Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Hoài Thừa đi một mạch nhanh như bay , một giờ sau đã đến chỗ Chu Hảo Hảo .

Anh gõ cửa hồi lâu , bên trong không hề có tiếng động . Lúc nãy gọi điên , Chu Hảo Hảo có chút không bình thường . Anh vội vàng gọi điện lại cho Chu Hảo Hảo , tiếng di động truyền ra ngoài , nhưng hồi lâu cũng không có người nhận .

Tống Hoài Thừa nhíu mày .

Trước cửa có một cái cây Quan Âm mọc rất tốt . Trong đầu Tống Hoài Thừa bỗng loé lên một ý nghĩ . Anh khom lưng dịch chuyển chậu hoa , quả nhiên phía dưới có một chiếc chìa khoá .

Khi còn nhỏ Chu Hảo Hảo luôn luôn mang chìa khoá bên mình , sau này lại giấu nó dưới chậu hoa hay hòn đá . Việc này anh từng nghe cô ấy kể .

Tống Hoài Thừa bước vào nhà , phát hiện Chu Hảo Hảo đang nằm trên sofa , cửa sổ ngoài ban công bị vỡ tan , hơi lạnh từ bên ngoài ùa vào .

Trên người Chu Hảo Hảo chỉ mặc bộ áo lót mỏng manh , sắc mặt hơi tái nhợt .

" Hảo Hảo !" Tống Hoài Thừa nâng cô dậy , cảm nhận được thân nhiệt lạnh ngắt của cô . Anh nhìn quanh bàn trà , bên trên chỉ bày toàn hoa quả : " Khó chịu chỗ nào ?" Anh sờ trán cô , nơi đó nóng như lửa đốt .

" Anh đưa em đi bệnh viện ." Tống Hoài Thừa lạnh lùng nói .

Chu Hảo Hảo líu ríu : " Em không muốn đi bệnh viện . Em không muốn bị tiêm ." Cô rúc vào lòng anh : " Hoài Thừa .."

Tống Hoài Thừa ôm lấy cô , đầu Chu Hảo Hảo đau như búa bổ , nhân lúc vẫn còn ý thức , cô tham lam ôm lấy anh : " Hoài Thừa , nếu có thể mãi như vậy , em tình nguyện bệnh suốt đời ."

Tống Hoài Thừa ngẩn người : " Đừng nói mấy câu ngốc nghếch như vậy . Đi bệnh viện trước đã ."

" Ha ha ." Chu Hảo Hảo mỉm cười : " Vẫn là anh quan tâm em nhất ."

Tới bệnh viện , bác sĩ kiểm tra chuẩn đoán là bị viêm phổi . Tống Hoài Thừa nheo mắt . Vẻ mặt Chu Hảo Hảo vô cùng thoải mái , không hề để ý xung quanh .

Tống Hoài Thừa làm thủ tục nhập viện thay cô .

Phòng bệnh im lặng , cô ngồi trên giường truyền dịch , Tống Hoài Thừa ngồi trên sofa , hai tay đan vào nhau , không biết đang nhìn cái gì .

Mỗi khi truyền dịch hết , anh đều cẩn thận giúp cô thay bình truyền dịch mới .

Khoé miệng Chu Hảo Hảo khẽ mỉm cười .

Màn đêm buông xuống , ngoài cửa sổ phố đã lên đèn .

Cố Niệm không hề liên lạc với Tống Hoài Thừa , đến đêm thì cô trở về nhà . Trong nhà lạnh lẽo , vắng vẻ , Tống Hoài Thừa không về . Cô nghiêm túc chuẩn bị bữa tối , suy cho cùng trong bụng cô còn đứa nhỏ , cô phải chăm sóc cho mình nhiều hơn .

Ngày hôm sau , cô lái xe đến bệnh viện .

Trùng hợp hơn là Lục Diệp Thanh có ca trực .

" Bác sĩ Lục ." Cố Niệm lên tiếng chào hỏi .

Lục Diệp Thanh nhìn cô : " Lúc này cảm thấy không khoẻ chỗ nào ư ?"

Cố Niệm cười : " Bác sĩ Lục , tôi làm mẹ rồi ." Trong mắt cô tràn ngập hạnh phúc . Việc này nên nói với chồng đầu tiên , vậy mà cô lại nói với Lục Diệp Thanh trước . Đúng là cô với Lục Diệp Thanh có duyên mà .

