171-175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 171: Hai cha con cùng nhau tắm (3)  

Anh hạ bàn tay xuống, cảm giác đều là thân thể mềm mại cùng ấm áp của cô. Cái loại cảm giác này, làm anh vô cùng thích thú.

Ánh mắt anh nhìn Hạ Thiên Tinh nóng bỏng thêm vài phần, làm như có thật gật đầu, "Ừ...... Dáng người xác thật không tồi."

Đây là đánh giá sau khi anh đã nghiêm túc trải qua.

Hạ Thiên Tinh cũng nhớ tới việc vừa rồi, đỏ mặt, không phản ứng gì, trực tiếp vào nhà ăn, không cho bọn họ có cơ hội bình phẩm mình từ đầu tới chân.

Xoay người hết sức, nhớ tới cái gì, từ nhà ăn nói lớn một câu, "Anh giúp Đại Bạch tắm một chút, em ăn xong sẽ vào nhà tắm."

Bạch Dạ Kình càng cảm thấy mình có chút không bình thường. Lớn như vậy, ngoại trừ hai vị trưởng bối, không ai có thể sai khiến anh, hiện giờ càng là không ai dám sai khiến anh, nhưng hiện tại lại bị cô gái này sai vặt, anh một chút khó chịu cũng không có, ngược lại còn có chút vui vẻ chịu đựng. Nhưng thật sự cảm giác này cũng không tệ lắm.

Đúng là bị trúng tà rồi!

Tà này, vẫn là người phụ nữ này bày ra!

............

Đồ ăn còn không lạnh lắm, Hạ Thiên Tinh ăn nhanh vài miếng. Thu dọn qua loa xong, từ nhà ăn đi tới phòng ngủ. Anh tới bây giờ vẫn chưa tắm xong cho con, Hạ Thiên Tinh suy nghĩ không phải là hai cha con đã hủy nhà tắm rồi không.

Kết quả, đi vào phòng ngủ, đẩy cửa phòng tắm ra, quả nhiên......

Trong phòng tắm dây dẫn nước.

Vốn là anh giúp con tắm rửa, kết quả, chính anh cũng nằm ở bồn tắm mát xa, thảnh thơi xem tin tức, hưởng thụ mát xa. Hạ Đại Bạch ngồi trên đùi anh, từ đầu đến chân đều là bọt biển, trên mặt cũng có, chỉ hở đôi mắt to tròn cùng cái miệng nhỏ. Tay ở thân thể nhỏ xoa xoa.

Rất hiển nhiên, người nào đó căn bản chưa giúp nhóc cái gì!

Hạ Thiên Tinh nhìn thấy mà sợ. Những bọt xà phòng kia nếu là chảy tới mắt thằng bé, hoặc là bị nó cho vào trong miệng, khẳng định bị cay khóc. Người ba kia, quả là nhẫn tâm mà, cô thật không nên ôm bất cứ ảo tưởng gì!

"Chờ một chút, Đại Bạch, con đừng lộn xộn." Vốn dĩ Bạch Dạ Kình cái gì cũng chưa làm, cô xoay người liền phải đi ra ngoài, nhưng vừa thấy con như vậy, thật không có cách nào yên tâm. Thuận tay cầm khăn lông, thẹn thùng quay mặt đi, không nhìn anh, ngồi ven bồn tắm, một tay ôm nhóc tới ướt dầm bả vai, một tay cầm khăn lông mềm nhẹ xoa mặt cậu.

"Được rồi. Không được đem bọt xà phòng xoa lên mặt." Kết thúc công việc, Hạ Thiên Tinh đem khăn lông để xuống, ho nhẹ một tiếng: " Mau giúp con xả bọt xà phòng trên người một chút, em ở bên ngoài chờ hai người."

Nói xong, cô vội vàng đứng dậy liền đi. Nhưng cô mới xoay người, tay đã bị kéo lại. Cô kinh ngạc, nháy mắt tiếp theo cả người đã bị Bạch Dạ Kình kéo cúi xuống. Nếu không phải cô tay mắt lanh lẹ, tay chống đỡ ven bồn tắm. Cô bị hơi nước mờ mịt làm cho mắt hơi mờ, cô trừng mắt nhìn hắn. Chỉ nghe được hắn lười nhác hỏi, "Em vừa nói chuyện với ai thế?"

