Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Em… em phải có hẹn trước với tổng giám đốc…

-Tôi có thể trả lời câu ấy với thư ký của hắn ta. Tầng bao nhiêu?

-Bảo vệ!

Nữ nhân viên hô to hốt hoảng. Tất cả mọi người đều quay ra nhìn. Linh đập mạnh tay xuống bàn, hét to:

-Cô và đám bảo vệ giám động đến tôi thì xác định nộp đơn xin thôi việc đi!!!

Tiếng hét vang vọng toàn bộ đại sảnh khu vực tầng trệt. Hai tên bảo vệ mặc vest đen

vội dừng động tác, nữ nhân viên hoảng sợ run lẩy bẩy.

-Tầng mấy?

-1… 14…

-Cảm ơn!

Linh buông một câu lạnh lùng rồi quay lưng đi thẳng đến thang máy. Ấn vào mũi tên chỉ hướng lên trên, cậu trầm ngâm nhìn hai cánh cửa kim loại khép chặt.

Những ánh mắt hiếu kỳ không ngừng chiếu trên Linh. Tiếng xì xào nổi lên. Nữ nhân viên nọ đang vội vàng nói gì đó qua điện thoại một cách hốt hoảng.

“Ting.”

Tiếng thang máy vang lên. Linh bước vào trong thang máy, ấn vào phím 15, chờ một lúc, hai cánh cửa đóng lại, trong thang máy lúc này chỉ có một mình Linh. Càng lên trên, tim Linh càng đập dữ dội, mồ hôi cứ thế túa ra ầm ầm. Đầu óc hỗn loạn.

-Mình phải bình tĩnh. OK!!!

Linh tự đập bôm bốp vào mặt mấy cái, đỡ hơn nhiều. Hít sâu một hơi. Linh trở về trạng thái vô cùng nguy hiểm.

Thang máy đột ngột dừng lại ở tầng 5. Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông trong bộ vest màu đồng rất lịch lãm bước vào, đôi mắt đen sáng lên một tia lạ lẫm. Linh vội dịch sang một bên nhường chỗ cho người đàn ông này. Cánh cửa khép vào. Thang máy tiếp tục đi lên. Linh khẽ liếc mắt nhìn người lạ. Một người đàn ông kiệt tuấn. Đẹp trai và nam tính vô cùng. Linh cố gắng liếc lên cao hơn nữa vì người đàn ông này khá cao, chính xác là Linh đứng đến cổ hắn. Thoáng ngỡ ngàng, một cảm giác thân thuộc vô cùng ùa về trong Linh. Người đàn ông này, Linh đã gặp ở đâu rồi. Chắc chắn như thế. Cảm giác thân thuộc vô cùng. Linh nhăn mặt, căng đầu căng óc ra suy nghĩ, nhưng càng nghĩ đầu càng đau, giống như sắp vỡ tung ra vậy.

Mái tóc đen cắt ngắn, trông rất khoẻ mạnh và á tính. Phần mái được cắt tỉa gọn gàng, để lộ ra vầng trán cao và trắng, hai bên mang tai được cắt ngắn gần như là cạo trắng. Nói thế nào nhỉ? Khá là dân chơi. Trông hệt như một tên thanh niên choai choai. Nhưng cũng không phải quá lố, không có chút gì gọi là đường phố hay “mất nết” cả. Vẫn rất thích hợp ở nơi làm việc như thế này.

“Kẻ như thế mà cũng được làm ở công ty này sao?” – Linh nghĩ thầm sau khi quan sát chán y.

“Thằng nhóc này căng thì là lớp 12, ừm… nói tóm lại là học sinh cấp 3, không hơn được. Cái kiểu ăn mặc và mang hành lí như vậy… có lẽ nào nó nghĩ đây là khách sạn?