" Chúc mừng cô ." Lục Diệp Thanh gật đầu : " Được thoả lòng mong ước rồi nhé ."

Lục Diệp Thanh kiểm tra cho cô , vẻ mặt vô cùng chuyên tâm , khuôn mặt nhìn nghiêng vô cùng đẹp trai .

Cố Niệm ngây ngốc nhìn ngắm khuôn mặt ấy , Lục Diệp Thanh viết nhanh trên giấy : " Mang thai bốn tháng , kê cho cô vitamin B11 . Bình thường nên tránh đồ kích thích , nên ăn nhiều thực vật , dinh dưỡng cân bằng . Cơ thể cô vốn đã gầy , lúc này không thể giảm béo ." Anh vui đùa nói .

Cố Niệm giật mình , có đôi chút ngượng ngùng , thật sự hơi thất lễ , cô có hơi thất thần : " Bác sĩ , những thứ thuốc tôi dùng trước đây có gây ảnh hưởng gì không ?" Cô lo lắng hỏi .

" Cái này tôi cũng không rõ . Lần sau đem thuốc tới đây để tôi xét nghiệm ."

Cố Niệm nhếch miệng , không biết làm sao : " Tôi không có thuốc ."

Lục Diệp Thanh có chút trầm ngâm : " Việc này không đúng . Bất cứ mọi việc đều có nguyên nhân . Nếu đã muốn có con , cô hãy mở lòng mình ra . Đứa bé trong bụng ảnh hưởng trực tiếp bởi người mẹ ."

Cố Niệm khẽ cười : " Tôi biết . Bác sĩ Diệp , anh là người tốt , nhất định sẽ tìm được người bạn gái phù hợp . Ừm , tôi cảm thấy anh thích hợp với việc làm bác sĩ phụ khoa đấy ."

Ánh mắt Lục Diệp Thanh trầm ngâm : " Thôi được rồi , tôi không tiễn ."

Cố Niệm lấy thuốc , nhẹ nhàng rời đi , bước đi rất cẩn thận . Nhìn những người phụ nữ bụng to , cô không khỏi nhìn lại cái bụng phẳng lì của mình , tưởng tượng như đó là dáng vẻ của mình trong tương lai .

Rất nhiều người xếp hàng chờ mua thuốc , Cố Niệm cũng đứng xếp hàng , trước cô có một đôi vợ chồng . Người chồng nói với vợ : " Em ngồi đây đi . Anh qua bên kia xếp hàng ."

" Em không mỏi ." Người vợ nhẹ nhàng đáp .

Người chồng không biết làm sao , ân cần : " Em đúng là không biết nghe lời mà ."

Cố Niệm khẽ bước sang một bên , thoáng run rẩy , không biết Tống Hoài Thừa sẽ thế nào khi biết cô mang thai ?

Anh sẽ đối với đứa trẻ này như thế nào ? Nếu anh nói không cần , cô sẽ đưa đơn li hôn .

Ly hôn ...

Cố Niệm bất chợt rùng mình khi nghĩ đến chuyện này , tại sao cô lại có thể nghĩ tới nó chứ .

Cô ngước mắt nhìn về phía cửa sổ , đột nhiên cảm thấy hình bóng vô cùng quen thuộc , tại sao anh lại ở đây ? Cách nhau có mười bước chân , cô nhìn thấy anh , nhưng từ đầu đến cuối anh không hề thấy cô .

Cố Niệm muốn quay đi , thế nhưng , cô lại sợ anh đến đây để lấy thuốc cùng người khác .

" Cô ơi , làm ơn đi nhanh một chút ." Người phía sau lên tiếng thúc giục .

Cố Niệm bối rối : " A , xin lỗi ." Cô giật mình , đồ trong tay rơi hết xuống đất .

Tống Hoài Thừa lấy thuốc xong , xoay người rời đi , bước chân khẽ bước qua cô .

Giây phút đó , cô cuối cùng cũng hiểu được cảm giác đau đớn không nói nên lời . Cô chậm rãi ngẩng đầu . Tống Hoài Thừa chợt cảm nhận được điều gì đó , hơi ngoảnh đầu , mắt đối mắt với cô , ánh mắt anh không giấu được sự kinh ngạc .

