Chương 07 : Nhóm học sinh đội sổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Phần mở đầu

Từ những ngày đầu tiên của tháng Năm, thời gian nhanh chóng trôi qua và thấm thoát đã đến ngày cuối của tuần đầu tiên. Ike và những người khác đã bắt đầu chăm chú nghe bài giảng của cô giáo . Chỉ duy nhất Sudou là vẫn ngủ như ngày thường, nhưng cũng không bị ai nhắc nhở. Trong lúc mọi người vẫn chưa có ai tìm được đối sách để tăng điểm, thì những thói quen xấu của Sudou vẫn không bị thay đổi.

Cũng vì thế, nên đại bộ phận học sinh ngày càng tỏ ra bất mãn với cậu ta.

.......Tôi cũng buồn ngủ quá trời quá đất đây. Hết tiết này là đến giờ nghỉ trưa, nên muốn tỉnh thì cũng khó. Hơn nữa tối qua tôi đã thức nguyên đêm để cày phim trên mạng. Cứ thế này mà ngủ thì sướng phải biết nhỉ.

"Oái "

Đang gật gà gật gù thì đột nhiên tay phải tôi đau nhói.

"Có chuyện gì vậy Ayanokouji , đột nhiên lại hét toáng lên vậy, muốn nổi loạn hả!?"

"Không có gì ạ, em xin lỗi Chabashira-sensei, chỉ là có hạt bụi bay vào mắt..."

Dù đã cố gắng đối đáp khôn khéo nhưng khi điểm trở thành một vấn đề nhạy cảm thì tôi vẫn bị mọi người trong lớp nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn.

Vừa xoa chỗ đau rát ở tay, tôi trừng mắt nhìn sang người bên cạnh. Horikita cũng đưa mắt nhìn sang bên này, trên tay vẫn còn cầm chiếc compa.

Cô nàng điên mất rồi. Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu ta có một chiếc compa cơ chứ?. Nếu tôi nhớ không lầm thì chương trình học ở cao trung hầu như đâu có cần dùng đến compa. Ngay sau khi tiết học kết thúc tôi lập tức xông đến chỗ Horikita.

"Có những việc làm thì vẫn chấp nhận được, nhưng cũng có một số việc là quá sai đấy nhá! Compa nguy hiểm lắm đấy!"

"Cậu giân tôi rồi à!?"

"Cậu đục một cái lổ trên tay tớ rồi đấy, nguyên một cái lỗ đấy!"

"Cậu đang lảm nhảm gì đấy? Tôi dùng compa đâm cậu hồi nào?"

"Còn không chịu nhận, chẳng phải trên tay cậu vẫn còn cầm hung khí đó sao?"

"Không lẽ việc tôi cầm một cái compa trên tay thì cậu có thể kết tội tôi đâm cậu một cách đơn giản thế sao?"

Mặc dù tôi đã tỉnh hẳn, nhưng vẫn khó tập trung nghe giảng được vì cơn đau.

"Hãy tập trung giùm. Nếu cậu để bị phát hiện là đang ngủ gật trong giờ học thì chắc chắn lớp sẽ bị trừ điểm đấy."

Để có thể thoát khỏi lớp D Horikita đã bắt đầu hành động. Những lời khiếu nại về phía nhà trường chỉ phí nước bọt. Aa—đau quá đi mất. Khốn thật, nếu lần sau mà phát hiện Horikita ngủ gật, tôi nhất định sẽ báo thù.

Ngay khi mọi người định đứng dậy đi ăn trưa thì Hirata lên tiếng.

"Bài kiểm tra mà Chabashira-sensei nhắc tới dạo trước đã cận kề rồi, nếu bị điểm kém thì sẽ bị đuổi học, chuyện này tớ nghĩ mọi người đều đã hiểu rõ, chính vì vậy tớ muốn chiêu mộ mọi người có hứng thú để thành lập một nhóm học."

Có vẻ như người hùng của lớp D đã bắt đầu làm công việc của một người tốt.