Không! Chắc là có người quen của nó ở đây. Ừm… ai trong công ty mình có con lớn sao? Mà cũng có thể là một đứa em của một nhân viên trẻ như thế. Mình nghĩ dễ là em của một nhân viên nào đó. Chắc là hẹn cậu nhóc đến đây. Vali du lịch sao? Ừm… thế thì đại khái là thằng nhóc này là họ hàng xa của một nhân viên, đến đây để đi chơi vào kì nghỉ hè. Nhưng… từ tầng 10 đến giờ nó không dừng lại ở một tầng nào… Để xem…

Hả??? Tầng 15 sao? Không phải chứ? Không lẽ nó là em của trợ lý mình. Ờ… chắc thế. Cô ta có thằng em xinh zai đấy chứ. Chậc… cái cổ trắng ngần thế kia… Mịn màng quá… Nếu đây là một ả nhân viên thì chắc mình sẽ… Hahaha…”

“Thằng cha này điên hay sao mà cứ cười khùng khục thế nhỉ? Haizzz… rõ là đang nín cười mà. Tổ cha thằng hâm. Mình có gì đáng cười sao? Không đẹp trai hơn hắn mới lạ… Ừm mà hắn đẹp trai hơn mình thật… Mà hắn thần kinh hay sao ấy. Cười một mình thì rõ là điên rồi còn gì.”

“Mà mình có gì lạ hay sao mà thằng nhóc này nó lại nhìn mình chăm chăm ấy nhỉ?

Hay là nó thích mình… Haha… cũng dể hiểu thôi. Mình thế này cơ mà. (Bá đạo anh tổng tự sướng gớm giời) Mà… mình cảm giác thằng nhóc này khá thân thuộc. Quen lắm… mình gặp nó ở đâu rồi nhỉ? Đôi môi và đôi mắt, cả cặp lông mày kia… Ừm… Hmmmmmmmm. Thua! Mình không nhớ ra nổi. Ôi mà nhìn cái kiểu nó cắn môi kìa… Thực khêu gợi nha… Đôi môi hồng kia… mọng nước. Ực… Trời trời… Hoàng Quốc Phong. Mày đừng có điên nha. Nó là con trai đấy nhá. Với lại… nó là em thư ký mày đấy nhá. Mà hơn nữa mày còn đang tăm tia ả thư ký nữa đấy nhá… Ngừng lại ngay suy nghĩ này… Chậc… Sao cặp mông lại… quyến rũ thế… Ôi mày điên rồi. Oái… sao… sao mình lại cương lên thế này?”

“Giờ thì mình dám cá thằng này là một thằng điên. Không hơn không kém. Cá 1 ăn 100 đấy. Cứ như thằng dở hơi bơi sấp vậy. Sao lại có thể loại khùng điên này nhỉ. Nhìn rõ ràng giống người cơ mà. Cứ đứng loay hoay, rồi còn kêu “Oái” lên một cách rất vô duyên. Mà… gáy mình và quần mình có gì kì sao? Gáy có vết bẩn à? Hay quần rách? Sao hắn cứ nhìn mình chằm chằm là thế quái nào? Giời ạ. Còn 4 tầng nữa mà sao lâu quá thể vậy? Ôi Chúa ơi mình điên mất thôi. Ra ngay khỏi đây trước khi chết ngộp. Mà sao mãi hắn không dừng lại nhỉ? Để xem… ơ… Hắn cũng lên tầng 15 này… Ô thế là thế nào?

Hay hắn là thư ký thằng tổng? Không… mấy thằng tổng toàn thư ký nữ. Mình còn lạ gì. 15 tuổi có con thì đủ biết là hắn máu chó cỡ nào rồi đấy. Hừm… thế thì chắc là một nhân viên nào đó lên phòng thằng tổng để đưa hồ sơ hay gì đó rồi. (em nó ngu thấy ớn, còn cái phương án đây là anh tổng, tức bố em ý, mà em ý không nghĩ ra sao?) Ôi tao muốn đấm vỡ mặt mày thằng điên ạ. Đừng nhìn tao nữa!!!”

