một cách để giấu đi những vệt ửng hồng xuất hiện trên má cậu rồi trả lời, Tại sao không phải là con gái, siết chặt tay Chanyeol. Chanyeol sẽ gật gù và vờ như suy nghĩ về điều đó trong một thoáng trước khi nở nụ cười rạng rỡ mà Kyungsoo luôn yêu, Con gái phức tạp lắm, họ sẽ cùng cười phá lên và tiếp tục cuộc dạo chơi.


Mọi thứ bắt đầu như một trò đùa, nhưng Chanyeol lại làm cho nó quá chân thật.


Khi một đoạn quảng cáo xuất hiện trên TV với một em bé mũm mĩm mặc bỉm đang lẫm chẫm tập đi, Chanyeol sẽ nắm lấy tay Kyungsoo, ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay cậu và rồi Kyungsoo sẽ ngẩng lên mỉm cười với anh, nụ cười của Chanyeol sẽ thật dịu dàng; đầy tình yêu, âu yếm và trìu mến, và Kyungsoo thấy thật đáng sợ khi cậu có thể tưởng tượng mọi chuyện sắp xảy ra rõ đến nhường nào—cậu thấy mình thức dậy và hâm nóng một bình sữa với hình những con sư tử tí hon trang trí trên đó (sư tử là loài động vật ưa thích của Chanyeol), nấu bột và cho một đứa bé kháu khỉnh ăn, dành từng giây phút trong ngày để chăm sóc cho anh chàng tí hon đó, sinh mệnh nhỏ bé mà cậu sẽ trân trọng và yêu thương vô điều kiện và—


Thực sự rất, rất đáng sợ, Kyungsoo bật cười.


"Chúng ta đến nơi rồi," Chanyeol với tay sang và tháo dây an toàn cho Kyungsoo, mỉm cười khi Kyungsoo giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của riêng cậu và cười đáp lại một cách gượng gạo.


"Vậy là," Kyungsoo lau tay bằng một chiếc khăn giấy trước khi ném nó vào chiếc thùng rác bên ngoài Trung tâm Nhận nuôi trẻ em Seoul (không đời nào cậu dám lau hai tay mình lên bộ vest đi mượn này, Baekhyun sẽ giết cậu) "đến lúc quyết định rồi."


Chanyeol khẽ huýt sáo, "Phải," anh nắm tay Kyungsoo và bước vào tòa nhà, "đến lúc quyết định rồi."


Người lễ tân mỉm cười và mời họ ngồi xuống dãy ghế sofa bọc nhung màu xanh trong hành lang, và không lâu sau một người đàn ông với nụ cười hiền hòa và ánh mắt đầy sự thông cảm xuất hiện và bắt tay cả hai người họ.


Kyungsoo cảm ơn trời vì tay cậu đã không còn ướt nhẹp vì mồ hôi nữa, và nhanh chóng mỉm cười khi người đàn ông nhìn cậu và giới thiệu, "Tôi là Junmyun, và tôi sẽ là người tư vấn cho các bạn." Họ tán gẫu một chút về thời tiết và những câu chuyện cười, nhưng Kyungsoo chẳng còn nghe thấy gì nữa sau khi Junmyun dẫn họ sang một hành lang khác và mở ra cánh cửa đúp, bên trong là một phòng vui chơi, nơi những đứa trẻ đang mải chơi với những khối xếp hình, những con thú nhồi bông và cười đùa với nhau.


Khi cậu nghe được tiếng cười khúc khích của những bé trai và bé gái, trái tim cậu như thắt lại, tay siết chặt, cậu ngẩng lên nhìn Chanyeol với một nụ cười nở rộng trên môi như khi họ ở nhà và cùng xem đoạn quảng cáo tã giấy xuất hiện với một đứa trẻ đáng yêu có nụ cười làm hai mắt tít lại như hai vầng trăng khuyết và—


"Ai đây ạ?" Một bé trai bỗng bám vào ống quần Junmyun, ngắt lời anh trong lúc anh giải thích quy trình nhận nuôi cho họ.


Junmyun cúi xuống ngang tầm với đứa trẻ, "Đây là chú Park và chú Do, con hãy ngồi xuống và làm quen với họ nhé."


Cậu bé mỉm cười, và Kyungsoo cho rằng cái cách hai mắt cậu bé nheo lại khi cười giống y hệt với đứa trẻ trong đoạn quảng cáo tã giấy đó.