"Điểm kém đồng nghĩa với rời trường. Nên tớ muốn tránh tình huống đó, thêm vào đó, việc học không chỉ nhằm tránh bị đuổi học, mà còn để kiểm thêm điểm lớp nữa. Duy trì điểm cũng là một cách tốt để được đánh giá cao. Những người có điểm tốt trong lớp hãy thử chuẩn bị một đề cương ôn tập dành cho đợt kiểm tra này nhé, mình mong những bạn cảm thấy không an tâm về sức học của mình hãy tham gia vào nhóm học tập, dù là ai thì cũng được hoan nghênh."

Hirata nhìn thẳng vào mắt Sudou và nói một cách hiền hậu như vậy.

"...Tch."

Ngay lập tức Sudou đảo mắt đi chỗ khác, khoanh tay rồi nhắm tịt mắt lại.

Từ những ngày đầu nhập học, mối quan hệ của hai người vẫn luôn tệ như thế kể từ lần Sudou phản đối việc giới thiệu bản thân của Hirata.

"Từ 5 giờ ngày hôm nay cho đến lúc kiểm tra, tại phòng học này mỗi ngày 2 giờ. Những ai có định tham gia thì có thể đến bất cứ lúc nào. Tất nhiên, giữa chừng có bỏ dỡ cũng chẳng sao cả. Tớ nói xong rồi."

Sau khi nói xong, một số học sinh có điểm kém lập tức đứng dậy đi đến chỗ Hirata.

Trong số những học sinh có điểm kém thì có ba ngoại lệ không đi đến chỗ Hirata đó là ba người, Sudou, Ike, Yamauchi. Ngoại trừ Sudou 2 người kia có vẻ cũng có chút phân vân nhưng mà cuối cùng cũng đã chọn không đến chổ Hirata. Không lẽ là vì họ sợ Sudou sẽ nổi giận, hay chỉ đơn giản là họ ghét dáng dấp nổi tiếng của anh chàng.

"Buổi trưa, cậu rảnh không? Nếu được thì đi ăn cùng tôi nhé."

Horitika đột ngột mở lời với tôi như thế trong giờ giải lao.

"Ồ, được Horitika mời thì thật quí hóa quá, Sao tớ lại cảm thấy sợ nhỉ."

" Chẳng có gì đáng sợ đâu, nếu được thì tôi muốn mời cậu ăn cơm trắng với rau luộc thôi, nhưng mà..."

Đó chẳng phải là phần ăn miễn phí sao?

"Đùa thôi, vì tôi sẽ mời nên là nếu thích món gì thì cậu cứ tự do chọn."

"Quả nhiên là đáng sợ, đằng sau lời mời chắc chắn còn ý đồ khác."

Dù Horikita đã đích thân mời tôi ăn trưa nhưng quả thật là cực kì đáng nghi.

Tự nhiên được người khác mời thì thật đáng nghi—tôi chợt nhớ lại lời mà Horitika nói dạo trước.

"Nếu cậu không tiếp nhận lòng tốt của người khác thì sau này đừng hòng mà họ lại chịu mời cậu nữa đâu đấy."

"Ừ, dù đúng là thế, nhưng mà..."

Vì tôi cũng chẳng có dự định nào khác, nên được người ta mời ăn cũng tốt. Thế là tôi theo Horitika đến nhà ăn.

Tôi chọn suất ăn đặc biệt đắt tiền rồi ngồi xuống ghế cùng với Horikita.

"Vậy thì, chúc ngon m... Hử."

Tôi cảm nhận được ánh mắt Horikita chằm chằm nhìn tôi, không lẽ cô ấy đang đợi tôi ăn?

"Sao vậy Ayanokouji-kun, cậu mau ăn đi kẻo nguội."

"À, ừ..."

Đáng sợ, quả nhiên là đằng sau lời mời có điều mờ ám nào đó, không thể nào có chuyện không có được. Nhưng dù có nói vậy thì cũng không thể không ăn, món này nếu để nguội đi sẽ không còn giòn nữa.

Tôi rụt rè cắn một miếng korocke.

