Chương 01: Chào mừng đến với cuộc sống học đường trong mơ của tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




*Chương có nội dung hình ảnh

"Ayanokouji-kun, cậu ổn chứ?"

Nó lại đến. Nó lại đến. Cái tình huống đáng sợ đó.

Cứ khi tôi vừa chợp mắt là có một người xuất hiện.

Sự hiện thân của ác quỷ, ép tôi phải thức tỉnh về thực tại.

Trong đầu tôi, vang lên bản giao hưởng Shostakovich thứ 11 . Bản ca diễn tả chính xác tình cảnh gay go hiện tại: cảm giác tuyệt vọng tột cùng khi con người bị ác quỷ truy đuổi cùng với ngày phán xét.

Tôi chắc chắn, ngay cả khi nhắm mắt.

Tôi có thể cảm nhận rõ sự đáng sợ của nó đang kề sát lại gần và chực chờ nô lệ của nó thức dậy...

Bây giờ, như một nô lệ, tôi nên thoát khỏi tình cảnh này như nào..?

Tránh tối đa rủi ro, vận dụng mọi tính toán để tìm câu trả lời.

...

Đã xong... Đáp án: Giả vờ éo nghe thấy gì luôn.

Tôi đặt tên nó là chiến lược ' giả vờ 'ngu?' '.

Chiến lược khá phù hợp với tình cảnh nguy hiểm này.

Nếu con quỷ đó là một cô gái tốt bụng, hẳn sẽ bỏ qua cùng suy nghĩ

'Đành chịu thôi vậy. Làm phiền cậu ta thì kì lắm nên tớ sẽ bỏ qua cho cậu lần này.'

Hay cả kiểu 'nếu cậu không dậy tớ sẽ hôn cậu đấy? Chuu~~' cũng rất là được của ló luôn.

"Nếu cậu còn giả vờ trong 3 giây nữa cậu sẽ bị trừng phạt."

"Khoan, 'trừng phạt' là sao?"

Cái chiến lược mà tôi dùng tới 200% bộ não kia bị đánh bại chưa tới nửa giây.

Tuy nhiên tôi vẫn cứ nằm đó và tiếp tục kháng cự.

"Đấy, rõ là vẫn còn thức mà."

"Hơn ai hết, tớ hiểu rõ cậu tức giận đáng sợ thế nào rồi mà."

"Tốt. Cậu có rảnh không?"

"...và nếu tớ nói không?"

"...Tôi không thể ép cậu được... Nhưng tôi sẽ tức giận nếu cậu không đấy."

Và nhỏ vẫn tiếp tục.

"Và khi ấy, tôi sẽ thành cản trở số 1 trong cuộc đời học đường bình dị của Ayanokouji-kun. Hmm, xem nào, bấm đinh lên ghế nào, dội nước vào đầu khi cậu trong nhà vệ sinh, thỉnh thoảng đâm cậu bằng compa nữa. Yup, kiểu thế đấy."

"Ê ê, cái đó là phạm pháp! Và cái cuối cùng nữa, tớ đã bị một lần rồi mà!"

Tôi miễn cưỡng thức dậy và ngồi tại chỗ của mình.

Một cô gái với mái tóc đen dài và đôi mắt đẹp sắc bén đang nhìn xuống tôi từ phía bên cạnh.

Tên cô ấy là Horikita Suzune, lớp 1-D, bạn cùng lớp tôi.

"Đừng lo lắng. Tôi sẽ không đổ nước lên đầu cậu khi cậu trong nhà vệ sinh đâu."

"Vụ đinh bấm với compa mới đáng sợ. Nhìn đây này, này! Cậu thấy vết sẹo kiệt tác của cậu chứ? Cậu định chịu trách nhiệm thế nào nếu nó trở thành vết thương cả đời tớ hả?"

(Cưới mẹ nhau đi, giờ mới hiểu vì sao lão Zen lại nhầm bộ này là 1 bộ rom-com thứ thiệt, đm hint của nữ chính lộ liễu thế này. Đm lão tác giả cua gắt vãi linz.)