“Cái kiểu miết gáy cũng… vô cùng là… sexy. Ngón tay thon dài thế kia. Cái gáy trắng ngần. Thật muốn liếm cái gáy đó. Ôi ôi… sao lại… sao tay lại lướt qua lướt lại cái đùi như thế… Thực là làm người khác khó chịu. Ôi trời ạ… Mình điên thật rồi. Tối nay mình không đi sauna thì chắc là chết mất… À… không biết cả cơ thể kia mà loã thể thì sẽ ra sao nhỉ? Trắng muốt, mịn màng, mát dịu, căng mọng, thon thả… Ôi mình muốn ẵm thằng nhóc này quá. Muốn cắn cho môi nó đỏ lòm bởi máu. Muốn nó hét lên sung sướng vì mình. Muốn mọi thử của nó. Tất cả. Muốn cả cơ thể này là của mình, đâu đâu cũng có dấu vết của mình… Không ổn rồi. Muốn cưa cô chị phải “CHIỀU” thằng em mà.”

“Và nếu như hắn còn nhìn mình và nuốt nước bọt một lần nữa thôi thì mình không ngại đấm cho hắn một ngàn quả đấm. Này thằng khùng! Trông tao gầy gò thấp bé thế này thôi. Nhưng nói cho mày hay. Tam đẳng Tiệt quyền đạo đấy nhá. Mày có tin tao đạp cho mày hết đường sinh con không? Đừng nhìn tao nữa mà… Huhu… Sợ quá…”

“Giá như… tôi có em trong vòng tay mình nhỉ.”

“Giá như… tôi có thể đập chết anh mà không bị truy cứu trách nhiệm Hình sự nhỉ.” Linh gần như lao ra bằng tốc độ ánh sáng khi cửa thang máy mở ra ở tầng 15. Người đàn ông lạ mặt kia cũng bước ra theo. Với một phong thái ung dung trêu người rất… lấc cấc.

Kì lạ là trong suốt quá trình đi từ tầng 1 lên tầng 15. Ngoài anh ta ra, chẳng có ai đi thang máy cả. Làm Linh gần như vỡ tim vỡ phổi.

Linh cẳm đầu đi nhanh về phía trước. Đôi chân dài của anh ta bước những bước dài đuổi theo Linh. Hai tay vẫn đút trong túi quần. Khoé miệng nhếch lên một ý gian tà.

Đến trước cửa phòng tổng giám đốc, Linh thở dốc. Làm như không nghe thấy tiếng gọi của nữ thư ký. Cậu định giơ tay gõ cửa. Một âm thanh ấm áp sau lưng vang lên:

-Cậu tìm tôi?

Ngữ điệu vô cùng ngạc nhiên. Linh quay phắt lại. Trợn tròn mắt nhìn người đàn ông tuấn suất trong thang máy với mình vừa nãy.

-Anh… là…

-Tôi là Hoàng Quốc Phong. Tổng giám đốc công ty này. Tôi biết cậu không?

Giữa trưa nắng nóng, một tiếng sấm rền vang ngay sau khi một tia chớp rạch ngang bầu trời Sài Gòn.

-Trời ạ… sao giữa trưa nắng mà lại đổ mưa thế này? Chậc… khó chịu ghê.

-Haizzzz. Tôi còn đi hẹn với bạn trai ăn ở quán mì mới mở chỗ đưởng A. Chán muốn chết.

-Chấp nhận ăn ở công ty vậy. Haizzzzzzzzz.

Những tiếng than vãn, kêu giời kêu đất vang lên không ngớt. Cà công ty ầm ĩ hết lên.

Chỉ có duy nhất 1 tầng lầu là im lìm như tờ. Đó là tầng 15!

Hiện tại đã hết giờ làm việc buổi sáng. Nữ thư ký nấn ná hỏi tổng giám đốc xem còn có việc gì không. Sau khi thấy cái phẩy tay của tổng giám đốc, nữ thư ký cúi đầu đi khỏi khu vực đang…

IM LÌM VÀ CĂNG THẲNG TỘT ĐỘ.