"Hơi gấp gáp một chút nhưng mà tôi tự hỏi cậu có thể nghe tôi nói đôi lời được không?"

"Tớ có một dự cảm không lành về việc này..."

Vừa định đứng lên và chạy trốn thì cô nàng liền nắm lấy tay tôi.

"Ayanokouji kun, tôi nhắc lại, có thể nghe tôi nói không ?"

"Oái"

"Kể từ khi được Chibashira-sensei khuyến cáo, tình trạng học sinh đi trễ đã giảm đáng kể, vấn đề nói chuyện riêng cũng thế. Nói rằng đa phần các tật xấu gây điểm trừ cho lớp cũng đã biến mất cũng không phải ngoa.

"Đúng vậy. Vốn dĩ mấy vấn đề đó cùng không phải là vấn đề khó giải quyết gì."

Tuy rằng có thể việc này sẽ không duy trì được lâu, nhưng trong những ngày gần đây, tình hình đã được cải thiện rất nhiều.

"Bây giờ, việc tiếp theo mà chúng ta nên làm là cải thiện điểm số cho những người trong lớp trước kì kiểm tra tiếp theo. Trước đó, Hirata cũng đã bắt đầu hành động."

"Học nhóm hử. Ờm... Tớ đoán là nó sẽ có ích. Tuy nhiên—"

"Tuy nhiên sao? Nghe như cậu đang ngụ ý điều gì đó. Cậu có vấn đề gì với học nhóm chăng?"

"Không, không phải lo lắng về điều đó. Hơi lạ là cậu đi lo lắng cho người khác."

"Căn bản là tôi không còn thể tưởng tượng mình nhận điểm kém ra sao nữa. Nhưng đúng là chỉ với ai cũng như tôi thôi."

"Cậu đang nói về Sudou và bạn cậu ta? Thật tàn nhẫn."

"Tôi chỉ đang nói sự thật."

Vì không học sinh nào được ra khỏi khuôn viên trường, liên lạc với người khác bên ngoài hoặc tham gia lò luyện thi thì bị cấm, lựa chọn duy nhất là học nhóm rồi.

"Tôi hơi cảm thấy đỡ căng thẳng chút bởi vì Hirata-kun là người tiên phong thành lập nhóm học. Tuy nhiên, Sudou-kun, Ike-kun và Yamauchi-kun không tham gia mà nhỉ? Tôi vẫn cảm thấy không dễ dàng chút nào."

"Ồ mấy tên đó à. Họ có quan hệ không tốt với Hirata lắm. Họ sẽ không tham gia đâu."

"Nói cách khác, những tên đó sẽ chắc chắn trượt. Và để tới lớp A, chúng ta phải tránh nhận Điểm Trừ và tập trung tăng điểm đúng không? Tôi cũng nghĩ có khả năng cao điểm kiểm tra tốt sẽ liên quan tới Điểm Cộng."

Học sinh nhận phần thưởng xứng đáng với nỗ lực họ đã cố gắng là điều tự nhiên.

"Vậy là—cậu cũng định tổ thức nhóm học như Hirata? Vậy là chúng ta có thể cứu giúp Sudou, Ike và Yamauchi."

"Ừ. Tôi không phản đối điều đó. Cậu chắc nghĩ điều đó đáng ngạc nhiên hả?"

"Thái độ của cậu làm tớ rất ngạc nhiên."

Mặc dù tôi không ngạc nhiên cho lắm. Cô ấy vẫn là điều này cho bản thân và tôi cũng không bao giờ nghĩ cô ấy lạnh lùng.

"Ờ thì tớ biết cậu muốn lên lớp A. Tuy nhiên, tớ thành thật chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ sử dụng một phương pháp thông thường khi dạy họ. Dù sao họ là mấy tên chả chịu học hành gì. Cậu cũng tránh xa khỏi những học sinh khác ở ngày đầu tiên nữa. Thật đáng khen cho người không muốn kết bạn như cậu lại đề nghị dạy họ."

"Đó là lí do tôi đang nói chuyện với cậu đấy. May thay cậu lại khá thân."