Tôi kéo ống tay áo bên phải lên và đưa cho Horikita xem.

"Bằng chứng đâu?"

"Hử?"

"Bằng chứng đâu? Cậu định nói rằng tôi là thủ phạm mà không có bằng chứng à?"

Đương nhiên là không có. Dù người duy nhất đủ gần để làm việc đó là có mỗi nhỏ thôi, thêm nữa nhỏ còn đang ghẹo tôi bằng cách lôi hung khí ra nữa kìa, nhưng cũng chẳng thể gọi đó là bằng chứng được...

Dẫu sao, tôi còn có một thứ quan trọng hơn để xác nhận.

"Tớ thật sự phải giúp sao? Tớ đã suy nghĩ lại rồi, nhưng mà sau cùng thì..."

"Ayanokouji-kun này. Hối hận trong tuyệt vọng hoặc hối hận trong đau khổ... Cậu thích cái nào hơn? Cậu đã lôi kéo tôi khỏi trách nhiệm, giờ cậu nên chịu trách nhiệm đi chứ?"

Horikita đưa ra hai lựa chọn thật là vloz. Lựa chọn cái đách gì kiểu này. Thật sai lầm khi giao kèo với quỷ. Tôi quyết định dừng cuộc chơi và chọn cách vâng lời.

"...Vậy, tớ phải làm gì?"

Mà chắc là tôi cũng sẽ không ngạc nhiên mấy đâu.

Tôi vẫn chưa biết là vì sao lại thành thế này, nhưng tôi vẫn nhớ lúc tất cả bắt đầu.

Tôi đã gặp cô gái này đúng hai tháng trước.

Có lẽ là vào ngày khai giảng chăng...?

1.

Tháng 4.

Lễ khai giảng.

Tôi đang đi xe bus tới trường, chiếc xe lắc mạnh mỗi lần dính phải ổ gà.

Trong khi tôi mải miết ngắm khung cảnh thay đổi, hành khách trên xe cứ thế mà tăng dần.

Hầu hết đều là đồng phục học sinh.

Và có một người duy nhất trên chiếc xe là nhân công công sở.

Một bà lão phía trước tôi chân rung rung, cảm tưởng như có thể ngã bất cứ lúc nào.

Đi chuyến đó quả là sai lầm.

Dù đã có 1 chỗ ngồi tốt, con gió lạnh vẫn cứ liên tục tôi vào mặt trên chiếc xe đông nghẹt người thế này.

Bà lão đáng thương đó có lẽ phải đợi đến khi tới nơi thôi.

Bầu trời quang đãng cùng không khí tươi mát... Có lẽ tôi nên đánh một giấc.

Sự lặng lẽ và yên bình của tôi đột nhiên bị gián đoạn.

"Cậu không nghĩ là cậu nên nhường ghế của mình sao?"

Trong một khoảnh khắc, tôi mở to đôi mắt đang lim dim của bản thân.

Eh, không lẽ, cô đang nói tôi sao?

Ban đầu tôi cứ nghĩ thế, nhưng hình như người bị nhắc nhở là tên ngồi trên.

Một thanh niên lực lưỡng tóc vàng đang ngồi ở ghế ưu tiên. Ý tôi là học sinh cao trung. Bà lão đang đứng bên cạnh cậu. Còn cô gái công sở thì đứng bên cạnh bà lão.

"Cậu đấy, không thấy cụ già ở đây đang gặp rắc rối hay sao?"

Cô gái công sở có vẻ muốn chàng trai nhường chỗ ngồi ưu tiên cho bà lão.

Trong chiếc xe im ắng, giọng cô trở nên vang dội đủ sức thu hút toàn bộ sự chú ý trên xe.

"Đó là một câu hỏi phiền phức đấy, cô nương."

Cậu ta có lẽ lúc ấy đang bực tức, bất kính, hay có thể quá thẳng tính, nhưng cuối cùng lại chỉ cười và bắt chéo đôi chân.