Anh bước tới , cúi xuống giúp cô nhặt những thứ vương vãi trên đất : " Sao em lại ở đây ?"

" Em đến lấy thuốc ." Cố Niệm nhanh chóng cầm đơn thuốc giấu đi : " Còn anh ?"

Tống Hoài Thừa giúp cô cầm túi : " Hảo Hảo bị viêm phổi , phải nằm viện ."

" Viêm phổi ư ?" Cố Niệm thở dài một tiếng , điềm nhiên nói : " Nghiệm trọng đấy . Anh đi chăm sóc cô ấy đi ."

Tống Hoài Thừa nhìn cô : " Đưa đơn thuốc đây , anh đi lấy giúp em ."

Cố Niệm xiết chặt đơn thuốc , ra sức lắc đầu , nhìn hàng người phía trước : " Không cần , người phía trước còn đông lắm , em chỉ cần lấy vitamin bình thường thôi , em ra hiệu thuốc mua cũng được ." Cô nhìn thuốc trong tay anh : " Em không đến thăm Hảo Hảo đâu , sợ lại khiến bệnh tình cô ấy thêm nặng ."

Nói xong , cô liền rời đi mà không nhìn sắc mặt của anh .

Tống Hoài Thừa đứng đó nhìn bóng cô khuất dần .

Anh trở lại phòng bệnh , y tá nói : " Anh Tống đã về rồi , bạn gái anh chờ mãi không thấy anh về , vừa định xuống tầng tìm anh . Tốt quá , không có gì thì tôi đi đây . Nếu hai người cần gì thì cứ gọi tôi ."

Chu Hảo Hảo nghiêm mặt : " Sao anh đi lâu vậy ?"

" Đông người ." Anh để thuốc lên bàn : " Hảo Hảo , anh đã nhắn tin cho Từ Hành rồi , tí nữa cậu ấy tới chăm sóc em ."

Trong nháy mắt , vẻ mặt Chu Hảo Hảo trở nên lạnh lẽo : " Anh không thể ở đây thêm một lát sao ? Tống Hoài Thừa , em biết rồi , em biết cả rồi ! Anh không hêt yêu cô ta , anh cưới cô ta là vì .."

" Đủ rồi ." Tống Hoài Thừa lạnh lùng ngắt lời : " Em nghỉ ngơi đi ."

Sắc mặt Chu Hảo Hảo trắng bệch .

Tống Hoài Thừa vừa bước ra ngoài , bên trong phòng liền truyền đến một loạt âm thanh đổ vỡ . Chu Hảo Hảo điên cuồng đập phá bình hoa .

Tống Hoài Thừa về nhà , Cố Niệm không có nhà . Anh ngồi im lặng mấy giờ liền , cô vẫn chưa về .

Từ Hành gọi điện cho anh : " Cậu thật nhẫn tâm . Cậu xem , Hảo Hảo bị cậu làm ra thành như vậy . Hoài Thừa , muốn cắt đứt cũng không cần nhanh như vậy chứ ."

Tống Hoài Thừa day day thái dương : " Ừ . Tình hình bên đó thế nào ?"

" Hắn ta đã đem tiền đến rồi ." Từ Hành lạnh nhạt đáp : " Nhanh thôi . Không quá ba ngày . Có điều , cậu định tính thế nào với Cố Niệm ?"

Tống Hoài Thừa không nói gì .

Từ Hành cao giọng : " Hoài Thừa , cậu và cô ấy không thể được , nhớ tới cha mẹ cậu đi ."

Trán Tống Hoài Thừa nổi gân xanh : " Tôi biết , kế hoạch vẫn như cũ ."

" Như vậy thì tốt , tôi sợ cậu .." Từ Hành không nói hết câu , hơi cong khoé miệng .

Cố Niệm trở về nhà họ Cố lúc nửa đêm . Bà vú thấy cô thì kinh ngạc : " Sao bây giờ con lại đến đây ? Hoài Thừa không đến cùng con sao ?" Nhắc tới Tống Hoài Thừa , mặt bà vú hơi là lạ , tuy nhiên Cố Niệm không chú ý đến điểm này .

" Anh ấy có việc ở công ty ." Cố Niệm thản nhiên đáp .

Ánh mắt bà vú lạnh lẽo , không tin vào lời cô nói : " Cố Niệm vốn dĩ cha con không cho phép dì nói vấn đề này ."

