Phần 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-là cái tên ngày ngày gửi hoa cho cậu?

Lục Y Bình gật đầu, cô không mời Jimson ngồi, để mặc anh muốn làm gì thì làm. Tinh Cẩn chuyên tâm nấu ăn, Jimson biết mình không hề được hoan nghênh ở đây dù với tư cách một người bạn hay là đội trưởng cảnh sát thành phố.

Cho đến khi được cùng ăn bữa thì Jimson đã thấu hiểu lí do cuồng ăn của Lục Y Bình, Tinh Cẩn nấu ăn có thể coi ngang bằng với đầu bếp 5 sao. Nhưng anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ không giống tình nhân dù ở chung một nhà. Hi vọng anh vẫn còn cơ hội.Jimson cảm thán:

-Tinh Cẩn,so great!

Bước 1: Làm quen thân thiết với bạn cùng nhà đối tượng.

Tinh Cẩn chỉ ừ hử, không làm thêm bất cứ hành động nhỏ nhặ nào để chứng tỏ anh có hứng thú nói chuyện với Jimson.

Jimson không bỏ cuộc:

-Tinh Cẩn, Y Bình suy luận thật đáng khâm phục.

Bước 2: nói về thứ đối tượng quan tâm.

Lúc này thì Tinh Cẩn nhau mày nhìn Jimson, không khách khí mà nói:

-Sau này anh đừng có lôi Y Bình vào mấy cái vụ án chết chóc của anh. Để yên cho cô ấy học còn nhanh tốt nghiệp.

Bước 3: Lái câu chuyện sang người từ đầu bữa chỉ chăm chú ăn-Lục Y Bình.

-cô Lục, vụ án đó còn có điểm cô chưa giải thích hết với tôi, cô có thể nhân tiện đây chỉ bảo không?

Lục Y Bình không nhìn người hỏi mà nhìn tiểu Cẩn, bởi mặt cậu ta tỏ vẻ chán ghét cùng cực, tên Jimson đúng là hết thuốc chữa, giữa bữa ăn lại nói về phá án trước mặt tiểu Cẩn.

Nhưng Lục Y Bình buông đũa nhớ lại vụ án rồi trả lời:

-Những thông tin còn lại anh chưa biết đều do Tinh Cẩn hack tất cả tài khoản của mấy tên đó mà biết được.

Tinh Cẩn nhau mày buông đũa:

-Biết trước thì tôi đã không làm.

Jimson rất ngạc nhiên,càng ngày càng có ấn tượng mạnh mẽ với người phương đông.Anh hồ hởi:

-Sau này nếu có vụ án thì tôi trân trọng mời hai người cùng tham gia. Sẽ rất thú vị đây.Lục Y Bình lẫn Tinh Cẩn không hẹn mà đều nói một câu:

-Không có lần sau đâu.

Qủa thật là không kịp để có lần sau,đây cũng là lần cuối ở Newyork Jimson được gặp cô. Bởi sau đó một tháng,Lục Y Bình đã lên máy bay về nước.

***

Quay trở lại hiện tại, căn phòng lộ thiên của Lục Y Bình tuy có ánh nắng yếu ớt của bình minh xuyên qua nhưng vẫn cảm thấy có chút lành lạnh. Loại không khí này khiến người ta cảm thấy thật khoan khoái dễ chịu,nhất là với Mặc Đăng Chính.

Lục Y Bình đang chuẩn bị thay băng cho anh, mỗi sáng đều thay băng ,bôi thuốc 1 lần để tránh nhiễm trùng. Ngón tay mềm mại nhỏ nhắn lành lạnh của Lục Y Bình chạm vào bộ ngực săn chắc của anh khiến vùng đó cảm giác bị tê dại. Một loại khoái cảm mà trước giờ chưa được thử qua, khiến anh bất giác thèm khát và muốn lưu giữ nó mãi mãi. Dù mỗi lần thay băng đều có chút đau đớn nhưng điều đó chẳng là gì.

Lục Y Bình xem miệng vết thương, nhếch mép:

-Anh hồi phục nhanh hơn tôi tưởng.

Mặc Đăng Chính không quan tâm bởi ở khoảng cách gần như thế này,anh có thể gửi thấy mùi hương nhẹ nhàng thuần khiết từ cơ thể của cô, của mái tóc mềm khẽ bay bay chạm vào vai anh,ngưa ngứa. khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thanh tú quá, anh quan sát từng hàng mi mắt, đến làn da búng ra sữa không nhìn thấy vết chân lông.Thật đẹp.

Lục Y Bình buộc nút băng cuối cùng,lạnh giọng nói với Mặc Đăng Chính:

-Nhìn đủ chưa, mau ăn sáng đi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện.

Mặc Đăng Chính có chút lưu luyến, bởi sau khi cô rời đi thì Bùi Tĩnh đã đem y phục mới đến cho anh.

Người ta nói vest là áo giáp của đàn ông quả đúng không sai, dù muốn hay không thì cả đàn ông và phụ nữ luôn có những trang phục khiến họ trở nên hoàn hảo.

Mặc Đăng Chính mặc chiếc áo vest ngoài, chẳng còn chút nào của Mặc Đăng Chính đói đòi ăn, giận dỗi khi tắm bị nước làm ướt băng, đấu não kể cả những chuyện ấu trĩ với Lục Y Bình.

Bây giờ anh là con người anh,một đại ca xã hội đen chuẩn bị đi cướp địa bàn.

Mặc Đăng Chính đứng cạnh cửa kính, hai tay chắp ra đằng sau,phóng mắt ra thành phố bên ngoài.Ánh sáng loa lóa chiếu qua lớp kính phủ lên người anh một lớp ánh sáng bạc, rèm cửa đợi đúng đợt gió mà tung bay.

Một cảnh tượng đẹp đẽ đến không ngờ. Bùi Tĩnh đứng đằng sau, cảm thấy ngột ngạt bởi khí chất của anh.

Mặc Đăng Chính xoay người lại:

-Xuất phát.

Ngay đằng sau chiếc Mercedes của Mặc Đăng Chính thì có một chiếc xe khác, xem như vô tình nhưng thực chất là bám theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net