"Tại sao tôi lại phải nhường ghế cho bà lão? Trong khi chẳng có lí do gì để tôi làm vậy cả."

"Không phải ghế ưu tiên nên được dành cho người già hay sao?"

"Tôi không hiểu. Ghế ưu tiên thì cũng chỉ là ghế, và cũng chẳng có luật nào bắt tôi rời đi cả. Tôi có đứng dậy hay không là quyền của tôi, người đang ngồi chiếc ghế này. Nhường ghế chỉ vì là thanh niên? Hahaha, đó quả là một cách nghĩ ngu ngốc."

Cách nói chuyện không giống với học sinh cao trung lắm. Tóc được nhuộm vàng và vài chỗ cũng không giống nữa.

"Tôi là một thanh niên khoẻ mạnh. Tôi không phiền để đứng dậy. Nhưng không phải đứng sẽ tốn nhiều năng lượng hơn ngồi sao. Tôi chẳng có lí do gì để làm mấy việc thừa thãi đó. Hay cô đang bảo tôi nên trở nên năng động và tích cực?"

"Cái, cái thái độ lồi lõm gì với người lớn thế hả?"

"Người lớn? Quả thật cả cô và bà lão sống lâu hơn tôi. Chuyện đó thì rõ như ban ngày rồi. Tuy nhiên, cái "lớn" đó chỉ nói về chiều cao thôi. Mặc dù giữa tôi và cô có một khoảng cách nhất định về tuổi tác, nhưng không phải chính thái độ lỗ mãng phi lý của cô mới đáng lên án hay sao?"

(T/N người lớn trong tiếng Nhật theo nghĩa đen là người cao hơn – cậu ta đang nói "lớn" ở đây để chỉ chiều cao mà thôi, không phải về mặt xã hội.)

"Cá...! Cậu mà xứng đáng làm học sinh cao trung sao!? Loại học sinh nào lại không biết nghe lời người lớn thế hả!"

"Được rồi, được rồi mà..."

Cô gái công sở thì vẫn tiếp tục, trong khi bà lão thì lại không muốn tình hình trầm trọng thêm. Bà cố gắng kiềm chế cô gái, nhưng cô ấy thì sắp hóa la sa rồi.

"Hình như bà lão có vẻ hiểu chuyện hơn cô đấy. Tôi đoán là xã hội Nhật Bản chưa hoàn toàn vô dụng. Tận hưởng những ngày còn lại của cuộc đời đi."

Sau khi trưng ra cái điệu cười khoan khoái một cách vô dụng, cậu nhét tai nghe và bắt đầu nghe nhạc ầm ĩ. Còn cô gái công sở thì bắt đầu nghiến răng tanh tách trong sự khó chịu.

Thái độ tự kiêu của cậu ta hẳn đã chọc tức cô gái chỉ muốn đưa lời khuyên.

Cá nhân tôi, tôi chẳng muốn dính dáng tới chuyện này, tuy nhiên, dù chỉ một phần, tôi cũng đồng ý với cậu trai kia.

Một khi vấn đề đạo đức đã được giải quyết, bổn phận để nhường ghế cũng đã biến mất.

"Cháu xin lỗi......"

Cô gái công sở cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của bản thân trong khi xin lỗi cụ già.

Vài vấn đề đã xảy ra trên xe. Tôi thư giãn vì chúng chẳng liên quan đến bản thân. Tôi không quan tâm tới những việc kiểu như nhường ghế cho người cao tuổi hay lì lợm từ chối rời khỏi ghế.

Sự náo động kết thúc cùng chiến thắng của cậu con trai có cái tôi quá lớn. Ít nhất, mọi người nghĩ nó đã kết thúc.

"Um...Tôi cũng nghĩ là cô ấy nói đúng."

Một sự trợ giúp không ngờ đã xuất hiện. Chủ nhân của giọng nói dường như ngồi cạnh cô gái công sở, cô dũng cảm nói lớn suy nghĩ của bản thân với cậu con trai. Cô ấy mặc cùng đồng phục với tôi.

"Lần này là một cô gái xinh đẹp, hình như hôm nay mình có duyên với phụ nữ thật."