Cô cắn môi, "...... Anh biết rõ còn cố hỏi."

" Nói chuyện với anh, phải nhìn vào anh." Cánh tay dài của anh ôm lấy eo cô. Trên tay hơi dùng sức một chút, thân thể mềm mại của cô liền bị ôm tới, nửa người trên dán vào anh. Hai người nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt anh ái muội làm lông mi cô run đến lợi hại, "Nhìn vào mắt anh, nói lại lần nữa."

Người đàn ông này, chính là yêu tinh!

Mê người yêu tinh!
Hạ Thiên Tinh thiếu chút nữa liền bị lạc ở ánh mắt phóng điện kia.

"...... Đừng náo loạn." Túm chặt chút lý trí còn xót lại. Cô nhéo ngực anh một cái, ánh mắt quẫn bách nhìn Hạ Đại Bạch.

Trên người cô chỉ mặc áo sơmi trắng, vừa rồi khi ôm Hạ Đại Bạch, cũng đã ướt đến một mảng lớn, lúc này dán ở trên người Bạch Dạ Kình, càng thêm ướt đẫm, biến thành nửa trong suốt. Bạch Dạ Kình ánh mắt lơ đãng đảo qua phía trước của cô, áo ngực màu trắng như ẩn như hiện, hơn nữa cô hô hấp khó khăn, ngực cô cũng phập phồng, hình ảnh kia rơi vào trong mắt hắn, quả thực là loại dụ hoặc trí mạng.

Quá gợi cảm!

Hô hấp của anh bỗng nhiên tăng nhanh, nhìn chăm chú vào hai mắt cô, trào ra chút nguy hiểm. Hạ Thiên Tinh lúc này mới phát hiện đáy mắt anh có sóng ngầm khác thường, theo tầm mắt anh nhìn xuống, mới bất tri bất giác phát hiện chính mình rất chật vật, xấu hổ, từ trong ngực anh tránh ra. Đại khái là bởi vì có con trai ở đây, anh cũng không lại làm khó cô.

"Tiểu Bạch, ba...... Cái kia...... Rất kì quái nga ~" không đợi hai người làm thêm trò gì khác thường, giọng Hạ Đại Bạch tò mò vang lên.

"Cái gì kỳ quái?" Anh hỏi. Hạ Thiên Tinh cầm khăn tắm khoác ở trên người mình, cũng không khỏi tò mò nhìn về phía cậu.

Ngón tay nhỏ của Hạ Đại Bạch, hướng vào trong nước, "...... Chim nhỏ của ba trở nên thật lớn nga, so với của con hoàn toàn không giống nhau đâu! Ba xem, chim mới nhỏ như vậy, cũng sẽ không to nhanh như vậy đâu! Tiểu Bạch, ba có phải hay không sinh bệnh mới có thể lớn như vậy, là sưng lên đi. Đi tiểu sẽ đau sao?"

Trong giọng nói của nhóc tất cả đều là đồng tình, thanh âm ôn nhu đến quả thực có thể an ủi người ta.

Hạ Thiên Tinh căn bản là theo bản năng nhìn theo ngón tay của con trai, hình ảnh trước mặt cũng đã đủ làm cô hãi hùng khiếp vía, cơ hồ là lập tức đỏ mặt tía tai. Nhưng lại vừa nghe lời này, cả người thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất. Khuôn mặt đỏ đến sắp xuất huyết.

Cho nên...... Đây là đề tài đàn ông nói cùng nhau sao? Chỉ là có phải nhóc còn quá nhỏ hay không...... Không, phụ nữ không nên?

Cô căn bản là không dám nhìn biểu lộ của Bạch Dạ Kình, thật sự rất khó tưởng tượng trên mặt anh giờ phút này là cái dạng biểu hiện gì.

Kết quả......