"Hả? ... Này, cậu định—"

"Nhanh nhất thì cậu mời trực tiếp. Dù sao cậu cũng là bạn họ mà. Thế này, chỉ cần đưa họ tới thứ viện. Việc còn lại để tôi lo."

"Cậu đang đòi hỏi 1 điều vô lý đấy. Cậu còn nghĩ một người như tớ, người đang trải qua một cuộc sống vô thưởng vô phạt có thế làm điều này?"

" 'Có thể' hay 'không thể' không phải vấn đề. Cứ làm đi."

Tôi là chó hay thứ gì đó đại loại của cậu à?

"Cậu có quyền được nhắm mục tiêu vào lớp A, nhưng đừng lôi tớ vào kế hoạch của cậu."

"Cậu đã ăn rồi đúng không? Chiêu đãi của tôi. Bữa trưa. Ngon mà nhỉ, bữa ăn đậm đà hương vị."

"Tất cả những thứ tớ hiểu là lòng chân thành của một con người."

"Tệ rồi đây nhưng mà đây cạn lòng tốt rồi."

"Tớ không nghe thấy cậu nói gì... Đây, tớ sẽ đưa cậu vài điểm. Giờ thì ta hoà rồi nhé."

"Tôi sẽ không hạ mình thấp như thế để nhận quà tặng từ người khác. Tôi sẽ khước từ lời đề nghị của cậu."

"Tớ bắt đầu cảm thấy giận cậu lần đầu tiên..."

"Thế nào? Cậu sẽ hợp tác với tôi chứ? Hay cậu muốn gây thù hằn với tôi đây?"

"Nghe như là cậu đang đe dọa ấy nhỉ..."

"Không phải 'như là', tôi thật sự đang đe doạ cậu."

Đây là sức mạnh của bạo lực chăng? Hiệu quả đấy.

Ờm.. Nếu chỉ tập trung họ lại, tôi đoán là không vấn đề.

Điểm yếu của Horikita là cô ấy không thể kết bạn.

Đồng thời, Sudou, Ike lại là bạn duy nhất sau vô vàn cái rắc rối kia. Tôi không thể để họ bị tống cổ ra khỏi trường nhanh chóng như thế này.

Khi tôi còn đang lưỡng lự, Horikita thúc giục.

"Cậu không phải là quên tội cấu kết Kushida dụ tôi ra ngoài rồi đấy chứ?"

"Cậu đã nói cậu sẽ không đổ lỗi rồi mà. Nhắc lại điều đó thật bây giờ thật không công bằng."

"Tôi nói điều đó với Kushida-san nhưng không nói với cậu."

"Oa, chơi bẩn..."

"Nếu muốn tôi tha thứ, hãy hợp tác với tôi."

Trông như không có lỗi thoát nào cho tôi ngay từ ban đầu.

Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ không chịu dừng lại, nhưng mà tôi đoán có thể bằng cách chịu nghe lời cô nàng lúc này.

"Không đảm bảo họ sẽ đến đâu đấy?"

"Tôi tin cậu có thể tập trung hết mọi người. Này, đây là số điện thoại của tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy liên lạc."

Mặc dù theo cách hơi bất thường, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời trung học của tôi, tôi có số điện thoại của một cô gái.

Dù là của Horikita... Ờm, không phải là tôi đang vui hay gì đâu đấy.

Phần 2

Tôi nhìn quanh phòng học. Rốt cuộc, tôi đang tìm cái gì nhỉ?

Nếu hỏi "Cậu có muốn học nhóm sau giờ học không?", thì có ai đồng ý?

Tôi, Sudou, và Ike chỉ thân tới mức lâu lâu ăn trưa cùng nhau. Hơn nữa, họ tránh học còn hơn tránh tà.

...Tôi chẳng có gì để mất cả. Thôi thì cứ thử hỏi họ xem.

"Sudou, cậu rảnh không?"

Tôi bắt chuyện với Sudou, người đang về lại lớp vào bữa trưa. Cậu ta người đẫm mồ hôi trong khi thở hồng hộc.

