[Chấp Ly] Chấp Niệm (Đoản văn, tự viết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bơi Bơi

Thái Phó đi rồi...

Ngày Thái Phó đi, bổn vương chợt nhận ra rằng những thứ đạo lý mà xưa nay bổn vương luôn tự cho là đúng, tất cả đều trở nên thật ngu ngốc đến nực cười.

Bổn vương khinh thường tranh đoạt, vẫn tưởng đó là thanh cao, là đặc biệt, là đúng đắn. Nhưng lại không ngờ chính vì không tranh đoạt, lại khiến triều thần văn võ lo sợ Thiên Quyền sẽ trở thành mồi ngon của lang sói giữa thời loạn thế, tâm sinh nóng nảy bất an.

Bổn vương chán ghét phiền phức, bỏ bê triều chính, cho rằng cả thiên hạ không ai dám chống đối bổn vương, lại không nghĩ đến sẽ nuôi ra một mầm hoạ Uy Tướng quân nguy hiểm khôn lường.

Nếu bổn vương không tự cho mình là đúng, phải chăng Thái phó sẽ không chết? Phải chăng A Ly sẽ tin tưởng bổn vương thêm một chút?

...

Tử Dục cũng bỏ bổn vương mà đi rồi...

Bổn vương cứ nghĩ sai rồi thì cố gắng mà sửa sai là được.

Bổn vương diệt Uy Tướng quân, ra sức chăm lo triều chính, ra sức bảo vệ người mà bổn vương luôn trân trọng.

Nhưng sự thực chứng minh bổn vương lại sai rồi.

Hơn nữa, còn là sai lầm không thể vãn hồi.

...

"Tử Dục, ta muốn ngươi giúp ta diễn một tuồng kịch."

"Vương thượng, sao lại như trước đây không phân tôn ti rồi. Người có việc gì cứ việc phân phó, thần nguyện dốc sức hoàn thành."

"Giữa hai ta cần gì phải câu nệ những thứ lễ tiết rườm rà kia. Ta đoán rằng Trọng Khôn Nghi sẽ nhân cơ hội A Ly công đánh Khai Dương gặp khó khăn mà chia rẽ giao hảo giữa Thiên Quyền và Dao Quang. Kẻ này đối với A Ly như có thâm thù đại hận. Chỉ là ta không rõ lắm hắn sẽ dùng phương thức nào, chỉ đành phải dụ rắn ra khỏi hang. Ngươi dẫn theo 20 vạn đại quân công đánh Khai Dương, ta sẽ phái Lạc Mân làm phó tướng cho ngươi."

"Lạc Mân không phải là người của Trọng Khôn Nghi sao? Vương thượng nếu đã nghi ngờ, sao lại còn trọng dụng hắn? Hơn nữa, vương thượng là muốn ta diễn kịch gì?"

"Kẻ nguy hiểm cần phải đặt trong tầm mắt để trông coi. Chắc chắn Trọng Khôn Nghi sẽ chỉ đạo cho Lạc Mân thừa cơ gây rối. Thông qua đó có lẽ ta sẽ đoán được phần nào mưu đồ của hắn. Dù sao cũng tốt hơn là nằm yên chờ chết. Lần này ta cần ngươi xuất binh trợ Dao Quang công đánh Khai Dương, trong quá trình hợp tác nếu có bất kỳ yếu tố bất hoà nào. Ngươi không ngại cứ thuận nước đẩy thuyền, làm như thể Thiên Quyền ta cực kỳ bất mãn với Dao Quang vậy."

Chỉ là bổn vương không ngờ, tuồng kịch này còn chưa diễn xong, Tử Dục đã chiến tử sa trường.

Lại một lần nữa, sự tự kiêu của bổn vương đã hại chết người quan tâm bổn vương.

Tử Dục vẫn ngốc như vậy, vẫn hết lòng giúp đỡ bổn vương như vậy, vẫn tuyệt đối tin tưởng quyết định của bổn vương như vậy.

Đôi khi bổn vương tự hỏi, nếu như ngày đó Tử Dục không nghe theo lời bổn vương mà mang theo Lạc Mân bên người, nếu như Tử Dục phản đối kế hoạch của bổn vương, nếu như Tử Dục không đụng phải con rùa đen vừa thối vừa cứng như Chấp Minh, thì phải chăng... giờ này hắn vẫn đang là vương gia vô ưu vô lo của Lưu Ly Quốc?