5 phút bất động nhìn nhau. Linh cảm giác 5 phút dài lê thê. Như 5 thế kỉ vậy.

-Cậu sao thế?

Âm thanh ấm áp ấy lại vang lên. Linh không khỏi run rẩy. Bao nhiêu kế hoạch vụt tắt ngay tức khắc.

Trước con người này. Linh cảm thấy mình thật bé nhỏ. Chưa bao giờ Linh cảm thấy khó chịu như vậy. Hai chân run lên bần bật. Bàn tay buông thõng, đánh rơi vali đồ xuống.

Cậu cúi gằm mặt, rồi hít một hơi. Ngẩng lên nhìn người đàn ông đáng tuổi anh mình, nhưng cậu lại phải gọi là Ba.

Ánh mắt của cậu nhóc khiến anh giật mình. Cậu nhóc có đôi mắt giống anh đến doạ người. Một đôi mắt như xuyên thấu đối phương. Đôi mắt mà anh chỉ dùng khi chinh phục phụ nữ, hoặc là khi muốn áp chế đối tác làm ăn khó tính. Anh muốn mọi người phải quy phục mình, anh muốn ai cũng phải sợ mà không dám nhìn vào mắt mình.

Vậy mà giờ đây anh lại bị một thằng nhóc kém mình hơn 10 tuổi, dùng một đôi mắt của mình, để nhìn thẳng vào mắt mình. Thật là nực cười làm sao. Một cảm giác căm ghét và khó chịu len lỏi vào từng giác quan của anh.

-Chúng ta có quen nhau.

Cậu nhóc đột ngột lên tiếng. Giọng nói lạnh lùng, không hẳn, kèm theo đó là một ý khinh thường. Anh cảm giác rất khó chịu.

-Quen nhau như thế nào?

Anh hỏi lại.

Cậu đi nhẹ nhàng ra sau anh, trong tay là chiếc Lumia 920 màu đen, nơi lưu trữ hàng loạt những thứ về anh.

-Cách đây 15 năm. Anh học ở trường THPT T, ở Hải Phòng. Khi đó anh có quen một cô gái học bên lớp chuyên Anh, hai người có một mối tình rất đẹp, cả trường đều hâm mộ. Cô gái học rất giỏi, và cũng là hoa khôi của khối 10, còn anh, một hot boy hoàn hảo về mọi thứ, gần như không có chút khiếm khuyết nào. Luôn xếp vị trí thứ nhất của lớp chuyên Toán, có một khuôn mặt đẹp trai đến mức khó tin. Mối tình của cả hai lâu bền và tin tưởng nhau đến mức, vào ngày 27 tháng 3 năm 1996, anh và cô ấy đã quyết định làm một việc vô cùng trọng đại. Đó là ngủ với nhau. Hai người đã làm chuyện đó để chứng tỏ mối tình của mình là bền chặt. Để tạo cho đối phương sự tin tưởng tuyệt đối. Cả hai đã làm chuyện tày trời ấy mà không biết rằng, sau cái đêm định mệnh ấy…

Cậu nhóc ngừng nói. Đi đến trước mặt anh. Khuôn mặt anh bây giờ đang là một sắc thái thật doạ người. Cặp mắt mở to, những tia máu nhỏ hiện rõ trên nền trắng của đôi mắt, cặp đồng tử khẽ co dãn khi hình ảnh cậu nhóc xuất hiện. Khuôn mặt anh trắng bệch, đôi môi run rầy, hai chân như nhũn ra.

-… tôi tên Hoàng Quốc Linh. 15 tuổi. Ừm… sinh ngày 24 tháng 12, hì… trùng ngày sinh với anh đấy. Ờ… mẹ tôi là Nguyễn Quỳnh Mai. Ba tôi… Linh mỉm cười, khuôn mặt đáng yêu vô cùng.