Cố Niệm ngước mắt nhìn : " Chuyện gì ạ ?"

" Con biết vì sao lần trước cha con bị bắt không ?" Bà vú giận dữ : " Là do người của Tống Hoài Thừa tố cáo .

Cố Niệm thoáng chốc dậy sóng trong lòng : " Sao có thể ?"

" Dì lừa con làm gì ? Cha con nhờ bạn bè điều tra . Con biết Tống Hoài Thừa có mấy công ty không ? Cha con từ trước giờ cũng không biết bị công ty bên ngoài của Tống Hoài Thừa cạnh tranh ."

Đầu óc cô trống rỗng : " Sao lại là anh ấy ?" Cô không dám tin đây là sự thật .

Bà vú cười mỉa mai : " Sao dì biết được . Ngay cả bố vợ nó cũng dám tố cáo . Đúng là đồ bất hiếu ."

Khuôn mặt Cố Niệm trở nên trắng bệch , trong lòng cô có dự cảm xấu . Suy nghĩ rối bời của cô trong chốc lát không thể thông suốt được : " Cha con đâu ?"

" Ông ấy ra ngoài rồi . Mấy nay ông ấy bận bịu vì cái hạng mục gì đó ."

Cố Niệm nhanh chóng gọi điện cho Cố Chu Đạo .

Cố Chu Đạo đang ở chỗ kí hợp đồng . Ông bỏ một triệu , tất cả số tiền ông có đều bỏ ra đầu tư , cộng thêm 2000 vạn vay được của ngân hàng .

Kí tên , đóng dấu .

" Ông Cố , hợp tác vui vẻ ." Đối phương giơ tay bắt .

" Chắc chắn rồi . Chúng ta đã kí hợp đồng rồi mà . Để mấy ngày sau ta bàn kĩ hơn nhé ."

" Tốt quá ." Chuông điện thoại của Cố Chu Đạo vang lên , thấy con gái cưng : " Niệm Niệm ."

" Ba đang ở đâu ?" Cố Chu Đạo tràn đầy phấn chấn : " Ba đang ở ngoài , đang cùng đối tác quyết biến thị xã D phía đông khi vực bên thành phố , ba đang chuẩn bị tạo ra một khu phố trung tâm kiểu mới ."

Cố Niệm đau đầu : " Ba trở về rồi nói sau nhé ."

Cố Chu Đạo nhìn đối tác : " Ông chủ Lý , thật ngại quá , đêm nay không trò truyện cùng ông được rồi . Con gái tôi thúc giục về sớm ."

" Không có gì . Ông chủ Cố đúng là rất thương con gái ."

Cố Chu Đạo mỉm cười .

Vừa về đến nhà , ông đã gọi lớn : " Ba về rồi đây !"

Vẻ mặt Cố Niệm nghiêm trọng : " Ba , gần đây ba làm gì vậy ?"

Cố Chu Đạo không hài lòng : " Kiếm nhiều tiền thôi ."

Cố Niệm thở dài : " Con đã nói bao nhiêu lần rồi , nhà ta hiện tại như vậy là ổn rồi . Sao ba còn làm vậy ?"

" Con bé ngốc này ! Ai chẳng muốn kiếm thật nhiều tiền . Tất cả điều ba làm đều chuẩn bị cho con và cháu ngoại của ba thôi ."

Trong chốc lát , Cố Niệm không biết nói gì : " Lần trước ba bị như vậy là do Hoài Thừa làm phải không ?"

Nhắc tới chuyện này , trong lòng Cố Chu Đạo lại bùng lên , nhưng trước mặt Cố Niệm ông đành nén lại : " Ba không biết nó còn công ty khác ."

Xem ra là ngầm thừa nhận rồi . Đúng là do anh ấy làm . Trong lòng Cố Niệm ớn lạnh .

" Ba , con hỏi ba . Lúc đó rốt cuộc ba và Tống Hoài Thừa đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao quan hệ giữa hai người lại như vậy ?"

Cố Chu Đạo liếc mắt : " Có gì đâu . Phong cách làm viẹc của ba và Tống Hoài Thừa không giống nhau , không có tiếng nói chung . Con lại suy nghĩ vớ vẩn gì vậy , lúc đó khả năng Hoài Thừa cũng không hề biết ."