Dường như cậu ấy đi tập bóng rổ trong giờ ăn trưa.

"Cậu tính xử lý bài kiểm tra giữa kì như thế nào?"

"Cái đó, huh...Thực sự tao chẳng biết nữa. Trước giờ tao có bao giờ học hành nghiêm túc đâu."

"Thật sao? Tớ nghĩ tớ có cái này phù hợp với cậu đấy. Tớ đang tính mở một cuộc học nhóm sau giờ học kể từ hôm nay. Muốn tham gia chứ?"

Sudou suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Nghiêm túc chứ? Ngay cả giờ học chính khoá mà tao còn thấy rắc rối, tao không nghĩ mình có thể học nhóm được. Hơn nữa, tao còn phải hoạt động CLB. Không được rồi. Mà ai dạy, điểm của mày có cao đâu."

"Không, Horikita sẽ là người dạy."

"Horikita? Tao không biết nhiều về con nhỏ ấy. Nghe có vẻ không ổn nên thôi. Tao sẽ tự lo liệu bằng cách học gạo trước kì kiểm tra. Mày có thể dừng mời tao được rồi."

Quả như tôi nghĩ, Sudou từ chối lời đề nghị. Cậu ta chưa hiểu tình cảnh của bản thân lúc này.

Chết tiệt, thế này không ổn. Nếu tôi làm quá, nhiều khả năng tôi sẽ lãnh một đấm vào mặt. Đành vậy thôi. Hãy thử với ai đó dễ tính hơn. Tôi kêu Ike, đang nghịch điện thoại của mình.

"Này Ike – "

"Nghỉ! Tớ nghe được cuộc trò chuyện của cậu với Sudou rồi. Học nhóm? Không cần thiết."

"Cậu biết cậu sẽ bị đuổi học nếu trượt mà ?"

"Tớ từng bị điểm liệt vào lần trước, nhưng giờ tớ tốt hơn rồi. Tớ sẽ học gạo vào đêm trước bài kiểm tra như Sudou."

Cậu ta đang nói cậu ấy sẽ ổn chỉ bằng cách đó thôi sao? Thậm chí còn không cảm thấy nguy hiểm cận kề nữa.

"Nếu không phải bài kiểm tra ngắn đó là bất ngờ, tớ sẽ được ít nhất 40 điểm."

"Tớ hiểu cậu định nói gì. Nhưng vẫn có khả năng rớt đấy?"

"Sau giờ học là khoảng thời gian quý giá của học sinh. Tớ sẽ không phí phạm nó vào việc học hành đâu."

Cậu ta khua tay, bảo tôi hãy rời đi. Cậu ấy liền trở nên kích động khi quay lại nhắn tin với cô gái nào đó. Kể từ khi Hirata bắt đầu hẹn hò với ai đó, Ike cũng quyết tâm kiếm một cô bạn gái. Tôi chùng vai xuống và trở lại ghế ngồi.

Cầu xin Horikita, tôi cố làm nhỏ bỏ cuộc.

"Vô dụng."

"...Tớ nghe thấy rồi, nhưng cậu đang nói gì cơ?"

"Tôi nói rồi, vô dụng , cậu không định cứ mãi thế này chứ?"

Chết tiệt. Nhỏ trơ tráo bơ lời khuyên can của tôi kìa.

"Không, tuyệt đối không. Tớ vẫn còn 425 kế hoạch nữa."

Tôi nhìn quanh phòng học lần nữa. Chẳng hề lo lắng, bầu không khí trong lớp học lại còn khá là thoải mái.

Cách để khiến những kẻ ghét học có thể học. Không chỉ thế, cách để khiến học sinh sử dụng thời gian rảnh của bản thân để học tập. Thông thường, tôi sẽ từ chối trách nhiệm cao cả này, nhưng từ khi họ đang mấp mé bị tống khỏi trường...

Tôi đã nghĩ Sudou, người từ chối lời đề nghị của tôi, sẽ ngay lập tức tham gia học nhóm.