Họ ngồi xuống những chiếc ghế nhựa tí hon xung quanh một chiếc bàn nhựa tí hon, cậu bé ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng và Kyungsoo phải kìm nén để khỏi thốt lên chiếc ghế bé xíu mới vừa vặn với đứa trẻ làm sao.


Cậu bé đung đưa chân, "Cháu tên là Sehun và cháu sắp được 4 tuồi cháu thích xe cứu hỏa và màu xám vì khi những đám mây có màu xám trời sẽ mưa và hoa sẽ nở chị Jinri nói thế và Jinri 6 tuổi nên chị ấy biết mọi thứ vì chị ấy lớn hơn cháu." Cậu bé nhỏ thó, Sehun, nói không ngừng nghỉ, cậu nhìn Chanyeol và Kyungsoo với đôi mắt sáng long lanh chứa đựng những tiếng cười và cả những trò đùa giỡn trẻ thơ. Chanyeol cười lớn, "Chú cũng thích xe cứu hỏa." Khuôn mặt trắng trẻo của Sehun như sáng lên, cậu đứng bật dậy và nắm tay Chanyeol để kéo anh tới đống xe đồ chơi, Bọn cháu có xe cứu hỏa phát ra tiếng kêu cháu rất thích nó!


Kyungsoo nhìn Chanyeol và Sehun chơi với những chiếc xe bé xíu và xếp hình tòa nhà, cậu bắt gặp ánh mắt anh, và anh vẫy cậu lại gần. Cậu ngần ngừ bước tới và hơi nhăn mặt khi ngồi xuống thảm (Baekhyun sẽ lột da cậu), khoanh hai tay đặt trên đùi.


"—bọn cháu có cả xe cảnh sát nhưng cháu không thích xe đó vì nó có màu xanh đậm giống màu của ban đêm và ban đêm là lúc yêu quái xuất hiện nên cháu không chơi với xe cảnh sát." Sehun giải thích, Chanyeol gật gù hào hứng và chuyển cho cậu bé thêm những khối xếp hình.


Sehun quay sang Kyungsoo, "Chú ơi cháu thích quần áo của chú vì chúng màu xám." Mắt Sehun tít lại, "màu xám tức là hoa nở."


Ồ.


Kyungsoo mở to mắt, cậu hé miệng định trả lời Sehun rằng chú rất thích hoa. Nhưng mọi lời nói như mắc kẹt trong cổ họng cậu, cậu đành nhìn Chanyeol cầu cứu và Chanyeol phải đánh lạc hướng Sehun bằng những tòa nhà đồ chơi khác.


Trong lồng ngực Kyungsoo có một cảm giác kì lạ, ấm áp và tràn trề, hai mắt cậu cay cay và nhòa đi mà không rõ lí do. Chanyeol ngẩng lên khỏi pháo đài nhỏ mà anh đang xây với Sehun, nhìn vào mắt cậu, một nụ cười thấp thoáng trên môi anh. Đó là một nụ cười của những lời hứa hẹn, của sự quyết tâm, của những buổi sáng thức dậy với một khuôn mặt nhỏ xíu bên cạnh họ, của những bữa trưa bằng táo trong hình dạng những chú thỏ con trộn với bơ lạc, của những buổi tối ru con ngủ với một nụ hôn lên trán bé, và Kyungsoo đã kịp nhận ra cái cảm giác trong lồng ngực mình, cậu cười tươi đến nỗi thấy nhức hai má.


Chanyeol cũng cười tươi như vậy, khẽ nói 'quyết định là đây' qua chỏm tóc đen của Sehun.


Kyungsoo gật đầu và khẽ trả lời đầy phấn khởi, quyết định là đây.


Sehun bắt đầu huyên thuyên về hoa hướng dương (Jinri bảo hoa hướng dương yêu Ông mặt trời nên hoa hướng dương chỉ nhìn mỗi Ông mặt trời thôi) và mỉm cười với Kyungsoo, cháu thích hoa hướng dương lắm chú có thích hoa hướng dương không?


Và trong nụ cười đó, nụ cười bé nhỏ giữa một căn phòng đầy trẻ con cùng với Chanyeol và Junmyun trong Trung tâm Nhận nuôi trẻ em Seoul, Kyungsoo có thể nhìn thấy tương lai của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net