"Cụ à, có vẻ như trên xe đã trở nên hơi nóng từ nãy đến giờ. Cậu có thể nhường ghế được hay không? Nó có thể không là gì với cậu, nhưng tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho xã hội đấy."

Với một tiếng "pachin", chàng trai bật ngón tay.

"Đóng góp cho xã hội? Hiểu rồi, nó là một luận điểm thú vị. Nhường ghế cho người cao tuổi có thể giúp ích cho xã hội. Tuy nhiên, tôi chẳng có hứng thú trong việc giúp ích cho xã hội. Tôi chỉ quan tâm tới lợi ích bản thân. Và còn nữa. Trên chiếc xe bus này, cô đang yêu cầu tôi, người đang ngồi trên ghế ưu tiên, nhường ghế cho một cụ già, tuy nhiên cô không thể nhờ những người còn lại trên xe vẫn đang im lặng và để tôi yên hay sao? Nếu ai đó thực sự quan tâm tới người cao tuổi, tôi nghĩ rằng quan điểm 'ghế ưu tiên này, ghế ưu tiên nọ' chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi."

Cô ấy chẳng thể nào thuyết phục nổi, còn thái độ của người con trai thì chẳng hề thay đổi. Cả cô gái công sở lẫn bà lão đều chẳng thể nói gì, và chỉ biết đứng đó cười khổ.

Nhưng cô gái đối diện người thanh niên không hề có ý định từ bỏ.

"Mọi người. Làm ơn hãy lắng nghe tôi dù chỉ là một chút. Có ai đó có thể nhường ghế của họ cho bà lão được không? Làm ơn, ai cũng được."

Ở trong câu nói đó ẩn chứa không biết bao nhiêu sự trắc ẩn, dũng khí và quyết tâm? Thật là hiếm khi mới thấy một yêu cầu thành thật như vậy.

Với câu nói đó, cô gái có lẽ đang bị xem như một sự phiền toái. Vậy mà cô vẫn nghiêm túc thỉnh cầu những hành khách mà không sợ sệt.

Tôi không ngồi ở ghế ưu tiên nhưng tôi đang ngồi ngay gần với bà lão.

Chỉ bằng cách giơ tay lên và nói "Được thôi", thì sự việc coi như êm thấm.

Bà lão cũng bình tĩnh trở lại.

Cũng giống với mọi người khác trên xe, tôi chẳng làm gì khác cả. Không ai thấy được sự cần thiết phải nhường ghế cho cụ già. Thái độ và hành động của cậu trai đã gây ảnh hưởng mạnh lên một số hành khách, khiến họ tin rằng người thanh niên nọ đã đúng.

Tất nhiên, chuyện người cao tuổi có những đóng góp quan trọng cho Nhật Bản là không thể chối cãi.

Tuy nhiên, chúng tôi, thế hệ trẻ, là nguồn nhân lực quý giá sẽ là người chèo lái con tàu Nhật Bản từ giờ trở đi.

Ngoài ra, bởi vì dân số đang trở nên già hoá, vai trò của chúng tôi thêm phần quan trọng.

Vậy nên, nếu phải so sánh giữa người già và trẻ, thì dĩ nhiên ai cũng có thể nói đâu mới là bên quan trọng hơn. Đây là một luận điểm hoàn hảo, theo mặt nào đó nhỉ?

Tôi tự hỏi rồi sẽ ra sao? Vì khi nhìn xung quanh, một số người đang vờ như chưa nghe thấy gì hoặc ngập ngừng chưa đưa ra quyết định.

Tuy nhiên – cô gái bên cạnh tôi thì khác hẳn.

Giữa cả mớ lộn xộn, cô vẫn giữ cho mình ánh mắt vô cảm.

Khi mà tôi vô thức nhìn cô bời vì sự hiếu kì của bản thân, mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.Tôi có thể chắc chắn chúng tôi có cùng suy nghĩ. Không ai trong số chúng tôi có ý định nhường ghế cho cụ già.