Cố Niệm đan tay vào nhau , trong lòng bình tĩnh hơn một chút : " Con chỉ lo cho ba thôi mà ."

" Ba đã bước chân vào thương trường bao nhiêu năm rồi , yên tâm đi ."

Tâm trạng mấy nay của Cố Niệm vẫn chưa ổn định , cô nhắn tin cho Tống Hoài Thừa , báo là cô đang ở nhà mẹ . Anh qua quýt trả lời : " Được ."

Hết tết nguyên đán , Cố Niệm quay lại phòng tranh . Phương Hủ Hủ đi Hải Nam , chỉ có mình cô . Mỗi sáng , Cố Niệm đều lật lại các tập tranh để giết thời gian .

Ánh mặt trời chiếu vào , nhẹ nhàng bao phủ lên thân thể cô .

Đang bực bội thì có tiếng chuông di động . Cô Niệm không vui khi có người tìm cô lúc này . Là Chu Hảo Hảo . Cố Niệm do dự , vẫn nên nghe thì hơn .

" Cố Niệm ." Giọng Chu Hảo Hảo không còn thân thiết như xưa .

" Hảo Hảo , xin chào !" Cố Niệm đều đều đáp .

" Cố Niệm , chẳng lẽ cô thật không để ý đến quá khứ giữa tôi và Hoài Thừa ? Chẳng lẽ cô cho răng Hoài Thừa yêu cô thật sao ?" Chu Hảo Hảo rũ bỏ vẻ giả tạo , lạnh lùng hỏi .

Cố Niệm nhìn cảnh vật cửa sổ , cô đang ở tầng hai . Lá cây ngô đồng đã rụng hết , chỉ còn lại cành cây khô . Thật thê lương .

" Ban đầu tôi thích anh ấy trước , anh ấy cũng không thích tôi , nhưng không phải bây giờ chúng tôi đã kết hôn rồi sao ?" Cố Niệm một tay cầm điện thoại , một tay xoa bụng .

" Vậy cô không tò mò tại sao Hoài Thừa lại đồng ý cưới cô ?" Chu Hảo Hảo cười lạnh .

Cố Niệm nhắm hai mắt : " Cô gọi điện cho tôi không phải muốn nói tôi biết sao ? Nói đi , tôi nghe ."

Giọng nói cô vẫn nhàn nhạt làm cho Chu Hảo Hảo nghẹn giọng . Dựa vào cái gì ? Cô ta chỉ là đứa con gái nhà giàu thôi : " Tôi nói cho cô biết , vì Hoài Thừa hận ba cô . Ba cô đã giết ba anh ấy , anh ấy muốn cưới cô chỉ vì trả thù thôi ."

Cố Niệm rùng mình .

Rất lâu sau vẫn không có tiếng động .

" Cố Niệm , cô vẫn tiếp tục cuộc hôn nhân này sao ?"

" Hảo Hảo , nếu tôi và anh ấy đã có thể cùng nhau chung sống 2 năm , sao có thể tin lời cô nói được ? Nếu không phải do Hoài Thừa nói ra , tôi tuyệt đối không tin ." Cố Niệm mãi mới nói nên lời : " Nếu đó là sự thật , tôi sẽ chờ Hoài Thừa trả thù , tôi tình nguyện ."

Tắt máy , cô nhanh chóng đứng lên trở về nhà .

Trong phòng hết sức im ắng .

" Ba ơi , dì ơi !" Cố Niệm lớn tiếng gọi , nhưng mãi không có tiếng trả lời . Trong lòng cô ngày càng nhiều thắc mắc . Cầm điện thoại định gọi , cô mới để ý có mấy tin nhắn chưa đọc , trong đó có của ba cô .

" Niệm Niệm , ba và dì ra ngoài du lịch , con nhớ chăm sóc bản thân , đừng nghĩ nhiều ."

Cố Niệm nhanh chóng gọi điện nhưng không ai bắt máy .

Lúc này ở ngoài có người ra sức gõ cửa , Cố Niệm vừa ra liền thấy khoảng mười thanh niên đang đứng ở cửa , ánh mắt cô lạnh lùng : " Các người tìm ai ?"

" Gọi Cố Chu Đạo ra đây ." Thanh niên đứng đầu nói lớn .