So với cô không bình tĩnh, người nào đó lại là bình thản ung dung trả lời: "Đây là bình thường phát dục, về sau, chim nhỏ như tăm xỉa răng kia của con sớm hay muộn sẽ trở nên thô to như của ba vậy."

囧. (Ad: Má)

Có ai nó con mình là tăm xỉa răng sao? Lại nói, nơi nào là tăm xỉa răng! Hạ Thiên Tinh thay con trai bất bình.

"...... Thật sao?" Hạ Đại Bạch nháy mắt.

"Không tin con hỏi mẹ xem."

Hạ Thiên Tinh lại lần nữa hỗn độn. Anh cư nhiên đem đề tài ném đến chỗ cô. Không phải chỉnh cô sao?

Hạ Đại Bạch quả nhiên mở to đôi mắt tò mò, hỏi: "Đại Bảo, là thật sự sao?"

"Ừ...... Chắc là vậy......" Giọng cô cần xấu hổ bao nhiêu thì có bao nhiêu xấu hổ, mặt đỏ như trái cà chua. Thật là không nói lên lời. Chính mình cư nhiên lại cùng hai người đàn ông thảo luận sinh lý cấu tạo của bọn họ, này thật sự thích hợp sao?

Bạch Dạ Kình nhìn bộ dáng quẫn trí bách của cô, chỉ cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Chính là, Tiểu Bạch một chút đều không đáng yêu, con mới đáng yêu!"

"Đáng yêu có ích lợi gì?" Người nào đó không lưu tình chút nào nhạo báng cái mini...của con trai, từ bồn tắm đứng dậy, khóac áo tắm dài lên người, "Phụ nữ nhưng không thích loại đáng yêu này của con. Nếu con sau khi lớn lên vẫn mini như vậy, đừng nói muốn 10 người vợ, tới nửa người vợ cũng không cần có"

  Chương 172: Tim anh thực ấm áp (1)  

"......" Hạ Đại Bạch nhăn mày lại, rõ ràng là bị lời này của ba ba đả kích, vẻ mặt buồn bực. Khuôn mặt nhỏ xoay qua, tội nghiệp lại sợ hãi nhìn Hạ Thiên Tinh, "Đại Bảo, về sau con thật sự sẽ không lấy được vợ sao?"

Tiểu gia hỏa này! Lúc trước còn nói với cô vĩnh viễn không muốn cưới vợ mà ở cùng cô! Lúc này vừa nói nhóc không cưới được vợ thì liền sốt ruột.

Hạ Thiên Tinh buồn cười, nhưng lại bị bộ dáng đả kích kia làm cô nhìn đến mà đau lòng cực kỳ. Đều do người nào đó!

Lặng lẽ trừng mắt nhìn người khởi xướng một cái, cô mới đi qua trấn an nhóc con, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc, "Tiểu Bạch đùa vui với con thôi. Yên tâm đi, Đại Bạch chúng ta lớn lên soái như vậy, muốn cưới vợ khẳng định là không thành vấn đề. Bất quá, bây giờ con mới 4 tuổi, suy xét chuyện cưới vợ này còn quá sớm. Tới đây tắm rửa, đi ra ngoài sấy khô tóc."

Tiểu Bạch......

Khóe môi Bạch Dạ Kình nhếch lên. Thật là bị đứa con trai này dạy hư rồi, ngay cả cô nàng cũng dám kêu anh là Tiểu Bạch rồi! Hơn nữa, từ khi biết 《 Crayon Shin-chan 》, anh liền cảm thấy hai chữ "Tiểu Bạch" này từ miệng cô thốt ra chính là kêu anh là cún con.

Hạ Thiên Tinh đương nhiên không biết giờ phút này trong lòng anh suy nghĩ cái gì, cô đã đem con trai từ bồn tắm ôm ra ngoài, tắm rửa cho nhóc dưới vòi sen, mở nước ấm lên cẩn thận giúp nhóc con tắm sạch bọt xà phòng trên người.

Bạch Dạ Kình dựa vào lưu li trên đài, híp mắt nhìn một màn trước mắt, ánh mắt thâm thúy. Thật lâu sau, còn có thể nghe được âm thanh lo sợ nghi hoặc của nhóc con từ giữa phòng tắm bay ra: "Đại Bảo, chim nhỏ của con thật sự cũng sẽ lớn lên sao?"

"So với Tiểu Bạch sẽ còn lớn hơn sao?"

"Tới khi nào nó mới lớn lên? Bây giờ là đang ngủ sao?"

Bạch Dạ Kình không nhịn được, cười nhẹ ra tiếng. Tuy rằng bây giờ cô gái nhỏ kia đang đưa lưng về phía mình, nhưng là, có thể tưởng tượng được giờ phút này biểu tình trên mặt cô có bao nhiêu xuất sắc!

..............................

Rất nhanh, Hạ Thiên Tinh liền ôm Hạ Đại Bạch từ trong phòng tắm ra ngoài, lấy khăn lông lau khô người cho nhóc rồi mặc áo ngủ vào.

"Ở đây đợi mẹ một chút, mẹ đi lấy máy sấy tóc cho con."

Hạ Đại Bạch gật đầu, Hạ Thiên Tinh từ trong phòng tắm lấy máy sấy tóc ra. Lúc cô đi ra Bạch Dạ Kình đang nghe điện thoại, vừa cầm di động nghe vừa đi ra ngoài. Hạ Thiên Tinh trầm ngâm một chút, một bên sấy tóc cho nhóc, một bên hỏi: "Đêm nay con muốn ngủ cùng mẹ, hay là ngủ cùng Tiểu Bạch của con? Hoặc là...... Nơi này nhiều phòng như vậy, con tùy tiện chọn một phòng?"

Hạ Đại Bạch quét mắt một cái nhìn cái giường siêu cấp lớn dưới thân mình, "Chúng ta ba người cùng nhau ngủ a, có vấn đề gì không, giường rất lớn mà!"

"......" Hạ Thiên Tinh không khỏi nhớ tới lời Bạch Dạ Kình nói lúc trước, xuất thần một chút.

— Đến lúc nào đó chờ anh thật muốn em, em tốt nhất phải chuẩn bị tâm lý. Nhẫn nhịn càng lâu, sẽ làm anh càng cơ khát......

Cho nên, lời này của anh ý là......

Nghĩ đến loại khả năng này, tim Hạ Thiên Tinh đập rối loạn, ngay cả hô hấp cũng vậy.

"A, Đại Bảo, nóng con!" Hạ Đại Bạch hô một tiếng, hai tay nhỏ vội vàng che lại lỗ tai. Hạ Thiên Tinh vội tỉnh táo lại, nhanh chóng rút điện máy sấy tóc, sờ sờ lỗ tai đỏ rực của nhóc, "Không sao chứ? Tới đây, mẹ thổi một chút. Thực xin lỗi, mẹ không phải cố ý."

Cô thổi thổi vào lỗ tai của nhóc hai cái. Hạ Đại Bạch cười tủm tỉm nhìn cô, "Đại Bảo, lỗ tai mẹ cũng hồng lên rồi! Mẹ cũng bị nóng sao?"

"......" Hạ Thiên Tinh 囧 không nói nên lời, vỗ vỗ đầu nhỏ của nhóc, "Được rồi, tóc cũng đã làm khô, đi lấy bài tập ra mẹ kiểm tra."

Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn từ trên giường lớn trượt xuống, chạy ra bên ngoài. Hạ Thiên Tinh chuẩn bị dọn dẹp máy sấy tóc, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra. Hạ Đại Bạch gấp gáp chạy đi, mặt đụng vào trên đùi anh, đau đến nỗi khiến nhóc đột nhiên lui về phía sau một bước, tay nhỏ xoa xoa cái mũi."Tiểu Bạch, người ba làm bằng sắt sao? Đau muốn chết."

Bạch Dạ Kình không phản ứng nhóc, nghiêng người, ném nhóc ra ngoài. Anh đóng cửa lại, trầm mặc bước tới.

Phòng rõ ràng là lớn đến không thể tưởng tượng, nhưng khi anh vừa tiến vào, Hạ Thiên Tinh còn có cảm giác bị áp bách. Bạch Dạ Kình từ ngoài tiến vào, tầm mắt liền dừng ở trên người cô, cô giả vờ không phát hiện, cúi đầu yên lặng thu dọn máy sấy tóc.

Anh đến gần, đôi tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống liếc cô, "Em cố ý?"

"...... Cái gì?" Hạ Thiên Tinh làm bộ nghe không hiểu.

Bạch Dạ Kình biết cô cảnh giác khi ở cùng anh, người phụ nữ này, thực hiển nhiên là sợ đêm nay anh sẽ đem cô ăn mất, cho nên mang theo Đại Bạch siêu cấp đại bóng đèn lại đây. Anh nhìn chằm chằm cô, chỉ thiếu điều muốn chọc thủng cô. Tay cô cầm lấy máy sấy tóc, một lần nữa cắm điện vào.

"Này...... Anh sấy tóc đi, em đi giúp Đại Bạch làm bài tập." Hạ Thiên Tinh chuẩn bị đi.

Bạch Dạ Kình duỗi tay một cái, đem cô trực tiếp kéo lại. Mặt cô đầy hồ nghi, nháy mắt tiếp theo, máy sấy tóc lúc này lại đến trên tay cô. Thân người cao lớn của Bạch Dạ Kình ngồi xuống ở mép giường, lại tự mình thổi thổi tóc ngắn. Hạ Thiên Tinh nhìn thấy, có chút buồn cười, "Anh không phải là giống Hạ Đại Bạch muốn em giúp anh sấy tóc chứ?"

"...... Em nói đi?"

Hạ Thiên Tinh mở máy sấy tóc cho anh. Một bên nói: "Đại Bạch còn nhỏ nên mới cần giúp. Anh thì bao lớn rồi?"

"......" Bạch Dạ Kình không phản ứng cô.

........................

Gió ấm áp thổi tới trên đỉnh đầu, thực thoải mái. Đầu ngón tay của cô xuyên thấu tóc ngắn của anh, động tác thực mềm nhẹ. Cô vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh, khoảng cách thật sự gần rất gần, hơi thở nhẹ nhàng của cô đem hô hấp của anh chiếm trọn.

Anh chỉ hơi nghiêng mắt một chút là có thể nhìn đến mặt cô sạch sẽ không chút phấn son. Bạch Dạ Kình trong tâm vừa động, đột nhiên duỗi tay liền ôm lấy cô. Cánh tay dài dừng ở trên eo mảnh khảnh của cô.

Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, vốn là theo bản năng muốn thối lui, mặt anh lại nhẹ nhàng dán ở trên người cô, ngón tay ở trên eo cô nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, có chút quyến luyến, có chút triền miên, nhưng lại tựa cũng không hàm dư thừa tình tắm. Chỉ nghe được anh thấp giọng hỏi: "Cách ngày đại thọ 50 của mẹ em còn mấy ngày?"

Hạ Thiên Tinh hình như có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, chỉ nói: "Còn có 7 ngày. Bất quá...... Có thể em sẽ đi gặp mặt trước. Cũng đã nhiều năm không gặp......"

Thứ nhất là đi gặp mặt mẹ; thứ hai, năm ngày sau đó, cô cũng không nghĩ sẽ làm gì nữa......

"Cũng tốt." Bạch Dạ Kình hơi hơi gật đầu, nháy mắt tiếp theo buông cô ra, đứng lên. Hạ Thiên Tinh đem máy sấy tóc tắt điện, thu dọn xong xuôi, trong tầm mắt cô xuất hiện một cái hộp chữ nhật đặc biệt lịch sự tao nhã lại hào phóng.

Cô hồ nghi, ngẩng đầu nhìn anh. Bạch Dạ Kình chỉ nói đơn giản hai chữ: "Lễ vật."

"Cái gì?"

"Đại thọ năm mươi, lại nhiều năm như vậy không gặp nhau, chẳng lẽ một chút đồ vật em cũng không cần chuẩn bị?" Bạch Dạ Kình đem cái hộp chữ nhật giao trên tay cô, nhàn nhạt nói: "Đưa lễ vật cho bà ngoại của con trai."