Tử Dục đi rồi, nhưng tuồng kịch này, dù là vì an nguy của A Ly hay là vì hy sinh của Tử Dục, bổn vương cũng nhất định phải diễn tiếp, nhất định phải tiêu diệt  tên Trọng Khôn Nghi nham hiểm kia.

Bổn vương đã thề, sẽ đem hắn cùng Tá Dịch bầm thây vạn đoạn, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Chỉ là... nhìn thấy A Ly thất vọng, nhìn thấy A Ly chau mày, bổn vương lại có chút không nỡ rồi.

...

"Vương thượng! Chẳng lẽ người thực sự muốn hai ta ở trên chiến trường, binh đao tương kiến sao?"

Tâm can bảo bối mà bổn vương vẫn trân quý nâng trên tay, lại có ngày dùng giọng điệu ai oán mà trách cứ bổn vương.

Lúc đó thực ra bổn vương rất muốn nói cho A Ly hết thảy chỉ là một vở kịch mà thôi, bổn vương không hề muốn binh đao tương kiến với A Ly, bổn vương chỉ muốn A Ly cả cuộc đời đều bình an vui vẻ.

Nhưng bổn vương không thể nói, bởi vì bổn vương biết A Ly sẽ tức giận.

A Ly kiêu ngạo như vậy, sao có thể chấp nhận để cho một kẻ như bổn vương che chở cơ chứ.

A Ly chính là bảo bối trong tim của bổn vương. Nhưng còn bổn vương, bổn vương không thể xác định được trong lòng A Ly bổn vương có vị trí như thế nào.

Bổn vương sợ một khi nói ra, A Ly sẽ phản đối. Bởi vì A Ly sẽ không cần sự che chở của bổn vương, cũng không cần... tình yêu của bổn vương.

Bổn vương biết trong lòng A Ly chỉ có Dao Quang, chỉ có bách tính. Nhưng trong lòng bổn vương thì chỉ có A Ly thôi a~~~~

Không sao!

Dù trong lòng A Ly có bổn vương hay không, thì bảo hộ A Ly, bảo hộ những thứ mà A Ly trân trọng, bổn vương nguyện ý dốc cạn sức lực để làm.

...

Mộ Dung Lê siết chặt tờ giấy trên tay, khuôn mặt vốn lạnh lùng giờ lại trở nên giận dữ đáng sợ. Trên tay y là những trang cuối cùng trong lá thư của Chấp Minh để lại cho y.

"Bổn vương đã hạ lệnh, dù cho bổn vương có rơi vào tay của Trọng Khôn Nghi, tướng sĩ Thiên Quyền cũng tuyệt đối không được phép chịu uy hiếp. Nhất định phải giết chết Trọng Khôn Nghi. Kẻ này ngày nào không chết, A Ly vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Dù bổn vương có chết cũng phải kéo hắn theo cùng. Xem ra vẫn là bổn vương lời a~~~ Ha ha ha"

Bên ngoài, Phương Dạ đẩy cửa bước vào.

"Vương thượng, quốc tang của Thiên Quyền Quốc chủ..."

"Tang của ai..."

"Là Thiên Quyền..."

"Hắn chưa chết."

Phương Dạ đột nhiên bị ngắt lời, không biết phải làm sao, trân trối nhìn vị vương thượng dù đối mặt với trăm vạn hùng binh vẫn bình tĩnh thong dong, nay lại tức giận đến mất cả khí độ thường ngày.

Phương Dạ biết, cảm xúc của vương thượng chỉ có thể bị chi phối bởi một người. Chỉ là người kia...

"Trọng Khôn Nghi đâu?"

Thanh âm rét lạnh.

"Hồi bẩm vương thượng. Trọng Khôn Nghi ngã xuống vực thẳm cùng Thiên Quyền Quốc chủ. Hiện hôn mê bất tỉnh."

Phương Dạ nhớ lại quang cảnh ngày đó. Khi mà vị kia cả người thương tích, vẫn cố sống cố chết lôi kéo Trọng Khôn Nghi nhảy xuống vực sâu vạn trượng.

Hắn thật không hiểu, đường đường là Quốc chủ một nước, là cái gì khiến cho vị kia bất chấp tính mạng đến như thế? Chẳng lẽ thực sự là vì vương thượng nhà hắn sao?