"Ghế của cụ đây ạ!"

Chẳng bao lâu sau lời khẩn cầu của cô gái, một phụ nữ đứng dậy. Cô nhường ghế của mình khi không thể chịu đựng được cảm giác tội lỗi nữa.

"Cảm ơn!"

Sau khi cô gái cúi đầu với một nụ cười tươi, cô chen qua đám đông để đưa cụ già đến ghế ngồi.

Sau khi cảm ơn người phụ nữ nọ nhiều lần, cô ngồi xuống ghế của mình.

Trong khi quan sát bà lão và cô gái, tôi khoanh tay và nhắm mắt lại.

Chiếc xe nhanh chóng đi tới đích, và dừng lại ở trường học.

Sau khi tôi rời khỏi xe, một cánh cổng làm bằng đá tự nhiên đang chào đón.

Tất cả học sinh đều xuống xe và vào trường.

Trường cao trung Koudo Ikusei.

Một ngôi trường do chính phủ Nhật mở ra nhằm đào tạo nhân tài cho tương lai.

Đây là nơi mà tôi sẽ tham gia học kể từ hôm nay.

Dừng lại một chút, hít thở thật sâu.

Ok, đi thôi!

"Chờ một chút."

Khi tôi vừa lấy hết can đảm để đi bước đầu tiên thì bị gián đoạn bởi ai đó cố gắng nói chuyện với mình.

Tôi bị dừng lại bởi cô gái ngồi cạnh mình trên xe bus.

"Cậu đã liếc nhìn tôi trong lúc ở trên xe. Lí do?

"Xin lỗi? Tớ có hơi tò mò. Dù sao thì cậu cũng không có ý định nhường ghế mà?"

"Đúng là thế. Nhưng vậy thì sao?"

"Chỉ là, tớ cũng tương tự. Tớ muốn tránh xa rắc rối, hoặc mấy việc phiền phức như thế thôi."

"Tránh xa khỏi rắc rối? Đừng đánh đồng tôi với cậu. Tôi không nhường ghế cho bà lão là do tôi chẳng được lợi lộc gì khi làm vậy cả."

"Uầy. Không phải thế còn tệ hơn sao?"

"Kệ chứ. Tôi hành động theo quan điểm của bản thân. Tôi khác với loại người né tránh rắc rối như cậu. Thế nên đừng làm tốn thời gian của tôi ở đây."

"...Có lẽ vậy."

Tôi chỉ muốn đưa ra chính kiến, chứ không hề có tâm trạng để bàn tới lui như thế này.

Chúng tôi đồng thời cố ý thở dài và rồi cùng bước về một phía.

2.

Tôi không thích lễ khai giảng. Nhiều tên năm nhất cũng nghĩ vậy.

Bố hiệu trưởng và mấy thằng học sinh đều cảm ơn bắt tay qua lại đến phiền, mấy cái này lại bắt học sinh đứng, tôi cá là cột điện có chân cũng thấy phiền.

Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói.

Lễ khai giảng năm học cho tiểu học, sơ trung và cao trung đều đánh dấu cho bước khởi đầu mới của một trải nghiệm lớn đối với học sinh.

Trong vài ngày đầu tiên sau khai giảng, học sinh phải kết bạn để thưởng thức nốt phần còn lại của cuộc đời học đường.

Nếu ai mà để lỡ nhiệm vụ này thì ba năm khốn khổ còn lại đang chờ đợi họ,

Theo nguyên tắc tránh rắc rối của tôi, tôi nghĩ tốt nhất là nên kiếm bạn và thành lập mối quan hệ giữa người với người.

Ngày trước tôi đã rất cố gắng luyện tập kết bạn vì tôi cực kì thiếu kinh nghiệm trong vụ này.

Kịch bản đầu tiên là phi thẳng vô lớp và nói chuyện thật sôi nổi.

Kịch bản thứ hai là bí mật truyền mảnh giấy ghi địa chỉ email của mình lên nó.