Hạ Thiên Tinh rũ mắt nhìn cái hộp, lại ngẩng đầu nhìn anh.

Trong lòng, xẹt qua một dòng nước ấm. Thực ấm áp, cũng thực cảm động.

Lúc ban đầu khi nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này thanh lãnh, ngạo khí, không dễ tiếp cận, nhưng là...... Lún vào càng sâu, cô càng cảm thấy tâm anh thật là ấm áp, cực nóng......

Ngay cả việc này anh cũng đều suy xét đến.

  Chương 173: Tim anh thực ấm áp (2)  

"Ý tốt của anh, em có thể nhận. Bất quá.....đồ vật kia thực quý trọng, em không thể nhận được." Hạ Thiên Tinh không quên lần trước đồ anh đưa là bộ lễ phục cùng rất nhiều đá quý, châu báu, khẳng định lần này cũng không thể là một đồ vật nhỏ.

"Đây là tặng mẹ em, không phải tặng em, em nhận cái gì?"Bạch Dạ Kình không cho cô cự tuyệt, "Mau nhận, coi như là Đại Bạch tặng cho bà ngoại."

"..........."Hạ Thiên Tinh bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh, không muốn nhận.

"Thời điểm em bướng bỉnh, như thế nào liền như vậy........" làm như không có biện pháp bắt cô nhận, Bạch Dạ Kình trừng mắt liếc cô một cái, trực tiếp đem cái hộp kia ném đi, "Vậy để cho thằng nhóc kia đưa!"

Hạ Thiên Tinh theo sau, anh lập tức quay đầu, "Đây là chuyện hai nhà của chúng ta, em không thể cũng không được có ý kiến!"

".............."Người này! Đến đưa lễ vật cũng trước sau như một đều bá đạo! Giống như huyện cô lấy anh là không có biện pháp thay đổi. Cô duỗi tay túm áo choàng của anh, "Được, anh đưa cho em đi, đừng đưa Đại Bạch. Tên nhóc đó quay đi quay lại sẽ đánh mất."

"Không ngoan cố nữa?" Bạch Dạ Kình quay đầu châm chọc.

"Ngoan cố gì chứ." Hạ Thiên Tinh mở tay ra, cẩn thận ước lượng cái hộp, "Không nhẹ nha, bên trong là gì vậy?"

Đóng gói đẹp như vậy, kín không một kẽ hở, muốn ném cũng khó làm nó hư hỏng. Nếu đồ đem đưa mẹ rồi, cô cũng sẽ không bỏ cái hộp này.

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô một cái, "Không phải tặng cho em, đừng tò mò."

Hạ Thiên Tinh nói lớn, "Em sẽ giữ nó trước."

Cầm cái hộp ra khỏi phòng, đem nó nhét vào balo chứa máy tính. Lại thật sâu không rời mắt, trong lúc nhất thời trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

"Đại Bảo, kiểm tra cho con nào!" thanh âm thanh thúy của Hạ Đại Bạch vang lên, không chấp nhận được việc trên mặt cô lại xuất hiện tia thương cảm. Hai quyển sách bài tập được mở ra đặt trên đùi cô, sau khi cẩn thận kiểm tra, cô kí tên. Nhóc thực thông minh, trên cơ bản trừ nét bút ghép từ nhiều kiểu chữ, mặt khác đều tương đối tốt.

Kiểm tra xong bài tập của nhóc, Hạ Thiên Tinh đi vào phòng ngủ phụ tắm rửa. Hạ Đại Bạch ôm ipad của cô chạy về phòng chơi.

..................................

Bạch Dạ Kìnn đang ở trên giường xem văn kiện. Thân hình nho nhỏ của Hạ Đại Bạch đột nhiên chạy đến bên giường, sắc mặt vô cảm, anh chỉ nhợt nhạt liếc mắt nhìn một cái, "Quỷ con hay gây sự!"

Hạ Đại Bạch ghé vào bên giường, đá đôi dép lê nhỏ ra xa, hai chân trắng trẻo đung đưa bên mép giường, ngón tay vẽ loạn trên ipad, "Tiểu Bạch, ba muốn ngủ cùng con sao?"