Phương Dạ không muốn tin. Bởi vì ngay từ đầu hắn vẫn luôn cho rằng vị kia cũng như bao nhiêu kẻ khác, chẳng qua là mê đắm diện mạo thiên tiên của vương thượng, mê đắm tiếng tiêu của vương thượng.
Dù sao bộ dạng của Thiên Quyền Quốc chủ cũng chỉ giống như bao thế gia công tử ăn chơi trác táng khác mà thôi.

Chỉ là nếu như chỉ đơn thuần vì háo sắc, lại có mấy ai có thể làm tới mức này?

Phương Dạ lâm vào trầm tư, đột nhiên bị Mộ Dung Lê cắt ngang.

"Không được để cho Trọng Khôn Nghi chết. Nhưng cũng không được phép chữa cho hắn khoẻ mạnh. Nếu dám trái lời, toàn bộ Thái y viện đem đầu đến gặp bổn vương."

Phương Dạ rùng mình.

Vương thượng... hình như có chút không giống.

"Còn không mau đi."

"Dạ."

Ánh nến lập loè soi rọi căn phòng, phản chiếu trên vách một bóng người thật thê lương cô độc.

Mộ Dung Lê oán ~~ Y hận~~~

Oán người kia tự cho là đúng, hận người kia lừa gạt y, giấu diếm y.

Nhưng vì sao oán hận lại khiến tim y đau đớn đến như vậy?

"Người rốt cuộc đã âm thầm vì ta mà làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc rồi?"

"Mộ Dung Lê ta có tài đức gì? Xứng đáng để Thiên Quyền Quốc chủ người đến giang sơn cẩm tú cũng không màng."

"Người cho là người làm vậy ta sẽ động lòng sao? Ta sẽ chấp nhận cho người che chở sao?"

"Nếu như đây là một ván cược, vậy thì người thắng rồi."

"Ta nhận thua."

"Ta chỉ mong người có thể vô ưu vô lo mà sống"

"Ta chỉ hy vọng có thể bảo hộ được một mảnh tâm tư thuần khiết của người."

"Quay về đi, có được không"

"Vương thượng!"

Thanh âm mới ban đầu còn là trách cứ phẫn nộ. Càng về sau lại như tiếng nỉ non, liên miên không dứt. Cùng với tiếng mưa rơi rả rích ngoài kia, lại nghe như than khóc.

Mười năm sau...

Thời gian thoi đưa. Nhưng đối với một số người mà nói, có lẽ chính là "một ngày dài bằng một năm"

Vương cung Dao Quang, mật thất.

"Mười năm không gặp, Trọng đại nhân vẫn khoẻ?"

Mười năm... y dùng mười năm thống trị Quân Thiên, dùng mười năm khiến cho toàn thế Quân Thiên từng phỉ nhổ y, khinh bỉ y phải thần phục.

Hôm nay đến đây, là muốn định ra một kết cục giữa y và Trọng Khôn Nghi.

Trọng Khôn Nghi mở to mắt nhìn kẻ mà hắn căm thù tận xương tuỷ đang đứng trước mặt kia, không thèm đáp lời.

"Sao Trọng đại nhân lại không nói gì a? Bổn vương nhớ kĩ ngươi không hề bị câm. Chẳng lẽ ngươi dưỡng bệnh mười năm dưỡng ra thêm bệnh rồi?"

"Vậy còn phải cảm tạ đại ân đại đức của Mộ Dung Quốc chủ."

"Bất quá chỉ là tiện tay mà thôi. Đối với bổn vương, sinh mạng của ngươi chẳng qua không bằng một con kiến. Trọng đại nhân ngươi xem, ngày nay bổn vương vinh quang hiển hách, toàn bộ Quân Thiên thu vào tay. Còn ngươi, chỉ là phế nhân nằm một chỗ, trơ mắt Thiên Xu mà ngươi tâm niệm bổn vương bị bổn vương đạp ở dưới chân. Cảm giác rất tuyệt vời có đúng không?"

Phải. Trên đời này nếu muốn hành hạ một người có rất nhiều cách, nhưng đau đớn nhất có lẽ vẫn là trơ mắt nhìn kẻ thù thụ hưởng vinh sang, trơ mắt nhìn những thứ mà bản thân tâm niệm rơi vào tay kẻ thù, còn chính hắn, muốn sống không được muốn chết không xong, trở thành một phế vật không người hay biết.