-Ba tôi là Hoàng Quốc Phong. Tổng giám đốc công ty TNHH X. Chuyển vào tpHCM cùng gia đình ông bà nội vào ngày 1 tháng 4 cùng năm đó.

-Hm… – anh không nói được lời nào. Chỉ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt mà mấy phút trước anh còn muốn hôn lên. Giờ thì anh chỉ muốn nó biến mất dạng ngay lập tức.

-Chào anh! Tôi là con trai của anh đây.

Vài phút trước, anh muốn được ôm thiên thần nhỏ này trong tay, muốn được âu yếm, được bế và cắn vào đôi môi khiêu khích. Giờ đây, khi cậu nhóc chủ động ôm anh. Thân hình nhỏ bé đang vùi đầu vào vòng ngực rộng lớn ấm áp của anh, hai tay ôm chặt tấm lưng lớn, khẽ nũng nịu với anh. Thế mà anh cảm giác sợ hãi. Kinh khủng. Cơ thể anh như đông cứng lại.

-Cậu…

-Không phải… ba nhầm rồi. Ba phải gọi con là con. Chứ không phải cậu. Hì…

Âm thanh trong trẻo từ đôi môi nhỏ thốt ra. Làm anh nổi da gà. Anh đẩy cậu ra. Như một con thú hoang, anh hét lên:

-TÔI KHÔNG CÓ CON. CÚT ĐI.

Rồi chạy vội ra khỏi khu vực điên rồ ấy.

Linh bật cười. Cậu biết sẽ như thế mà. Có gì lạ đâu. Lẽ đương nhiên. Cũng là một phần trong dự đoán của cậu.

-Ba ngu ngốc dễ sợ. Thang máy có không đi mà chạy thang bộ. 15 tầng đấy nhé.

Đương nhiên Linh chỉ việc ung dung đứng trong thang máy và đi từ tầng 15 xuống tầng trệt. Không rơi một giọt mồ hôi nào. Trái lại, người đàn ông thông minh hạng nhất ngày nào cắm đầu cắm cổ phóng 15 tầng lầu, bộ vest có giá vài nghìn đô nhàu nhĩ, ướt đẫm mồ hôi, tóc tai bù xù, khuôn mặt méo xệch, thở không ra hơi khi nhìn thấy cậu nhóc kia đang ung dung ngồi tu một lon Coke ngay ở bậc thang cuối cùng.

-Ba ngu kinh khủng. Sao không đi thang máy hả ba?

Linh quay lại nhăn mặt trách ba.

-Cậu…

-Con !!!

-MÀY… BIẾN!

Tiếng rống to đến nỗi toàn bộ mọi người ở đại sảnh quay lại khu vực cầu thang bộ. Im phăng phắc.

Linh nhẹ nhàng nói.

-Ba cứ bình tĩnh đã nào.

-Mày… tao không có đứa con nào hết. Mày nhầm rồi.

-Thế sao ba lại hoảng hốt thế này? Ba nghe câu “Có tật giật mình” chưa?

-…

-Đừng nhìn con bằng ánh mắt ấy. Ba không nhớ con thì cũng phải nghĩ đến mẹ chứ ba.

-Làm sao có thể như thế được. Mày… là con tao?

-Phải. Không sai đâu.

-Tao không tin. Biến ngay đi. Biến khỏi tầm mắt tao. NHANH!

Phong vẫn vịn tay vào lan can cầu thang, thở hổn hển. Nhìn kẻ tự xưng là con trai anh mà trong lòng như sôi sục tim gan phồi phẻo. Linh đanh mặt lại, lạnh lùng giơ chiếc Lumia 920 ra trước mặt anh, màn hình hiển thị rõ mồn một giòng tít to đùng của trang báo mạng 24h.

“Vụ scandal lộ clip sex với nhân viên nữ của giám đốc công ty TNHH A.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net