Tôi cần phải có thứ gì đó tạo động lực. Làm cho cậu ấy tin tưởng nếu học sẽ được thưởng một phần quà. Nếu có thể, nói cho dễ hiểu; thì kế hoạch sẽ thành công.

––Ra rồi!

Nhận được ánh sáng soi rạng con đường từ Chúa, tôi quay sang Horikita với đôi mắt mở to.

"Cho dù cậu sẽ giúp đỡ họ học tập, không dễ gì để họ đồng ý. Tớ sức mạnh của cậu, cơ mà–cậu giúp được không?"

"Trợ giúp gì? Tôi sẽ nghe...nhưng tôi phải làm gì?"

"Thế này thì thế nào? Cậu sẽ làm bạn gái của họ nếu họ có điểm số tuyệt đối trong bài kiểm tra. Bọn họ sẽ tuyệt đối cắn câu nếu ta thả thính thế. Động lực cho lũ đực rựa luôn là gái mà."

"Cậu muốn chết à?"

"Không, tớ cực kì muốn sống."

"Tôi nghe vì cứ tưởng cậu nghĩ ra thứ gì đó nghiêm túc. Thật ngớ ngẩn khi tin vào nó."

Không, tôi tin chắc rằng nó sẽ thành công. Nó sẽ trở thành động lực học tập lớn nhất của họ. Tuy nhiên, Horikita chẳng hiểu tâm lý đàn ông gì cả.

"Được thôi, vậy thế này. Một nụ hôn. Cậu sẽ thưởng cho họ một nụ hôn nếu đạt điểm tuyệt đối."

"Cậu thực sự muốn chết, nhỉ?"

"Thôi, tớ muốn sống lâu thêm chút nữa."

Bàn tay ai đó đập mạnh vào gáy tôi. Chết tiệt, Horikita không có vẻ gì là đồng ý lời đề nghị của tôi cả. Nó sẽ tuyệt đối hiệu quả. Có vẻ như tôi lại phải bắt đầu từ con số không rồi.

Khi tôi nghĩ thế, tôi để ý tới một sự hiện diện đáng chú ý ở giữa lớp học.

Không phải Hirata, nhưng là một người khác cũng rất nổi tiếng trong lớp. Đó là Kushida Kikyou. Cô ấy vẫn sáng ngời và năng động, như mọi khi. Một người hoà đồng mà cả nam lẫn nữ đều có thể nói chuyện tự nhiên. Thật vậy, Ike cuồng Kushida, trong khi Sudou và những người khác có ấn tượng tốt về cô ấy. Hơn nữa, điểm số của nhỏ khá cao. Cô ấy là người quan trọng với kế hoạch của tôi.

"Này––"

Ngay khi tôi định gọi để mời cô ấy, tôi nghĩ lại và từ bỏ.

"Có chuyện gì thế?"

"À...không có gì."

Cô nàng không thích dính dáng tới người khác. Lần trước, khi tôi hợp tác với Kushida tỏng Chiến dịch Kết bạn, Horikita đã nổi giận rồi.

Trong lần học nhóm này, Horikita sẽ tuyệt đối không chấp nhận Kushida, người không dính điểm liệt nào.

Bây giờ, tôi sẽ chờ tới khi Horikita trở về ký túc xá trước khi tiến hành kế hoạch.

Phần 3

Và cứ như thế, sau giờ học. Horikita nhanh chóng rời khỏi phòng học và đi tới kí túc xá, như mọi khi. Đã đến lúc tôi triển khai kế hoạch. Tôi phải có được sự hợp tác của Kushida.

"Cậu có rảnh không?"

Tôi bắt chuyện với Kushida trong khi cô ấy đang sửa soạn và sắp sửa đi về. Có vẻ vì bất ngờ bởi giọng nói của tôi, Kushida quay đầu mình.

"Quả là hiếm khi mới thấy Ayanokouji-kun gọi mình. Cậu tìm mình có việc gì không?"

"Ừm. Chúng ta có thể nói chuyện ở ngoài được không, tất nhiên là nếu cậu đồng ý."

"Mình chuẩn bị đi chơi cùng bạn, nên không có nhiều thời gian nhưng... được thôi."