Trọng Khôn Nghi bỗng nhiên cuồng tiếu, cười đến sặc cả máu tươi, giờ phút này đây hắn thừa nhận, hắn triệt để thất bại rồi.

"Ha ha ha. Mộ Dung Lê. Ngươi thắng. Ta thực sự tài không bằng người."

Mộ Dung Lê lạnh lùng nhìn hắn.

"Trọng đại nhân cũng có ngày chịu nhận thất bại sao? Đúng là hiếm có a~ Trọng! Thượng! Đại! Phu!"

Trọng Khôn Nghi vẫn cười, dù máu từ khoé miệng không ngừng trào ra.

Có lẽ hắn thực sự đã đến lúc dầu cạn đèn tắt.

"Thế nhưng ngươi có biết chuyện khiến ta hài lòng nhất là gì không? Chính là giết được Chấp Minh, chính là để cho hắn đến chết vẫn cho rằng ngươi không yêu hắn. Ha ha ha Mộ Dung Lê. Ngươi dám nói 10 năm nay ngươi trải qua rất hạnh phúc sao? Rất vui vẻ sao?"

"Câm miệng. Ngươi chỉ là nói bậy. Hắn chưa chết. Chấp Minh vẫn chưa chết."

Mộ Dung Lê gần như rít gào từng tiếng.

"Ta nói bậy? Vậy ngươi đã bao giờ đi xem qua ngôi mộ của hắn chưa? Ta đoán là chưa đúng không? Chấp Minh cũng thật đáng thương a~~~ Đến tận khi bản thân hoá thành đống xương trắng cũng không gặp được tâm can bảo bối của hắn một lần. Hắn lại còn ngu ngốc vì ngươi mà nghĩ đồng quy vu tận với ta? Ngu ngốc đến mức tự hạ mệnh lệnh cho Thiên Quyền tướng sĩ bất chấp an nguy của hắn mà bắn tiễn giết chết ta, ngu ngốc đến mức kéo ta cùng nhảy vực. Kết quả lại loạn tiễn xuyên tim mà chết. Ha ha ha Chấp Minh ơi Chấp Minh. Có lẽ ngươi cũng không ngờ ngày đó ta mạng lớn không chết. Ngược lại là ngươi, A Ly của ngươi đến cả nhìn cũng không thèm nhìn ngươi một cái. Y không tin ngươi có thể vì y mà hy sinh mạng sống, vì y mà vứt bỏ giang sơn a~~~ Con rùa đen ngu ngốc ngươi thật đáng thương~~ Đáng thương~~"

"Ngươi câm miệng, câm miệng cho ta"

Mộ Dung Ly gần như đã phát cuồng. Một kiếm kết liễu phế nhân đang cuồng tiếu kia.

Trọng Khôn Nghi đến khi chết vẫn trừng mắt nhìn y, oán độc nguyền rủa.

"Mộ Dung Lê. Ngươi cả đời cũng sẽ dằn vặt đau khổ."

Một đời kiêu hùng, Trọng Khôn Nghi chí tại trời cao năm nào cứ như thế chấm dứt sinh mệnh tại nơi mật thất tối tăm không người hay biết.

Tuy nhiên, đối với một số người, chết, có lẽ là giải thoát tốt nhất.

Sử sách Dao Quang ghi lại. Ly đế Mộ Dung Lê. Dùng mười năm ẩn nhẫn đoạt được thiên hạ. Lại dùng mười năm sửa trị triều cương, mở mang quốc thổ.

Mùa đông năm Dao Quang thứ mười, Ly đế đột nhiên thoái vị. Dân gian đồn đãi sau một đêm thăm mộ ái nhân, Đế đau thương quá độ mà hoá điên, từ đó về sau không rõ tung tích.

Có người nói đã từng thấy Đế ở đất cũ của Thiên Quyền, ôm một bức hoạ ngẩn người.

Có người nói nhìn thấy Đế trên đỉnh Dục Chiếu sơn, tỉ mỉ chăm sóc từng gốc hoa Vũ Quỳnh.

Chỉ là Thiên Quyền rét lạnh, Vũ Quỳnh chóng tàn, vĩnh viễn cũng không thể thấy được cả vườn hoa Vũ Quỳnh nở rộ giữa sớm mai.

Toàn văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC