Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Cảnh sát vừa dừng xe, cô gái sau lưng đã nhảy xuống, nhanh chóng lao vào bệnh viện.
Vừa rồi, có phải anh hoa mắt hay không? Cô ta rõ ràng vừa kêu đau bụng đến mức không chịu được cơ mà, trông tác phong lại nhanh nhẹn hơn người bình thường thế kia?
Là cô ta lừa anh?
Nghĩ vậy, nhưng anh cảnh sát giao thông vẫn cất xe, lao vào theo cô, anh muốn xem, rốt cuộc cô ta định giở trò gì?
Diệp Thanh nhanh chóng lao về phía cô ý tá trực ban, rối rít hỏi han:
-"Làm ơn, làm ơn cho tôi hỏi, vừa rồi, có bệnh nhân nào tên Hạ Băng vừa được đưa vào đây hay không?"
Ý ta lật giấy kiểm tra, rồi thông báo:
-"Cô là người nhà của cô Hạ Băng? Phiền cô sang quầy thu ngân, làm thủ tục nhập viện và đóng viện phí, để chúng tôi tiến hành phẫu thuật!"
Cô vừa nghe đến thế cả người đã bủn rủn, phẫu thuật, là phẫu thuật sao? Liệu có nguy hiểm hay không?
-"Mời chị đóng trước 6 triệu để làm thủ tục nhập viện và phẫu thuật, sô còn lại sẽ nộp sau?"
6 triệu?
Diệp Thanh giật mình lục tung túi xách, dù biết rằng hành động đó thật ngớ ngẩn, ngay chính bản thân cô còn rõ, trong túi vốn dĩ đâu có tiền. T___T
Ánh mắt chờ đợi của nhân viên thu ngân làm cô bối rối, lẽ nào nói không có tiền sao, vừa lúc đó, đã thấy bóng dánh cao cao của ai đó đứng áp phía sau, cảm nhận thấy luồng khí lạnh, cô giật mình ngoảnh lại.
Cảnh sát giao thông!
Đôi mắt cô lấp lánh tia hi vọng.
-"Anh có tiền không, không không, anh có 6 triệu không, cho tôi vay, thưa cảnh sát kính mến!"
Cảnh sát đi đến đây, đã biết thừa cô gái này là cô tình lừa anh, nay cô ta còn không biết xấu hổ mà chìa tay hỏi anh tiền, anh còn chưa kiện cô tội quấy rối người thi hành công vụ, là con quá nể mặt cô.
-"Cô đùa tôi như vậy còn chưa đủ?"
Cô biết anh đang phật ý lắm, nhưng đây là tình huống cấp bách, cũng không muốn đôi co, còn đôi co, nhất định bạn của cô sẽ chết mất.
Mắt cô rưng rưng, cuối cùng thì cô nghĩ, chỉ có nước mắt mới giải quyết được mọi chuyện:
-"Là tôi sai rồi, là tôi lừa anh, tôi sai rồi, nhưng mà nếu không làm như vậy, làm sao tôi đến đây kịp, bạn của tôi còn nằm trong kia, bây giờ còn chưa biết sống chết thế nào, anh đã thương thì thương cho trót, cho tôi mượn tiền nộp viện phí đi, tôi còn chưa lĩnh lương, nhưng tôi hứa sẽ trả cả vốn lẫn lãi...cảnh sát à, coi như tôi cắn rơm, cắn cỏ lạy anh!"
Anh nghe xong, dù bực mình nhưng lại không muốn trách móc cô nữa, cô có cái lí của cô, anh cũng không phải loại người lạnh lùng tới mức thấy chết không cứu, nhưng mà, thực lòng, anh hiện tại trong người cũng không có đủ.
Nghĩ rồi chẳng thèm nhìn qua cô, rút điện thoại, bấm gọi. Tầm 3 phút sau xuất hiên thêm một vị cao lớn mặc cảnh phục, oai phong bước vào, cả bệnh viện lại thêm mọt phen ngạc nhiên, không đâu, lại xuất hiện hai nam nhân cao lớn mặc đồng phục cảnh sát đẹp trai xuất hiện nơi này. Quả là mang lại luồng gió mới, có người còn hài hước cho rằng, bọn họ là đang đóng phim!
-"Đây, tiền đây, mày đau ốm gì sao?"
Anh nhận lấy tiền, một lời cũng không đáp trả bạn mình, đưa hết cho cô, chỉ lạnh lùng nói một câu:
-"Tiền đây, cầm lấy và làm thủ tục, sau này, làm ơn, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Cô cầm tiền, xúc động tới mức nước mắt chảy ướt má, Hạ Băng, mày được cứu rồi, thế mà anh bạn cảnh sát kia, lại cho rằng, cô gái bé nhỏ trước mặt kia rơi lệ, là do mấy lời nói đầy tính sát thương của bạn mình, nghĩ rồi kéo kéo gấu áo anh:
-"Thằng này, sao mày lạnh lùng với cô ấy vậy?"
Anh không nói gì, chỉ hừ lạnh một câu:"Lắm chuyện, đi về!"
Vừa định quay đi, đã thấy dưới nền gạch hoa là những vết máu đỏ, nhìn lại mới phát hiện, máu đó từ nơi cô mà ra, nhìn xuống chân cô, cô đi chân trần, xung quanh đã đỏ một vùng máu.
Cô ta bị thương sao?
Còn....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net