Trong trường hợp của tôi, tôi phải luyện tập bởi vì đây là môi trường hoàn toàn lạ hơn trước đây trong cuộc đời tôi. Tôi hoàn toàn cô độc. Tôi một mình bước vào chiến trường khốc liệt này.

Quan sát lớp học, tôi bước tới chỗ ngồi có bảng tên mình trên đó.

Một chỗ ngồi cuối lớp và gần cửa sổ. Tóm lại là một chỗ tốt.

Lớp học chỉ đầy một nửa.

Những học sinh người thì nhìn cơ sở vật chất lớp học của họ người thì nói chuyện với người quen và bạn bè.

Bây giờ, mình nên làm gì? Mình có nên đi làm quen mọi người trong giờ rảnh không nhỉ? Ngồi trước cách vài ghế với tôi, một tên mập có vẻ cũng trông cô đơn.(dù chỉ là trong tiềm thức tôi thấy thế)

Cậu ta toát ra vẻ muốn gào hét lên "Ai đó hãy nói chuyện với tôi đi mà! (lần nữa, đây là tưởng tượng tự kỷ)

Tuy nhiên... nếu đột nhiên tới chỗ ai đó và nói chuyện, cũng không ngoại lệ việc làm phiền họ.

Có nên chờ thời điểm đúng đắn? Không, lỡ như cậu ta bị bao vây bởi đồng bọn, khả năng cao tôi sẽ lại cô độc mất.

Theo như dự đoán, có lẽ tôi nên là người bắt chuyện...

Chờ, chờ đã, không được nóng vội.

Nếu tôi bất cẩn nhảy vô và nói chuyện với một học sinh lạ mặt, tôi có thể ai đó cho ăn hành xào tỏi mất.

Vô dụng, một vòng lặp vô vọng...

Và kết quả là tôi chẳng thể nói chuyện với ai.

Cậu ta vẫn cô đơn chứ? Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng cười? Tôi chắc chắn đã nghe thấy gì đó.

Tôi tự hỏi bạn bè là gì. Bạn bè xuất phát từ chi? Mọi người sẽ trở thành bạn bè sau khi họ dùng chung bữa? Hoặc sau khi đi vệ sinh cùng nhau?

Càng nghĩ tôi càng chẳng thể hiểu nổi. Nó quá sâu sắc hay tôi nên suy nghĩ kĩ hơn?.

Cố gắng kết bạn mới thật sự phiền hà và mệt nhọc. Đầu tiên, tôi có nên cố kết bạn kiểu này? Hơn nữa, chẳng phải tình bạn đến tự nhiên sẽ vượt qua thời gian sao? Não tôi đang lộn tùng phèo như hội hè náo loạn vậy.

Trong khi tôi còn đang mơ hồ và lẫn lộn, lớp học đã đầy dần vì học sinh đã vào lớp.

Ổn thôi, tôi chẳng còn lựa chọn ngoài thử.

Sau khi một hồi đấu tranh lại chính mình, tôi bắt đầu đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Tuy nhiên ...

Khi tôi đứng dậy, tôi nhận ra tên mập đeo kính đáng nói chuyện với bạn cùng lớp khác.

Với nụ cười nhẹ, tôi nhận ra không có tình bạn nào quanh tôi.

Thật tốt cho cậu, đeo kính-kun...

Cậu đã kiếm được người bạn đầu tiên—

"Cậu, từ giờ...!"

Cảm thấy hơi lúng túng, tôi đang làm vài cuộc thẩm vấn bản thân nghiêm túc.

Vô tình, tôi thở dài. Cuộc đời cao trung của tôi dường như thật trống trải.

Tôi nhận ra lớp học gần đủ và rồi tôi nghe thấy ai đó đang để cặp sách bên ghế ngồi cạnh tôi.

"Thở dài nặng nề thế, thậm chí học kỳ còn chưa bắt đầu cơ mà. Tôi cũng muốn thở dài sau khi lại gặp cậu lần nữa."

"... Vậy là rút cuộc lại chung lớp à?"

Chỉ có 4 lớp năm nhất. Dù là có xác suất...