Cô ấy đi theo tôi mà không mang theo ác ý nào, chỉ trưng ra nụ cười tươi thường thấy.

Tiến đến góc hành lang, Kushida liền dừng lại chờ tôi mở lời.

"Chúc mừng, Kushida. Cậu đã được chọn làm nữ hoàng thân thiện. Hãy cố hết sức mình vì lợi ích của cả lớp."

"E-etou? Xin lỗi, ý cậu là gì cơ?"

Tôi giải thích cho nhỏ về kế hoạch học nhóm của chúng tôi để giúp đỡ Sudou.

Tất nhiên, tôi cũng nhắc tới việc Horikita sẽ là người hướng dẫn.

"Tớ đang nghĩ rằng cậu có thể dùng việc này để trở nên gần gũi hơn với Horikita."

"Mình muốn thân thiết hơn với cậu ấy...Nhưng mình không quan tâm lắm về việc ấy bây giờ, cậu biết chứ? Dù sao, giúp đỡ bạn bè cũng là chuyện thường tình mà. Thế nên mình sẽ giúp."

Cô gái này, quá tốt bụng...Có vẻ như cô ấy muốn ngăn Ike, Sudou, và những người khác khỏi bị đuổi học.

"Cậu đồng ý việc có chứ? Nếu cậu không muốn, cậu có thể từ chối mà."

"A, xin lỗi. Mình không có im lặng vì không muốn giúp đâu. Hơn nữa... mình còn rất vui."

Kushida tựa vào tường và nhẹ nhàng đá vào hành lang.

"Đuổi học một người chỉ vì điểm kém thật quá tàn nhẫn. Mọi người trải qua bao công sức mới có thể trở thành bạn của nhau, và rồi đột nhiên phải nói lời từ biệt, chẳng phải rất buồn sao? Khi Hirata-kun quyết định bắt đầu học nhóm, mình thấy thật ngưỡng mộ. Nhưng Horikita-san quan sát xung quanh tốt hơn tớ. Xét cho cùng, cô ấy đã nhận thấy vấn đề của Sudou-kun và bạn cậu ấy. Có vẻ như Horikita bắt đầu xem bạn cùng lớp như bạn của mình. Mình sẽ làm mọi thứ để có thể giúp đỡ mọi người."

Nắm chặt tay tôi, Kushida cười thật tươi. Uwa, cô ấy quá chi là dễ thương mà!

Đây không phải lúc để vui sướng. Cố gắng ra vẻ bình thường, tôi giả vờ bật mode lạnh lùng.

"Vậy thì tớ sẽ trông đợi ở cậu. Cậu là trợ giúp đắc lực đấy."

Không ai có thể trụ vững sau khi nhìn thấy nụ cười kia đâu.

"Oh, nhưng mình có thể có một yêu cầu được không? Mình cũng muốn tham gia học nhóm luôn."

"Hả? Cậu thực sự muốn à?"

"Ừm. Mình muốn học cùng mọi người."

Mọi thứ diễn ra đúng như ý tôi. Nếu có Kushida ở đó, nhóm học tập sẽ trở nên dễ chịu hơn nhiều. Tuy nhiên, bởi vì cô ấy có điểm số khá tốt, cô ấy không có lí do gì để tham gia cả.

"Thế thì, bao giờ chúng ta bắt đầu?"

"Dự kiến là kể từ ngày mai, khoảng tầm đó."

Tôi thêm vào "Ít nhất đó là dự định của Horikita" trong đầu.

"Thế sao? Thế mình đoán là mình sẽ phải nói với mọi người trong hôm nay rồi. Tớ sẽ liên lạc với cậu sau, được không?"

"Oh, cậu có cần địa chỉ liên lạc của nhóm Sudou không?"

"Không cần đâu~. Mình đã có số của họ rồi. Mình chỉ thiếu số của Horikita-san và cậu thôi..."

Tôi không biết đấy...Ý tôi là vế thứ hai.

"Hai người đang hẹn hò à?"

"T-Tại sao cậu lại hỏi câu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net