Cố Niệm nhíu mày : " Các người tìm nhầm rồi ." Cô lui về sau , đang định đóng cửa .

Người thanh niên đứng đầu chặn cửa , cô lảo đảo lùi về , chúi người xuống đất , cô sợ đến mức lưng đổ mồ hôi lạnh .

" Sao lại nhầm được ? Địa chỉ tôi nhớ rõ ràng . Gọi người ra đây , không thì đừng trách chúng tôi không khách khí ."

Vẻ mặt Cố Niệm khó coi : " Ông ấy không có ở đây , không tin các người vào xem thử ."

Người thanh niên trừng mắt nhìn cô , kẻ phía sau nói : " Có lẽ hắn đã chạy trốn ."

" Mẹ kiếp !" Tiếp sau đó là một loạt tiếng chửi rủa .

Cố Niệm dùng sức nắm chặt tay , trong lòng lo lắng nhưng trên mặt không biểu hiện ra : " Rốt cuộc các người đang làm gì ở đây ?"

" Cố Chu Đạo lừa tiền chúng tôi ."

" Khốn kiếp . Tìm được sẽ không thể tha cho hắn ."

" Cô là gì của hắn ?"

" Cô là con gái của ông ta ? Có tiền rồi ." Có người bước đến kéo cánh tay Cố Niệm . Lực mạnh tới múc cô cảm thấy như trật khớp .

" Buông tay ra . Nếu không tôi báo cảnh sát ."

" Tốt lắm , báo đi . Báo cảnh sát tới bắt tên lừa đảo kia luôn đi ."

" Các người nói rõ sự tình đi , nếu là lỗi của ba tôi , gia đình tôi chắc chắn sẽ không rũ bỏ trách nhiệm ." Cố Niệm tự lượng sức mình , tha thiết nói .

" Cô gái . Chúng tôi không phải không biết phân biệt phải trái . Chúng tôi đem tiền đến chỗ ba cô đầu tư , cái gì mà thị xã phía đông thành trung tâm mới , vốn tưởng sẽ được thuận lợi , ngờ đâu ông ta ôm tiền chạy mất ."

" Hơn 10 vạn kia là tiền mồ hôi nước mắt , cô ăn nói với chúng tôi như thế nào bây giờ ?"

Cố Niệm nghẹn ngào : " Tôi sẽ cố gắng liên lạc với ba tôi , tiền các người tôi sẽ trả đầy đủ ."

" Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô ."

Cố Niệm hít sâu một hơi : " Công ty Vạn Thiên do chồng tôi dựng nên ."

Mọi người im lặng , lát sau có người lên tiếng : " Tôi biết , ông chủ đó họ Tống ."

Cố Niệm cười giễu cợt , cô chưa bao giờ nhắc đến thân phận của chồng mình , bây giờ tình huống bắt buộc phải dùng đến .

" Thế thì tốt , 3 ngày sau chúng tôi lại đến ."

Cố Niệm mím môi , gật đầu .

Đám người vừa đi , Cố Niệm kéo thân mình vào ghế sofa , tay chân run run .

Trong lòng có tiếng nói : " Đừng là anh ấy , xin đừng là anh ấy ."

Cô run rẩy gọi cho dì , cũng may có người nhận máy .

" Niệm Niệm ." Cố Chu Đạo căng thẳng gọi .

" Ba , có rất đông người đến đây . Ba đang đâu vậy ?"

Sắc mặt Cố Chu Đạo tái méc : " Con có làm sao không ?"

" Ba , tại sao ra nông nỗi này ?" Cô đau lòng .

Cố Chu Đạo biết không giấu nổi nữa , nói : " Ba cũng bị lừa . Cái lão Lý kia ôm tiền bỏ chạy . Ba đang tìm hắn nhưng không thấy ." Giọng ông đầy suy sụp .

Cố Niệm chua xót : " Ba , ba có từng làm chuyện xấu không ? Sao thời gian này ba liên tiếp gặp chuyện không may vậy ?"

Cố Chu Đạo giật mình : " Con nói sao ?" Ông đột nhiên nghĩ tới môt người , rồi lắc đầu : " Không hề ."

" Ba vừa nghĩ đến ai vậy ?" Cố Niệm cười khổ : " Ba , rốt cuộc ba và nhà họ Tống xảy ra chuyện gì ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net