"Hoàn toàn không!" Bạch Dạ Kình nhìn văn kiện, đầu cũng không nâng, trả lời quyết đoán lại vô tình. Vật nhỏ này chính là cái bóng đèn. Cô rõ ràng mang nhóc lại đây để chiếu sáng hai người bọn họ!

"Được, con đây cũng không muốn ngủ cùng ba đâu!" Hạ Đại Bạch đưa bàn tay nho nhỏ ra trước mặt anh, quơ quơ, "Phòng lớn như vậy, con làm sao có thể ngủ một mình, nếu là buổi tối có ác mộng sẽ sợ hãi thì làm sao?"

"Nam tử hán sao có thể sợ cái này cái kia?" Bạch Dạ Kìmj thực khinh bỉ.

"Không quan hệ, dù sao hiện tại con chỉ là một đứa nhóc, tùy ba nói." Hạ Đại Bạch da mặt cũng dày, lắc đầu nhỏ, một bộ dạng mặc kệ anh nói thế nào cũng không động.

Khóe môi Bạch Dạ Kình, vật nhỏ này, cư nhiên cũng biết mình chỉ là một tên nhóc! Cũng không biết là thường ngày ai hay bảo mình là "nam tử hán"!

Hạ Đại Bạch quay người lại, ôm ipad chuẩn bị trượt xuống giường. Bạch Dạ Kình như nhớ tới cái gì, cáng tay dài vươn ra, túm cổ áo nhóc xách về, "Đi đâu?!"

"Đi tìm Đại Bảo a~, chúng ta đêm nay ngủ khác phòng. Tiểu Bạch, ba không cần quá tơ tưởng chúng con nga~~"

Bạch Dã Kình đem một bên chăn xốc lên, "Hiện tại ba đồi ý."

"Cái gì?" Hạ Đại Bạch bày ra một bộ dáng nghe không hiểu.
Bạch Dạ Kình làm như không kiên nhẫn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Lại đây ngủ!"

"..............." Hạ Đại Bạch lúc này mới hiểu được, dùng một loại ánh mắt đắc ý nhìn anh, "Nhưng con không có thay đổi chủ ý."

Nhóc nói, nhất định phải đi. Kết quả, Bạch Dạ Kình trực tiếp đem nhóc một phen ôm qua, ấn vào trong chăn.

"Ngô ngô ngô....Lão nhân gia không muốn ngủ cùng ngươi..." Hạ Đại Bạch giãy dụa.

Mặt Bạch Dạ Kình đen lại, tịch thu ipad, "Ngủ ngon! Không được lộn xộn! Động đậy sẽ bị đánh mông!"

"Ba ba, bạo lực như vậy là không được." Hạ Đại Bạch ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn khuất phục, không tình nguyện đem đầu trở lại chăn dưới uy hiếp của người nào đó. Bạch Dạ Kình lúc này mới vừa lòng, tràn ngập "ôn nhu" giúp nhóc đắp chăn.

Hạ Đại Bạch ai oán không thôi.

.................................

Hạ Thiên Tinh tắm rửa xong, mặc áo ngủ ra ngoài tìm con trai. Kết quả, nhìn quanh căn phòng to như vậy, rốt cuộc vẫn không thấy người. Chỉ có phòng ngủ chính là cô chưa đi qua.

Đi tới của, dừng một chút, khẽ do dự, cuối cùng vẫn gõ cửa.

"Vào đi." Thanh âm của anh từ bên trong truyền đến. Hạ Thiên Tinh đẩy cửa đi vào, Bạch Dạ Kình còn ngồi ở trên giường xem văn kiện, đầu cũng không hề nâng lên nhìn. Bên người anh là một khối thịt nhỏ, thực hiển nhiên chính là tên nhóc kia.

Cho nên....Đại Bạch là muốn cùng anh ngủ?

"Có việc sao?" trong chốc lát cô không hề hé răng, Bạch Dạ Kình giống như tùy ý ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô một cái. Tắm rửa xong,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net