"Tớ là Ayanokouji Kiyotaka. Rất vui được gặp cậu."

"Đột nhiên lại tự giới thiệu thế?"

"Dù cậu gọi nó là đột nhiên, nhưng đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Chí ít thì phải giới thiệu tên chứ?"

Dẫu sao, tôi cũng chả có thể tự giới thiệu cả. Dù là trước cô gái mày dày này nữa. Để làm quen với lớp học, ít nhất thì tôi cũng muốn biết tên người ngồi cạnh mình.

"Cậu không phiền nếu tôi từ chối lời chứ?"

"Tớ nghĩ là sẽ rất khó xử nếu còn không biết tên người ngồi cạnh mình đấy."

"Tôi thì hoàn toàn ổn với nó."

Sau khi lướt qua tôi, để cặp lên bàn. Có vẻ cô ấy không định nói thật.

Tỏ ra không hứng thú với phần còn lại của lớp học và ngồi xuống chỗ ngồi của mình như một con robot ấy.

"Bạn của cậu ở lớp khác hả? Hay cậu vào trường cao trung này một mình?"

"Cậu quá tò mò rồi đấy. Cậu không nên nói chuyện với tôi bởi vì cậu sẽ chẳng thấy tôi thú vị chỗ nào đâu."

"Nếu tớ làm phiền cậu thì chỉ cần nói tớ im lặng là được rồi."

Tôi đã nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng sau khi đổi suy nghĩ, cô ấy thở dài và nhìn tôi.

"Tên tôi là Horikita Suzune."

Tôi không mong chờ nhận câu trả lời, nhưng cô... không, Horikita đã tự giới thiệu bản thân.

Lần đầu tiên tôi nhìn mặt cô ấy.

...Wow, cô ấy dễ thương phết.

Ý tôi là gái đẹp đây chứ đâu. [:))]

Mặc dù cùng khối nhưng cô ấy còn hơn cả một chị năm hai hoặc năm ba.

Có nét giống phụ nữ trưởng thành.

"Tớ bắt đầu bằng cách nói về bản thân một chút nhé. Tớ không có sở thích gì đặc biệt nhưng tớ hứng thú với mọi thứ. Tớ dù không có quá nhiều bạn nhưng tớ nghĩ như thế là tốt nhất. Tớ là loại người như thế đó."

"Nghe đúng chính xác của một tên luôn tránh rắc rối rồi. Tôi không nghĩ tôi sẽ thích một người suy nghĩ như vậy đâu."

"Cảm giác như sự tồn tại của mình bị chối bỏ trong một khắc vậy."

"Còn tôi chỉ cầu mong không có gì xảy ra với minh fthooi."

"Đồng ý, nhưng tớ không nghĩ thế đâu."

Tôi chỉ vào cánh cửa lớp. Có một người đang đứng ở đó—

"Thiết bị trong cái lớp này có vẻ đầy đủ nhể! Phòng học giống hệt tin đồn luôn."

Đó là tên đã cãi nhau với cô gái trên xe bus.

"...Hiểu rồi. Đây nhất định là điềm dữ."

Có vẻ như không chỉ chúng tôi, mà tên có vấn đề kia cũng trong lớp D.

Chẳng thèm để ý tới ai, cậu ta ngồi vào chỗ có đánh dấu "Koenji". Tôi tự hỏi cậu ta có biết ý nghĩa cụm từ "tình bạn" không. Thử quan sát cậu ta xem.

Koenji gác chân lên bàn, lấy ra một cặp bấm móng tay và bắt đầu dũa. Cậu ta hành xử cứ như mình là người duy nhất ở đây và mặc kệ xung quanh.

Lời nhận xét của cậu ta có vẻ trùng khớp với suy nghĩ thật sự của cậu.

Chưa đến 10 giây, hơn nửa lớp tránh xa khỏi Koenji. Thái độ tự kiêu của cậu làm xâm chiếm cả lớp.

Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Horikita đang cúi xuống bàn, đọc một cuốn sách riêng của cô.

Éc, tôi quên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net